Làm Nũng Với Đại Lão Tàn Tật

Chương 54: Đừng tưởng cô không dám cắn thật nhé!



"Lại làm nũng." Từng câu từng chữ lạnh như băng, bàn tay bị cô nắm vẫn chưa được thả ra.

Tài xế nhìn mặt đoán ý, mở cửa xe. Cố Sanh Sanh nhấc tà váy, mang theo một thân lạnh lẽo chui vào.

Thẩm Vọng vẫn không nhúc nhích, không có ý định nhường chỗ cho cô.

Cố Sanh Sanh đảo mắt: "Phiền anh nhường chỗ chút nào."

Thẩm Vọng hờ hững nhìn cô, như một ngọn núi sừng sững chắn trước người. Cố Sanh Sanh nghĩ ngợi một lúc, quyết định nhấc chấc vượt qua Thẩm Vọng bò vào ghế phía trong.

Một chân cô bước qua, tà váy dài đỏ tươi rơi xuống ống quần tây màu xám phẳng phiu của anh, vừa chống tay lên thành ghế để thu chân còn lại vào, đột nhiên dưới eo bị một lực mạnh mẽ giữ chặt, cả cơ thể không tự chủ được ngã lên đùi Thẩm Vọng.

"Ối! Anh làm gì vậy?" Cố Sanh Sanh giãy giụa trở người, phẫn nộ trừng mắt nhìn anh, đuôi mắt có màu sắc như cánh hoa đào.

Thẩm Vọng bỗng thấy hồi hộp trong lòng. Anh giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn dọc theo khóe mắt, rồi dừng lại trên cánh môi đỏ chót của cô. Ánh mắt Cố Sanh Sanh mê man, hàng lông mi thoáng run rẩy, nhưng vẫn ngoan ngoãn không tránh khỏi tay anh.

Lần đầu tiên anh thấy một Cố Sanh Sanh như thế này, một thân áo đỏ, mắt tựa hoa đào, ngây thơ quyến rũ, như tiểu yêu tinh tu luyện thành hình người, mỉm cười ma mị chỉ đường cho các thư sinh đi lạc đi thẳng vào núi.

Mới vừa nãy, cô đã dùng chính ánh mắt này để nhìn tên đàn ông khác.

Giây tiếp theo, bàn tay to lớn phủ lên mặt Cố Sanh Sanh, thô lỗ chà sát son môi của cô: "Đồ xấu xí."

"... Ối! Yêu quái Thẩm Vọng đáng ghét kia! Tôi..." Cố Sanh Sanh tức đến nói năng lộn xộn. Cô "tôi tôi..." nửa ngày cũng không nghĩ ra được câu nói tàn nhẫn nào, đành phải vặn vẹo cái đầu nhỏ: "Không thèm nói với anh nữa, tôi không muốn về nhà!"

"Về nhà à." Thẩm Vọng chậm rãi nhắc lại hai chữ này, không hiểu sao lại cảm thấy ngọt nơi đầu lưỡi, "Vậy em muốn đi đâu?"

Cố Sanh Sanh khoanh tay: "Tôi về đoàn phim."

Thẩm Vọng: "Đi đi."

Cố Sanh Sanh sửng sốt, lập tức liếc Thẩm Vọng một cái, Thẩm Vọng vẫn đang ung dung nhìn cô, vẻ mặt anh lãnh đạm, không thể hiện ra bất cứ cảm xúc dao động nào.

Vành mắt Cố Sanh Sanh đỏ lên, không nói hai lời liền kéo cửa xe ra.

Một bàn tay nhanh như cắt đè tay nắm cửa xe lại, đè luôn bàn tay nhỏ nhắn lạnh ngắt của Cố Sanh Sanh.

Vốn tưởng rằng Cố Sanh Sanh sẽ như bình thường mềm giọng xuống nước năn nỉ anh, không ngờ hôm nay lại lớn gan như vậy.

Tiếng Thẩm Vọng nặng nề rơi xuống trên đỉnh đầu: "Định đi đâu?"

"Không phải anh bảo tôi đi sao?" Cố Sanh Sanh càng nói càng tủi thân, hai giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống, rớt trên mu bàn tay của Thẩm Vọng.

