Mười đầu ngón tay nhỏ nhắn của Cố Sanh Sanh hoạt động linh hoạt, lực tay vừa đủ, mỗi lần đều nhắm chuẩn xác huyệt vị mà ấn xuống. Nước ấm cuốn trôi bọt xà phòng, mái tóc đen bóng được gội sạch, cảm giác thật nhẹ nhàng khoan khoái.
Gội đầu xong, Thẩm Vọng lại nói: "Lau khô giúp tôi."
Anh chống tay lên thành bồn tắm, ngồi thẳng dậy. Sau lưng người đàn ông rộng rãi, xương bả vai rõ nét, bọt nước dọc theo xương sống lăn xuống, đến dưới eo liền hòa vào dòng nước.
Mùi hương tường vi trong phòng tắm bị nhiệt độ trên người anh hun nóng, phả thẳng vào mặt Cố Sanh Sanh.
Khuôn mặt nhỏ của Cố Sanh Sanh ngưng trệ, đôi tay cầm khăn lông lau lưng cho Thẩm Vọng, dùng sức như nhào bột, cọ lên cọ xuống mấy lượt, vòng eo trắng mịn của Thẩm Vọng bị chà sát đến đỏ lên.
Khó khăn lắm mới lau xong, hô hấp Cố Sanh Sanh bất ổn, chỉ muốn làm cho nhanh để được ra ngoài hít thở không khí trong lành: "Xong... xong rồi."
Thẩm Vọng vẫn chưa chịu buông tha cô: "Còn chỗ khác."
Cố Sanh Sanh choáng váng, ngơ ngác hỏi lại: "Chỗ nào nữa?"
Tiếng Thẩm Vọng khàn khàn, âm sắc cao hơn: "Chỗ em khen rất dài."
"Được... được rồi." Cố Sanh Sanh vui vẻ đáp ứng.
Thẩm Vọng ngạc nhiên ngoài ý muốn, Cố Sanh Sanh thò tay vào nước mò tìm chân anh, "Nâng chân lên chút đi."
Thẩm Vọng: "..."
Cố Sanh Sanh ôm một chân anh kéo ra ngoài, ngón tay Thẩm Vọng bám chặt vào thành bồn tắm: "Được rồi không cần lau nữa, bỏ ra đi."
Cố Sanh Sanh buông tay ra, chân Thẩm Vọng vô lực đập vào nước bịch một tiếng, bắn thẳng lên mặt Cố Sanh Sanh, còn bắn vào miệng cô.
Chú nhím nhỏ Cố Sanh Sanh la hét inh ỏi trọn vẹn ba phút.
Thẩm Vọng bất lực chống đầu, lúc nãy còn vui vẻ xem trò vui, giờ nghe cô đứng đó phun phẹt nửa ngày, lại chạy đi đánh răng súc miệng, rốt cuộc cũng không cười nữa. Anh vẫn luôn chú ý giữ thân thể sạch sẽ, Cố Sanh Sanh lại làm như anh có biết bao nhiêu dơ bẩn.
Thẩm Vọng càng nghĩ càng giận: "... đừng tự cho mình sạch sẽ hơn người khác!"
Vốn dĩ Cố Sanh Sanh đã đánh răng xong, nghe vậy lại ngậm vào một ngụm nước súc ùng ục lần nữa, cô mệt mỏi cầm vòi sen chĩa thẳng: "Là nước tắm của anh đó!"
"Nước tắm thì làm sao?" Mặt Thẩm Vọng u ám, anh nắm sau cổ Cố Sanh Sanh, sờ xuống mới phát hiện cả người cô ướt đẫm, lớp vải mềm mại dán sát vào sống lưng mảnh dẻ của cô.
Dáng người Cố Sanh Sanh nhỏ nhắn, lại không quá gầy, thân thể tràn ngập sức sống thanh xuân như trái đào chín mọng, chỗ cần có thịt đủ dùng, vừa giống thiếu nữ lại mang dáng dấp của phụ nữ, hoàn hảo trùng hợp với sở thích của Thẩm Vọng.
Cố Sanh Sanh cúi thấp, cơ thể duỗi ra hết cỡ như một con mèo nhỏ, yếu ớt oán giận: "Tôi uống nước tắm của anh rồi, anh còn hỏi làm sao?"
Thẩm Vọng nghe được giọng nói mềm mại của cô, tâm tình bất giác tốt lên, bàn tay to xoa nắn sau cổ cô: "Uống chút nước tắm thì làm sao? Sau này... cho cô ăn nhiều một chút."
"Ăn cái gì?" Cố Sanh Sanh nghiêng đầu, cặp mắt mơ màng ươn ướt chớp động.
