"..." Thẩm Vọng rống lên, "Sờ phía trên!"
Cố Sanh Sanh giơ hai ngón tay, ánh mắt long lanh, ý nói: hung dữ lần hai.
Thẩm Vọng: "Sao em càng ngày càng yếu đuối thế? Thế này cũng gọi là hung dữ?"
Trước kia Thẩm Vọng đạp Cố Sanh Sanh xuống giường, cô cũng chỉ sẽ lật người bò dậy, tiếp tục đu bám kêu meo meo. Còn bây giờ vừa hơi to tiếng với cô một chút là Cố Sanh Sanh lại nổi giận xù lông lên.
Cố Sanh Sanh trợn mắt: "Đúng thế, trước kia anh hung dữ hơn nhiều..."
Thẩm Vọng liền xoay người ngồi dậy.
Cố Sanh Sanh vội kéo cà vạt anh: "Tôi chưa tìm được quà mà!"
Thẩm Vọng bị ghì đến tái mặt, đành phải quay lại: "Buông tay."
Cố Sanh Sanh thả cà vạt ra, tiếp tục sờ soạng trong ngực Thẩm Vọng. Thẩm Vọng này bụng nhỏ eo nhỏ, lồng ngực lại rộng lớn, cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được luồng nhiệt độ mạnh mẽ, ấm như mặt trời, hoàn toàn trái ngược với khí chất lạnh lẽo khắc nghiệt trên người anh.
Thẩm Vọng đè móng vuốt không an phận của Cố Sanh Sanh lại, trong mắt như ẩn chứa hai đốm lửa lớn: "Có phải em thiếu..."
"Tìm được rồi!" Cố Sanh Sanh vừa reo lên vui vẻ, vừa lôi một hộp điểm tâm bé xinh từ túi áo vest của Thẩm Vọng ra. Vòng eo thon nhỏ gập một phát, dùng tốc độ nhanh nhất trốn thoát khỏi lòng Thẩm Vọng, hứng thú bừng bừng ngồi trên giường mở ra xem.
Chiếc hộp điểm tâm có kích thước cỡ lòng bàn tay, bên trong có bốn cái bánh tròn tròn xinh đẹp đủ màu sắc, cực kỳ đáng yêu. Cố Sanh Sanh cầm chiếc hộp ngó trái ngó phải: "Đẹp quá, món gì vậy?"
Thẩm Vọng chống đầu, yên lặng điều chỉnh hô hấp, không thèm để ý đến cô.
Cố Sanh Sanh meo meo truy hỏi đến cùng: "Anh nhìn chút đi mà, đây là gì thế?"
Thẩm Vọng tránh không được đành phải nhấc mí mắt lên, lại thấy Cố Sanh Sanh đang ghé vào người mình, cặp chân trắng nõn hếch lên, chiếc váy mềm mại bó sát vòng cung thắt lưng quyến rũ, cổ áo rộng hờ hững, lộ ra một đường cong mềm mại như tuyết trắng.
Thẩm Vọng khàn giọng phát ra mấy chữ tiếng nước ngoài: "Macaron."
"Cái gì?" Cố Sanh Sanh giương mắt nhìn anh.
Thẩm Vọng: "Món bánh này tên là Macaron, còn có cái tên khác..."
Cố Sanh Sanh cổ vũ anh nói tiếp: "Tên là gì?"
"Bộ ngực thiếu nữ." Bốn từ ngữ mờ ám hết sức, cùng ánh mắt nóng ran dán trước ngực Cố Sanh Sanh, qua lớp vải mỏng đủ để khiến cô run rẩy.
Cặp mắt tròn vo của Cố Sanh Sanh hơi mở to, gò má sau đó đỏ lên như say, cô giơ tay hất mặt Thẩm Vọng: "Đồ lưu manh!"
Thẩm Vọng nghiêng đầu một bên, bờ môi nóng bỏng mềm mại in lên lòng bàn tay cô, tựa như một nụ hôn.
Cả hai người đều ngây ra.
Cố Sanh Sanh vội vàng giấu tay ra sau lưng, ánh mắt mê man: "Làm gì có bánh nào tên giống vậy chứ!"
Thẩm Vọng chống giường chậm rãi đứng dậy, cặp mắt phượng lạnh lẽo quét qua cô: "Bánh macaron có vị giống ngực của thiếu nữ nên mới có tên gọi như thế."
Cố Sanh Sanh nhìn biểu tình nghiêm túc của Thẩm Vọng, cô nghĩ ngợi trong chốc lát: "Anh gạt tôi."
Thẩm Vọng cởϊ áσ vest, ngồi lên xe lăn: "Không tin tự mình sờ thử đi."
Cố Sanh Sanh cau mày, liếc thấy Thẩm Vọng đang vào phòng tắm, liền lặng lẽ quay người, sờ soạng trước ngực mình. Làm gì có loại bánh nào có vị như thế nhỉ?
Một tiếng cười nhẹ vang lên từ phía sau lưng. Cố Sanh Sanh đột nhiên quay đầu, đối diện với khóe môi chưa tắt ý cười của Thẩm Vọng.
"Đồ! Lưu! Manh!!!"
......
Cố Sanh Sanh tức giận ngồi trên giường, nhìn mấy chiếc bánh macaron đáng yêu trong tay, có chút không nỡ ăn. Đúng lúc đó điện thoại reo lên, báo có tin nhắn mới.
Người đại diện bảo Cố Sanh Sanh phối hợp tuyên truyền với đoàn phim, đăng một Weibo marketing.
Đã rất lâu rồi Cố Sanh Sanh không đăng nhập Weibo, mỗi lần vào Weibo là tin tức và tin nhắn mới lại không ngừng nhảy ra đến run cả tay, hoặc là chế giễu cô xấu xí mà dám làm càn, hoặc là mắng cô phá hủy nội dung nguyên tác của .
Hôm nay cũng như vậy.
Đoàn phim đăng một tấm ảnh của Sở Minh Phù, gắn thẻ Cố Sanh Sanh. Cô mặc trang phục đỏ, cưỡi ngựa phóng như bay giữa trời tuyết. Kết cấu hình ảnh rất đẹp, tuy không nhìn rõ mặt nhưng lại bộc lộ được vẻ tao nhã cùng kiêu ngạo của nhân vật.
"Tôi thấy Sở Minh Phù này được nè! Ai đóng vậy?!"
"Không tồi nha, tư thế cưỡi ngựa vừa nhìn đã biết là người thạo nghề."
"Là fan hâm mộ mười năm của , thấy tấm ảnh cut này tôi yên tâm hơn rồi."
Cố Sanh Sanh chia sẻ lại Weibo bằng đúng hai chữ duy nhất: "Mong chờ". Ngay lập tức, weibo chính thức đã chia sẻ lại weibo của Cố Sanh Sanh, Tịch Tuyết Nhi và An Hà theo sát sau đó, những người khác trong đoàn phim cũng chia sẻ theo.
Trước đó bình luận hưởng ứng vẫn còn khá tốt. Cố Sanh Sanh vừa chia sẻ lại, đám cư dân mạng chán ghét Cố Sanh Sanh như ruồi nhặng, thi nhau tràn đến. Trong đó fans của Cố Vân Yên dẫn đầu, đem tư liệu đen và hình ảnh xấu xí của Cố Sanh Sanh sát phạt tất cả các bình luận phổ biến đứng đầu do quảng bá, lũ lượt phá rối hết lần này đến lần khác.
Tiết tấu trên mạng rất nhanh, nhiều người bình luận nhiệt tình, ăn theo nhục mạ mấy câu, làm như không thể hiện sự tích cực sợ người ta không biết mình trượng nghĩa vậy.
An Hà và Phao Phao bị mắng nhiều quá phải khóa bình luận, Tịch Tuyết Nhi lại chẳng thèm quan tâm, còn đăng thêm một tấm ảnh selfie góc 45 độ đã qua chỉnh sửa mịn da nhọn cằm, không đẹp bằng một phần mười người thật. Mấu chốt chính là cô không chỉ sửa cho mình mà còn cho cả An Hà và Cố Sanh Sanh. Cố Sanh Sanh giật mình, vội vàng nhắn tin bảo Tịch Tuyết Nhi xóa hình ngay lập tức.
Tiếc là hình đã bị fan của Cố Vân Yên lưu lại, thêm một tư liệu sống để cười nhạo Cố Sanh Sanh.
"Hèn gì ảnh cut chỉ chụp dáng, mặt thế này sao dám gặp người."
"Người cưỡi ngựa này vừa nhìn liền thấy có nền tảng, chắc chắn là diễn viên đóng thế rồi. Cố Vân Yên người ta tự mình xông trận đu dây cáp, đóng phim chung với loại người này thật quá bất công."
"Trước kia cô ta đánh Cố Vân Yên ở phim trường mà, để ông đây đi tìm ảnh chính diện quăng lên cho mọi người xem."
"Khẩu vị của đạo diễn Trương mặn quá nhỉ, thể loại mặt nhựa thế này cũng dám tuyển."
......
Oán khí trên Weibo quá nặng, cảm xúc của nguyên chủ rất dễ bị khơi gợi theo. Cố Sanh Sanh thoát khỏi Weibo, chưa kịp nhìn thấy hình ảnh mới do tài khoản Weibo chính thức của đăng lên.
Đúng lúc đó Thẩm Vọng đẩy xe lăn ra, đầu tóc ướt nhẹp, cơ thể tản mát ra khí lạnh ẩm ướt. Sắc mặt anh hơi tái, bờ môi lại hồng hào khác thường, cặp mắt kiên cường lóe lên ánh sáng thâm thúy như đá hắc diệu thạch.
Cố Sanh Sanh lập tức quên mất mình đang còn tức giận, đỡ Thẩm Vọng ngồi lên giường rồi chạy đi lấy khăn khô lau tóc cho anh, còn nhỏ giọng oán trách: "Trời lạnh như thế sao anh lại tắm nước lạnh? Sẽ bị cảm đó."
Thẩm Vọng rũ mái tóc, bọt nước lạnh lẽo bắn lên mặt Cố Sanh Sanh, híp mắt hưởng thụ cảm giác được người khác ôn nhu lau tóc cho mình.
Cố Sanh Sanh giở trò chơi xấu lau loạn xạ một hồi, sau đó la lên í ối: ''Đừng mà, bỏ tay ra đi, tôi không dám nữa..."
Thẩm Vọng nhéo sau gáy Cố Sanh Sanh, ấn người vào trong lồng ngực xoa nắn chốc lát, tầm mắt rơi xuống trên hộp bánh: "Sao vẫn chưa ăn?"
Cố Sanh Sanh rối rắm nhìn mấy chiếc macaron đáng yêu, xoay mặt đi: "Tôi không đói."
Lồng ngực Thẩm Vọng khẽ chấn động, nói: "Vậy vứt đi."
"Không được!" Cố Sanh Sanh vội ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt cười như không cười của Thẩm Vọng, lúc này mới hiểu ra anh đang chọc mình.
Cố Sanh Sanh phẫn nộ dịch người sang mép giường bên kia, cầm cái bánh macaron màu đỏ lên cắn một miếng. Vỏ ngoài giòn xốp phi thường, vào miệng là tan ngay, hương vị hạnh nhân và dâu tây nhàn nhạt kết hợp với nhau gãi đúng chỗ ngứa, mềm mượt mà không quá nhão.
Cố Sanh Sanh ngồi đoán thử cách làm macaron, trong lúc sơ ý làm rơi vụn bánh ra giường, mứt dâu tây đỏ tươi theo ngón tay trắng nõn chảy xuống, sền sệt ẩm ướt, óng ánh dưới ánh đèn. Cô vội nghiêng đầu liếm đi, đầu lưỡi đỏ bừng bất chợt quét qua.
Cố Sanh Sanh sợ Thẩm Vọng mắng cô làm bẩn giường nên xoay người che phần ra giường có vụn bánh lại, vô tình chạm phải lồng ngực nóng hổi của anh.
Không biết từ khi nào, Thẩm Vọng đã đến gần, ánh mắt bình tĩnh dừng trên môi cô.
Cố Sanh Sanh chột dạ giơ miếng bánh đến trước miệng Thẩm Vọng: "Anh ăn không?"
Thẩm Vọng há mồm, cắn đầu ngón tay đang cầm miếng bánh bị cắn nham nhở kia vào miệng.
Cố Sanh Sanh kêu một tiếng, vội rút ngón tay từ trong miệng Thẩm Vọng ra, lại bị cắn rồi. Lông mi cô khẽ run rẩy, khẩn trương nói: "Đừng cắn tôi chứ."
Cô hung dữ cắn Thẩm Vọng mấy lần, sợ bị anh trả thù nên mới nhỏ nhẹ giải thích đạo lý với anh: "Ngón tay đau của tôi mới nói, ngày mai không thể nấu cơm cho anh... Ối!"