Đầu ngón tay của Thẩm Vọng chợt run rẩy, anh nắm cằm Cố Sanh Sanh nâng lên. Da Cố Sanh Sanh trắng nõn, vành mắt vừa đỏ một chút liền hiện lên rõ ràng, hàng mi ướt nước mắt dính thành từng cụm, đuôi mắt màu hồng không quyến rũ dụ hoặc như lúc nãy mà chỉ còn lại vẻ ngây thơ đáng yêu.

Thẩm Vọng khảy lông mi cô, ngữ điệu vui vẻ: "Tôi bảo em đi thì đi ngay, bình thường sao không thấy em nghe lời như vậy?"

Cố Sanh Sanh chộp lấy tay Thẩm Vọng cắn mạnh một phát.

Ngón tay Thẩm Vọng thon dài, khung xương cứng rắn, lòng bàn tay sạch sẽ, còn có mùi thuốc bốc ra thoang thoảng. Cắn vào không trúng được bao nhiêu thịt, còn bị cộm đến đau răng.

Cố Sanh Sanh trộm nhìn xem Thẩm Vọng, trùng hợp chạm phải cặp mắt thâm thúy phảng phất ánh lên ý cười của anh.

"..." Cố Sanh Sanh khép chặt hàm, ra sức cắn mạnh hơn. Đừng tưởng cô không dám cắn thật nhé!

Thẩm Vọng la "đau" một tiếng, anh bóp má Cố Sanh Sanh: "Nhả ra. Mèo hoang ở đâu đến cắn bậy thế."

Cố Sanh Sanh nghe xong càng cáu, liều chết cắn chặt hơn. Thẩm Vọng xoa bóp khuôn mặt mềm mịn của cô, không nỡ động thủ, giọng nói bình tĩnh rốt cuộc cũng lộ ra chút gấp gáp: "Em nhả ra cho tôi, còn cắn nữa bẻ hết răng bây giờ... Tiểu quái vật, Cố Sanh Sanh kia, hình như tôi đã dung túng em quá đúng không... Ngoan, nhả ra đi, tôi mua túi cho em."

"Ông ần úi!" (Không cần túi :v) Ánh mắt Cố Sanh Sanh kiên định.

Gân xanh trên trán Thẩm Vọng nảy lên, anh nhắm mắt nói: "Em muốn thế nào?"

Cố Sanh Sanh mặt mày hớn hở: "Hải hạ hỗi..." (Phải tạ lỗi...)

"..." Thẩm Vọng trầm mặc một lát rồi đưa tay gãi nhẹ eo Cố Sanh Sanh.

Cố Sanh Sanh giống như chạm phải công tắc, lập tức mở miệng ra, lăn lộn trên đùi Thẩm Vọng: "Hahahahahaha anh thật... thật quá đáng hahahaha... đồ đáng ghét!"

Màu môi sặc sỡ, tóc tai lộn xộn, Cố Sanh Sanh cười đến nỗi chảy nước mắt, chật vật như chú mèo con lăn lê trên nền tuyết, bộ lông xinh đẹp đều bị lung tung rối loạn.

Thẩm Vọng vẫn thờ ơ, ngón tay cào nhẹ giữa xương sườn và vòng eo thon thả của cô: "Tôi đáng ghét? Vậy ai không đáng ghét? Tên lúc nãy nói chuyện với em sao?"

Hai chân Cố Sanh Sanh đạp loạn xạ: "Người đó là Tạ Tử Khanh hahaha... Thả tôi ra mau!"

Nghe chính miệng cô nói ra tên của người đàn ông khác, sắc mặt Thẩm Vọng càng lạnh hơn: "Lúc nãy em cho hắn bánh trôi."

"Là... là của đoàn phim..." Cố Sanh Sanh ôm cổ tay Thẩm Vọng, cười đến thở không nổi, đầu óc lại sáng suốt lạ thường, "Không phải tôi nấu..."

Thẩm Vọng dừng tay lại.

Cố Sanh Sanh nhanh trí vội vàng bổ sung: "Thật đó, chỉ là bánh trôi của đoàn phim mà thôi. Lúc quay phim hắn đã chiếu cố tôi rất nhiều, cho nên tôi mới cho hắn thêm một chén."

Cố Sanh Sanh còn đặc biệt nhấn mạnh: "Chén này cho anh nhiều bánh hơn."