"Muốn ăn thật à?" Thẩm Vọng thấp giọng cười, trong ngực giống như cất giấu bộ máy chỉnh âm, dễ nghe vô cùng.
Trực giác mách bảo Cố Sanh Sanh Thẩm Vọng cười không phải do buồn cười, cô mếu máo: "Không muốn. Tôi tự nấu tự ăn tốt hơn."
"Thứ này em không làm được đâu." Thẩm Vọng chọc Cố Sanh Sanh vài câu, chỉ cảm thấy bộ dạng giả vờ khoe mẽ của tiểu quái vật thật sự rất ngây thơ, ấy vậy anh vẫn có tâm trạng mà thưởng thức nó.
Nghĩ đến đây, Thẩm Vọng lại có chút không vui, gần đây cảm xúc của anh quá dễ bị tác động. Anh nhấp môi, ngửa đầu hưởng thụ dòng nước ấm, không nói chuyện nữa.
Nước ấm từ vòi phun xả xuống, không ngừng xối thẳng vào thân thể của hai người, cảm giác cực kỳ thoải mái.
Cố Sanh Sanh nửa nằm cạnh bồn tắm, váy ngủ trắng tinh bị nước làm ướt nhẹp, đống vải dệt gần như trong suốt bọc quanh người cô, mái tóc dài mượt rũ trên vai, một ít nằm trong bàn tay của Thẩm Vọng.
Ánh đèn ôn nhu tạc khắc lên bóng dáng của cô, tạo nên một bức tranh mỹ nhân bóng bẩy.
Cố Sanh Sanh mơ màng ngủ gật, khuôn mặt nóng lên, Thẩm Vọng đùa nghịch vỗ vỗ hai má cô, Cố Sanh Sanh cũng chỉ hừ một tiếng, đem mặt dán vào lòng bàn tay anh cọ cọ mấy cái. Cái kiểu ỷ lại không chút đề phòng này, thật sự hợp ý anh vô cùng.
Nếu là trước kia, anh sẽ lập tức bế cô về giường, hoặc là ngay tại trong phòng tắm này tiến hành một loại vận động có lợi cho sức khỏe*, mặc sức khống chế cơ thể cô. Nhưng hiện tại với tình trạng này, ngay cả việc ôm cô ra giường anh cũng không làm được.
*Là gì chắc mọi người đều hiểu ☺))
Lại nói tiếp, tiểu quái vật đi theo anh, đến tận hôm nay vẫn chưa được nếm trải bất kỳ điều tốt lành nào.
Sau cổ Cố Sanh Sanh thoáng tê dại, bị Thẩm Vọng xoa nắn đến tỉnh mới phát hiện ra mình đã ngủ quên cạnh bồn tắm từ lúc nào.
Hai người lăn lộn một hồi, ra khỏi phòng tắm đã là 3 giờ sáng. Cố Sanh Sanh luôn ngủ đúng giờ, lúc này hơi trà sữa đã tan hết, cô gái nhỏ chật vật bắt đầu ngã trái ngã phải.
Thẩm Vọng chỉ có thể tự mình sờ soạng mặc qυầи ɭóŧ vào, áo ngủ tơ lụa khoác qua loa trên người, cơ ngực trắng lạnh dưới ánh đèn hiện ra lồ lộ.
Cố Sanh Sanh lấy khăn lông lau khô tóc cho anh, Thẩm Vọng thúc giục: "Thay đồ ướt ra đi."
Lúc này Cố Sanh Sanh mới nhận ra bản thân còn đang mặc một chiếc đầm ngủ ướt nhẹp. Cô cởi ra một nửa mới nhớ phải đi xem Thẩm Vọng, Thẩm Vọng ngồi ở đầu giường, mái tóc đen nhánh ẩm ướt rũ trước trán, ánh đèn đầu giường chiếu rọi dáng hình nam tính của anh, hai mắt nhắm lại.
Cố Sanh Sanh chậm chạp xoay người sang chỗ khác, đầm ngủ thấm nước nặng trĩu rơi trên mặt đất, tựa như một đóa tường vi bị tuyết trắng bao phủ.
Cô lau khô người, lấy một chiếc váy ngủ khác, chui vào từ cổ áo rộng thùng thình, tà váy rũ xuống ngang mắt cá chân, đung đưa một chút rồi nằm yên lại.
Mái tóc dài được cô quấn gọn lên cho dễ lau khô, cần cổ thiên nga mảnh khảnh trắng như tuyết lộ ra, vài sợi tóc đen không nghe lời rớt xuống, giọt nước dọc theo cổ áo lăn vào bên trong.
Cố Sanh Sanh chà sát lung tung, thật sự chống không nổi cơn buồn ngủ nữa, cả người đổ sang bàn trang điểm, cái đầu nhỏ gật gù lên xuống, chú mèo con đã mệt rã rời rồi.
"Đến đây." Thẩm Vọng lên tiếng.
Cố Sanh Sanh ném máy sấy xuống, chậm chạp đến bên cạnh mép giường, cả người xiêu vẹo tựa hẳn vào trong ngực Thẩm Vọng: "Tôi giúp anh lau tóc..."
Mái tóc đẫm nước dừng lại trên khuỷu tay Thẩm Vọng, nhanh chóng thấm ướt áo ngủ của anh. Thẩm Vọng ôm Cố Sanh Sanh, khuôn mặt tuấn tú cúi đầu nhìn cô bất ngờ sinh ra vài phần dịu dàng: "Đêm nay không sấy nữa, ngủ đi."
Cố Sanh Sanh chỉ chờ mỗi câu này, lập tức nhắm mắt, tiếng hít thở đều đặn phát ra. Cô tựa nửa người vào lòng Thẩm Vọng, hai chân thả bên mép giường, cứ như vậy ngủ mất.
Không hiểu sao Thẩm Vọng lại nhớ đến một cảnh tượng ngày trước, chú mèo con mũm mĩm thò nửa thân vào trong tô sữa, nửa thân kia vẫn còn vắt vẻ trong chiếc ổ nhỏ. Anh gạt ý niệm vô danh này sang một bên, cánh tay dùng chút lực, ôm Cố Sanh Sanh chui vào trong chăn.
Một đầu tóc vừa dày vừa dài của cô ướt sũng nước, chưa được lau khô. Thẩm Vọng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cầm lấy khăn tắm nơi mép giường lau cho cô.
Lần đầu tiên Thẩm Vọng làm loại chuyện này, lực tay không mạnh không nhẹ, vài sợi tóc dài đen nhánh bị đứt rơi ra.
Cố Sanh Sanh lẩm bẩm một tiếng, lật người qua, nằm trong ngực Thẩm Vọng khẽ cọ vài cái, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi tiếp tục ngủ.
Thẩm Vọng lúc này mới thở phào một hơi. Bình thường Cố Sanh Sanh mềm như bông, mặc cho anh nặn tròn bóp dẹp cũng không tức giận. Vô tình một lần, Thẩm Vọng trong lúc nghịch tóc cô không cẩn thận túm lấy mấy sợi, Cố Sanh Sanh dựng lông lên cắn mãi tay anh, dỗ kiểu gì cũng không chịu nhả ra, mãi cho đến khi tay Thẩm Vọng thấm đẫm nước bọt của cô mới chịu thôi.
Thẩm Vọng gói mấy sợi tóc kia lại trong khăn tắm, phi tang chứng cứ. Sau đó xõa tung mái tóc dài mềm mại có chút ướt của Cố Sanh Sanh, mùi hương tường vi ngọt ngào thoang thoảng bay ra.
Rõ ràng là hai người chung một loại sữa tắm, mùi hương trên người Cố Sanh Sanh so với anh ngọt hơn một chút, còn mang theo mùi sữa nhàn nhạt. Chỉ cần nghe mùi hương này, du͙ƈ vọиɠ khó khăn lắm mới dập tắt được lại bắt đầu cháy bừng bừng lên.
......
Cố Sanh Sanh ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới tỉnh dậy. Cô nhắm mắt lăn lộn trên giường nửa ngày mới nũng nịu kêu lên: "Thẩm Vọng..."
"Chào buổi sáng phu nhân." Những giọng nói xa lạ đồng loạt vang lên.
Cố Sanh Sanh tức khắc mở mắt ra, đối diện với một vòng người giúp việc đứng xung quanh giường: "!!!"
Cố Sanh Sanh xoay người ngồi dậy, cặp mắt hạnh trợn lên, váy ngủ lộn xộn tuột xuống đầu vai, mái tóc đen nhánh buông xõa tự nhiên, dưới ánh nắng càng thêm rực rỡ lấp lánh.
Nhóm người giúp việc đã được đào tạo qua, tầm mắt vẫn nhìn thẳng, chị Lý dẫn đầu đưa cho Cố Sanh Sanh một ly nước, cười nói: "Phu nhân, đây là đám giúp việc mới tuyển đến. Tiên sinh bảo tôi dẫn qua cho cô xem thử, về sau có các cô ấy làm việc, phu nhân có muốn phân công hay yêu cầu gì thêm không ạ?"
Cố Sanh Sanh bưng ly nước uống vào mấy hớp. Nước chanh ấm áp vào miệng làm cô tỉnh táo lên vài phần: "Chị Lý phụ trách đi."
Vẻ mặt chị Lý ngay lập tức bừng sáng, cố nén vui mừng: "Dưới lầu còn có mấy người làm vườn với đầu bếp. Cô xem..."
"Chị tự quyết định đi." Cố Sanh Sanh nhìn xung quanh, khuôn mặt thoáng qua chút tủi thân: "Thẩm Vọng đâu rồi?"
Chị Lý đáp: "Tiên sinh đang trong phòng tập thể hình ở trên lầu."
Cố Sanh Sanh xốc chăn lên bước xuống giường: "Tôi đi tìm anh ấy."
"Phu nhân mang dép vào đi ạ.'' Một nữ giúp việc linh hoạt bước lên, đặt đôi dép bông bên chân Cố Sanh Sanh, lấy áo khoác thêm cho cô.
Từ nhỏ Cố Sanh Sanh đã có thói quen được hầu hạ, chờ nữ giúp việc choàng áo lên xong liền lộc cộc rời đi, cũng không cho người đi theo.
Đến khi bóng dáng Cố Sanh Sanh biến mất ở cửa, hơn nửa ngày sau cô gái giúp việc kia mới nhỏ giọng nói: "Phu nhân... đẹp quá đi."
Cô gái đắn đo một hồi cũng không thể tìm ra một từ ngữ có sức miêu tả cụ thể hơn.
Từ lúc đặt chân vào căn biệt thự này, đám người giúp việc có chút nhan sắc đã từng ôm những mộng tưởng không mấy thực tế. Đến lúc nhìn thấy Cố Sanh Sanh, những ý niệm này của các cô liền tan thành mây khói.
Kim ốc tàng kiều*, nên tàng loại mỹ nhân như thế này.
*Kim ốc tàng kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình. (Theo lazi.vn)
Những người giúp việc bên cạnh cũng liên tục gật đầu: "Hình như nhỏ tuổi lắm đó."
"Tiên sinh như thế không ngờ lại là chồng cô ấy."
Cặp mắt hình viên đạn của chị Lý phóng qua: "Nói bậy gì đó!"
Nữ giúp việc nói sai nhanh chóng cúi đầu: "Tôi... tôi không nói gì hết."
Chị Lý nghiêm túc: "Đừng tưởng phu nhân trông trẻ tuổi, mắt tiên sinh không tiện mà ở đây ăn nói lung tung. Nơi này không chứa chấp loại người thích cắn bậy chủ! Cũng không bao dung cho kẻ thủ đoạn gian dối!"
Đám giúp việc cuốn quýt dạ thưa, cũng không dám ăn nói lung tung, từng người theo sự phân công của chị Lý tản ra làm việc của mình.
Đám người vừa đi, chị Lý liền vui sướng ra mặt. Bà biết mình không nhận sai chủ, nhờ một câu nói của Cố Sanh Sanh, bà liền trực tiếp từ người hầu hạng bét thành quản lý của đám người này!
Lần đầu tiên Cố Sanh Sanh lên lầu 3. Trên lầu 3 có một khoảng sân phơi đồ rộng lớn, ánh sáng sáng ngời, duỗi tay ra là có thể sờ tới ngọn cây. Phòng thể hình bên phía tay trái, chiếm một nửa diện tích của lầu 3.
Cô ló đầu vào trong thăm dò, bên trong tứ phía đều là tường kính, liếc một cái liền thấy Thẩm Vọng. Thẩm Vọng mặc đồ áo ba lỗ màu đen, mang bao tay, đang nằm đẩy tạ.
Lần đầu tiên Cố Sanh Sanh nhìn thấy Thẩm Vọng như vậy.
Mồ hôi lấp lánh trên trán anh, đường cong cơ bắp cánh tay căng phồng, người anh toát ra mùi hương lãnh đạm pha lẫn với viêm dương khí, cách một đoạn khá xa đã xộc vào trước mặt.
So với dáng vẻ công tử nghiêm trang thường ngày, giờ phút này trông Thẩm Vọng trẻ hơn rất nhiều, lại càng có tính đe dọa hơn, khiến Cố Sanh Sanh sinh ra một cảm giác xa lạ.
Cố Sanh Sanh lạch cạch đi vào: "Thẩm Vọng Thẩm Vọng."
Thẩm Vọng ngừng lại một chút, sau đó kiên trì hoàn thành động tác cuối cùng rồi mới đẩy tạ ra, mồ hôi trên trán nhỏ giọt, hơi thở anh hơi gấp gáp: "Sao em lại lên đây?"
Cố Sanh Sanh lúc này chỉ quan tâm việc khác: "Quả nhiên anh lén tôi luyện tập!"