Đầu ngón tay lại bị hàm răng sắc bén khóa lại, sau đó là mút lấy, khiến cả người Cố Sanh Sanh run lên.
Thẩm Vọng liếm môi, ánh mắt nhìn Cố Sanh Sanh thật nặng nề.
Ngón tay nhỏ nhắn thấm đẫm nước bọt, mang theo dấu răng mờ mờ. Cố Sanh Sanh rũ mắt nhìn tay của mình, hàng mi dày khép lại, che giấu cặp mắt hạnh linh động đi.
Không nhìn thấy đôi mắt hồn nhiên ngây thơ kia, vẻ ngoài của Cố Sanh Sanh càng thêm chói lóa, giống hệt như một con búp bê đắt tiền.
Không khí trong phòng ngủ dần dần tăng cao.
Giữa khoảng trầm mặc kỳ diệu đáng nhớ này, Cố Sanh Sanh lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Vọng một lần, ánh mắt dưới hàng mi rậm rạp kia thoáng lóe lên, không né tránh khỏi cái nhìn của Thẩm Vọng, mà thẳng thừng nhìn anh.
Hai ánh mắt vừa chạm liền quấn quýt nhau, không cách nào thoát ra được.
Cố Sanh Sanh trơ mắt nhìn Thẩm Vọng tới gần mình, anh cách cô quá sát, hơi lạnh trên người bị nhiệt độ cao của cơ thể dung hòa, hương khí lãnh đạm đặc biệt xâm nhập từng tấc da thịt cô.
Lòng bàn tay thô ráp vuốt nhẹ qua khóe môi dính mứt dâu đỏ, tiếp theo là đến bờ môi mềm mại.
Sáng sớm đi dạo trong vườn hoa, cổ tay áo bị móc phải một nhánh tường vi, cánh hoa mang theo sương sớm phất nhẹ, không hẹn mà gặp cùng nhau rung động.
Cặp mắt sáng ngời ngập nước của Cố Sanh Sanh đang phản chiếu một đôi mắt tràn ngập du͙ƈ vọиɠ khác.
Thẩm Vọng lui người, che mắt cô lại: ''Vào thời điểm như thế này, hẳn là nên nhắm mắt lại."
"Tại sao?" Hàng mi dưới tay anh khẽ rung động, tựa như cánh bướm đang khép.
Thẩm Vọng một lần nữa dán sát vào bờ môi mềm mại của cô, úp úp mở mở: "Bởi vì đây là hôn chúc ngủ ngon."
Môi cùng môi vừa chạm nhẹ liền thối lui. Thẩm Vọng chậm rãi buông tay, Cố Sanh Sanh giương cặp mắt ẩm ướt, ngây ngô nhìn chằm chằm anh.
Cô nâng tay sờ môi trong vô thức: "Lần trước không phải như thế này."
Yết hầu Thẩm Vọng khẽ nhúc nhích: "Lần trước?!"
Cố Sanh Sanh nghiêng đầu, có chút hoảng hốt: "Ở suối nước nóng đó, hôn chúc ngủ ngon, có thè lưỡi ra nữa."
Thẩm Vọng nhấc mí mắt lên nhìn cô. Lớp vỏ lạnh lẽo xa cách trên người anh vỡ tan, để lộ ra ngọn lửa trần trụi khác hẳn thường ngày.
Cảm giác nguy hiểm xen lẫn với xúc cảm tê dại dọc theo dây thần kinh xông thẳng lên não, trái tim Cố Sanh Sanh đập loạn xạ, như thể cổ họng vừa bị mãnh thú cắn một miếng.
Không đợi cô lui về phía sau, phần gáy đã bị một bàn tay to lớn khống chế, không thể trốn thoát.
Thẩm Vọng giam con mồi của mình lại, đem cảm giác chua ngọt, dính nhớp, mứt trái cây, vụn đường nhấm nháp sạch sẽ, cuốn vào khoang miệng. Cặp mắt ướŧ áŧ của Cố Sanh Sanh vẫn nhìn chằm chằm anh, mãi cho đến khi động tác của anh ngừng lại.
Hơi thở Thẩm Vọng dồn dập, tim đập như sấm rền, chóp mũi không rời khỏi Cố Sanh Sanh: "Là thế này sao?"