Thẩm Vọng nhìn chằm chằm cô một lát, cảm giác buồn bực nặng trĩu trước ngực bỗng nhiêu tan đi rất nhiều, rốt cuộc cũng buông Cố Sanh Sanh ra.

Cố Sanh Sanh mất hứng, cô lau những giọt nước đọng ở khóe mắt vì cười, yếu ớt chỉ trích Thẩm Vọng: "Tôi cho anh ăn bánh trôi, anh còn bắt nạt tôi!"

Thẩm Vọng im lặng, nâng tay lên trước mắt Cố Sanh Sanh. Bàn tay anh thon dài, hơi tái, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay lúc này hằn lên loạt dấu răng tròn tròn, ửng hồng một mảng, hệt như bị đóng dấu.

Bên trên dấu răng hình như còn vươn ít nước bọt trong suốt.

Gò má Cố Sanh Sanh đỏ lên, ánh mắt lảng tránh nhìn ngang nhìn dọc, trong nháy mắt liền nghĩ ra cách đối phó: "Bánh trôi nguội rồi, còn không mau ăn đi!"

Chén bánh trôi đặt trên bàn đã ngừng bốc khói. Cố Sanh Sanh bưng chén đẩy sang cho Thẩm Vọng, phải dùng gạo nếp dán miệng anh lại mới được.

Thẩm Vọng rũ mắt nhìn viên bánh trôi chìm nổi trong chén rồi hất nhẹ cằm, ý tứ rất dễ hiểu: đút tôi ăn.

Cố Sanh Sanh: "Mắt anh bây giờ đã nhìn thấy rồi, tự ăn đi."

Thẩm Vọng liền giơ bàn tay đầy dấu răng lên trước mặt cô, mặt mày vô cảm: "Tay đau."

"Do anh bắt nạt tôi trước, nên tôi mới phản công chứ bộ." Cố Sanh Sanh nói xong tự cảm thấy đúng lý hợp tình, rốt cuộc vẫn cầm lấy chén, tự mình đút Thẩm Vọng ăn bánh trôi.

Bánh trôi trôi nổi giữa nước cốt màu trắng sữa. Dùng muỗng khuấy nhẹ một vòng, dòng khí nóng ít ỏi bốc lên. Mấy viên bánh trôi này cũng không phải loại đặc biệt gì, là hàng đông lạnh thường thấy trong siêu thị. Bánh trôi ngâm trong nước hơi mềm, không còn giữ nguyên hình dạng căng tròn như lúc mới nấu mà có chút xẹp xuống như đang tan chảy ra.

Cắn vào trong miệng, lớp vỏ vẫn mềm mại, nhân mè đen nóng hổi chảy đầy đầu lưỡi, còn hơi có vị mỡ heo, hương thơm hấp dẫn tột đỉnh.

Thẩm Vọng ăn một viên rồi đoạt muỗng, múc một viên đưa tới trước miệng Cố Sanh Sanh.

Cố Sanh Sanh há miệng cắn một miếng nhỏ, vỏ bánh trắng muốt bị dính son môi màu đỏ tươi, không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác thật... gợϊ ȶìиɦ.

Cố Sanh Sanh thấy vậy bỗng chán nản gục đầu xuống: "Hôm nay là lần đầu tiên anh đến thăm chỗ làm của tôi, cho nên tôi mới đặc biệt giữ lại lớp hóa trang cho anh xem."

"Thế à?" Âm cuối của Thẩm Vọng cao lên: "Muốn cho tôi xem ư?"

Cố Sanh Sanh quay mặt đi: "Không phải bây giờ!"

Lớp hóa trang của cô bị Thẩm Vọng chùi loạn, mặt mũi chắc chắn sẽ rất ngốc. Cố Sanh Sanh nhìn về phía cửa sổ xe, mơ hồ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên đó, một đôi mắt trong veo hoạt bát, còn có gò má bị dính không ít son môi màu đỏ.

Cố Sanh Sanh tự cảm thấy mình thật xấu xí, cô nhanh chóng quay mặt lại, định ăn cho xong viên bánh trôi kia: "Tôi..."

Cố Sanh Sanh ngây người, nhìn Thẩm Vọng từ từ đưa viên bánh bị dính son môi nham nhở của cô lên rồi cho vào miệng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv