Khối chi phiếu bay đến, Thẩm Vọng giơ tay lên chắn lại rồi ném thẳng xuống đất. Anh thảnh thơi nói: "Đói rồi, ăn cơm thôi."
Cố Sanh Sanh bực bội dậm chân, nhỏ giọng mắng: "Ăn cái đầu anh."
Lần đầu tiên cô mắng người, mắng xong tự nhiên có chút chột dạ, Cố Sanh Sanh khẽ liếc nhìn Thẩm Vọng một cái. Hai tay Thẩm Vọng vẫn đặt trên tay vịn xe lăn, nghiêng người hỏi: "Mới nói cái gì?"
Ánh mắt Cố Sanh Sanh lảng tránh, mạnh miệng nói: "Không, đâu có nói gì đâu!"
Thẩm Vọng phán đoán phương hướng, sau đó đẩy xe lăn đến gần cô: "Tôi nghe thấy rồi, cô bảo ghét tôi."
Dường như có một thứ áp lực vô hình theo chân Thẩm Vọng bao trùm lấy Cố Sanh Sanh, khiến cô run run rẩy rẩy: "Tôi nói anh người gặp người thích, không ai thấy phiền."
"À." Thẩm Vọng cười như không cười, "Đi nướng thịt."
Cố Sanh Sanh bực bội, lấy chăn đắp lên chân Thẩm Vọng rồi đẩy anh xuống lầu. Tờ chi phiếu trống không có hạn mức đáng thương bị vò nát nằm lăn lóc trên sàn nhà.
Nếu Thẩm Vọng không muốn ăn thịt nướng dưới giàn hoa tử đằng thì ăn trong bếp thôi. Ai ngờ Thẩm Vọng còn sợ ám mùi dầu mỡ, tự mình tránh xa ngồi bên cửa sổ, để lại một mình Cố Sanh Sanh đứng trước bàn nướng, khí thế ngất trời.
Thịt ba chỉ, thịt vai bò, tôm tươi, bạch tuộc... cháy xèo xèo trên bếp nướng. Cố Sanh Sanh nhanh nhẹn quét nước sốt lên thịt ba chỉ, trở mặt, chờ hai bên mép thịt săn lại liền gắp ra.
Cô trải thẳng lá xà lách, cho ba miếng ba chỉ, kimchi với dưa chuột vào cuộn lại, tay trên tay dưới chạy đến trước mặt Thẩm Vọng: "Nè."
Thịt mỡ bị nướng gần như trong suốt, mỡ heo bị ép ra ngoài, ăn vào vừa béo lại không ngấy, thơm ngon hơn thịt bò. Cố Sanh Sanh chạy tới chạy lui nửa ngày đã bắt đầu đói, chiếc bụng nhỏ không ngừng kêu "ọt ọt".
Thẩm Vọng định há miệng, nghe tiếng bỗng ngẩng đầu lên "liếc" Cố Sanh Sanh một cái: "Cô đói?"
"Không cần lo cho tôi, chờ anh ăn xong thì tôi ăn." Cố Sanh Sanh kiên cường nói.
Thẩm Vọng giơ gói đồ ăn lên.
Trước ánh mắt chờ mong của Cố Sanh Sanh, Thẩm Vọng nhét toàn bộ gói rau vào miệng mình, thong thả ung dung nhả chữ: "Cô làm ồn ảnh hưởng đến tôi."
Cố Sanh Sanh: "..."
Lúc chị Lý đi vào nhà bếp thấy Cố Sanh Sanh đang xù gai lên như một con cá nóc bỗng nảy giật mình, sao phu nhân lại tức giận nữa rồi?
Chị Lý mang tạp dề vào, nói: "Phu nhân, thịt nướng nhiều khói dầu lắm, để tôi làm cho ạ."
Cố Sanh Sanh giận dỗi: "Thẩm Vọng muốn ăn đồ tôi nướng."
Thẩm Vọng: "Chúng ta ra sân ăn."
"Hả?" Cố Sanh Sanh khó hiểu liếc anh một cái, "Không cần tôi nướng thịt nữa à?"
Thẩm Vọng gỡ khăn ăn xuống: "Ừm."
Cố Sanh Sanh chậc một cái, thả chiếc kẹp nướng thịt trong tay ra, đẩy Thẩm Vọng đi ra sân.
Hai ba giờ chiều, ánh mặt trời đã dần ấm hơn, Cố Sanh Sanh đỡ Thẩm Vọng ngồi xuống thảm cỏ mềm mại, lại có mùi cỏ xanh với hương hoa thoang thoảng xung quanh. Hai người ngồi trên bãi cỏ ăn thịt nướng dưới ánh nắng, ấm cúng như đang đi picnic ngoài trời.
Thịt ướp gia vị là do Cố Sanh Sanh tự tay ướp, chị Lý chỉ phụ trách nướng, hương vị thua xa so với cô tự làm. Nhưng Thẩm Vọng vẫn ăn nhanh như cũ, tựa như không phát hiện ra điểm khác nhau.
Cố Sanh Sanh đưa một gói đồ ăn khác đến trước miệng Thẩm Vọng, nhìn sắc mặt không thay đổi sau khi ăn xong của anh, trong lòng rầu rĩ khó chịu.
Bình thường Thẩm Vọng chỉ chịu ăn đồ cô làm, nếm một chút liền biết đâu là cơm của chị Lý, hôm nay thay đổi rồi à? Cố Sanh Sanh càng nghĩ càng không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăm rúm lại.
Đột nhiên mặt cô bị một thanh dưa chuột chọc vào, Cố Sanh Sanh hoàn hồn, xù lông nói: "Làm gì đó! Đáng ghét!"
Cái miệng nhỏ vừa mở, Thẩm Vọng liền nhét thanh dưa vào: "Ăn cơm mà ngẩn người làm gì."
Dưa chuột trắng từ nông trại đưa đến, vị thanh giòn ngọt, Cố Sanh Sanh nhai rột rột trong miệng, đĩa dưa chuột lại nằm trước mặt Thẩm Vọng, Cố Sanh Sanh vươn tay ra định lấy tiếp thì bị bàn tay to rộng của anh ngăn lại.
Cố Sanh Sanh căm phẫn trừng mắt anh: "Làm gì đó?"
Thẩm Vọng: "Thích ăn à?"
Cố Sanh Sanh: "Thích, cho tôi ăn."
Khóe môi hồng nhạt của Thẩm Vọng giương lên một nụ cười, anh cầm thanh dưa chuột lên: "Tôi đút cô."
Nụ cười kia của anh chẳng giống đang cười chút nào, Cố Sanh Sanh cũng không nghĩ nhiều, nhìn đầu ngón tay thon dài đang cầm dưa chuột của anh rồi lao người đến cắn mạnh một phát.
Thanh dưa chuột dài cỡ một lóng tay, Thẩm Vọng cứ nắm mãi không buông, Cố Sanh Sanh cắn từ phía đuôi, như một chú chuột hamster gặm rột rột đến đầu ngón tay Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng nhét chút dưa chuột còn dư lại vào miệng Cố Sanh Sanh, ngón tay theo đó lọt vào, bất thình lình chạm trúng đầu lưỡi ướŧ áŧ mềm mại của cô.
Chiếc lưỡi bé nhỏ tránh né, không muốn bị trêu đùa nên trốn đằng sau hàm răng. Tim Thẩm Vọng vừa rung động, đầu ngón tay truyền đến một trận tê dại.
"Đau!" Thẩm Vọng hít một ngụm khí lạnh, ôm ngón tay nửa ngày không nói tiếng nào.
Chị Lý bưng một mâm thịt nướng nóng hổi đến, thấy vậy bất an hỏi: "Tiên sinh, có phải tôi đã cho quá nhiều nước sốt?"
Hai tay Cố Sanh Sanh đang gắp đồ ăn nhét vào miệng, nghiêm túc nói: "Không phải đâu, anh ấy tự cắn tay mình đó."
Mặt mũi Thẩm Vọng trắng xanh, lại nghe chị Lý vui vẻ khiêm tốn nói: "Tay nghề của tôi đâu có tốt như vậy, nhờ có phu nhân ướp ngon đó."
Chờ chị Lý đi rồi, Thẩm Vọng ngừng lại một chút, đang muốn làm khó dễ cô đột nhiên có thịt nướng thơm ngào ngạt dâng đến trước miệng: "Miếng bò này ngon nhất, cho anh đó."
Tiếng nói non nớt, ý tứ làm nũng không quá rõ ràng. Thẩm Vọng nhai thịt nướng trong miệng, thỏa mãn thả lỏng chân mày.
Đúng là tay nghề của chị Lý không bằng Cố Sanh Sanh thật, Thẩm Vọng ăn được bảy tám miếng liền no không ăn nữa. Thịt nướng cùng đồ ăn được dọn xuống, nhường chỗ cho trái cây và điểm tâm.
Cố Sanh Sanh tham lam ăn một đống cherry, sau đó phơi bụng nhỏ nằm liệt trên chân Thẩm Vọng.
"Thẩm Vọng Thẩm Vọng, no quá đi mất."
Thẩm Vọng: "Đứng lên đi dạo."
Cố Sanh Sanh duỗi chân: "Không muốn đi."
Thẩm Vọng ghét bỏ nói: "Cô là heo à?"
Cố Sanh Sanh ơ một tiếng: ''Tôi béo lắm sao?''
Thẩm Vọng đặt tay lên eo cô, thật nhỏ nhắn mềm mại, cũng không biết mấy thứ vừa ăn vào đã chạy đâu hết rồi. Chẳng lẽ ở chỗ này? Ngón tay Thẩm Vọng không tự giác hướng lên trên, bị Cố Sanh Sanh chặn lại.
Cố Sanh Sanh lay cánh tay Thẩm Vọng: "Nhột lắm, đừng vuốt nữa."
Thẩm Vọng hoàn hồn, tỉnh bơ nói: "Béo, trên bụng toàn là thịt."
"... Không có béo!" Cố Sanh Sanh tự nhéo bụng mình, có chút thịt mềm thật này...
Thẩm Vọng: "Ăn no rồi ngủ, không béo mới lạ."
"Không phải giống anh sao." Cố Sanh Sanh không phục sờ bụng Thẩm Vọng một phen, chỉ sờ thấy một khối cơ bụng săn chắc: "..."
Cố Sanh Sanh chua xót: "Không cần lén nín thở."
Thẩm Vọng khẽ nâng cằm, phong thái ngạo mạn trước sau như một: "Đấm thử đi."
Cố Sanh Sanh bò dậy, siết chặt nắm tay, dồn hết khí lực đấm thẳng vào bụng Thẩm Vọng một quyền: "Hự!"
Thẩm Vọng: "...!"
Mu bàn tay của Cố Sanh Sanh đỏ dần lên, cô rơm rớm nước mắt: "Anh lén tôi luyện tập sau lưng đúng không?"
Thẩm Vọng lại bóp sau gáy Cố Sanh Sanh, kéo cả người cô vào ngực, anh gằn từng chữ một: "Muốn thành góa phụ à?"
Cố Sanh Sanh dù sợ nhưng vẫn không khỏi chờ mong: "Tài sản của anh được cỡ 300 triệu không?"
Ngày hôm ấy, Cố Sanh Sanh vẫn chưa biết được rốt cuộc Thẩm Vọng có bao nhiêu tiền, có điều thiếu chút nữa đã bị Thẩm Vọng tiễn đi nơi xa rồi... Cố Sanh Sanh kêu gào thảm thiết, nếu không có bảo vệ đến khuyên can thì chắc có lẽ cô sẽ thật sự chẳng còn hy vọng gì đối với thế giới thờ ơ lạnh nhạt này nữa rồi.
Buổi tối, Cố Sanh Sanh ngâm mình trong bồn tắm, rưng rưng kể khổ cùng Tịch Tuyết Nhi và An Hà, cường điệu hành động điên rồ của Thẩm Vọng.
An Hà: "Sao nghe giọng Sanh Sanh cứ có cảm giác như cậu rất thích thú nhỉ?"
Cố Sanh Sanh tức tối: "Làm gì có. Tớ bị hắn ta nhéo đỏ cả người rồi đây này!"
Tịch Tuyết Nhi và An Hà đồng thanh: "Nhéo chỗ nào vậy cà?"
"Mặt tớ." Cố Sanh Sanh thút thít.
Tịch Tuyết Nhi: "Không thể nhịn được! Ai nhéo mặt tớ, tớ cắn đứt jj của kẻ đó!"
Cố Sanh Sanh tưởng tượng đến nơi nào đó của Thẩm Vọng, đỏ mặt: "Cậu tục quá đi."
Tịch Tuyết Nhi cười sảng khoái: "Cố Sanh Sanh, đã ăn thịt rồi, không thể cứ e thẹn mãi được đâu. Nào nào nào, để tớ share ít hàng tốt cho cậu."
Tịch Tuyết Nhi gửi đến mấy file kỳ quái:
"xyz1.avi đang được chuyển."
"xyz2.avi đang được chuyển."
"xyz3.avi đang được chuyển."
*Hàn: thiệt ra cái xyz bản raw là "Tấn Giang không cho phép mô tả" nên tui chuyển thành như thế cho gọn ☺)) chị em đọc chắc cũng hiểu đó là gì rồi chứ?! :v
Tịch Tuyết Nhi: "Mấy thứ này cực kỳ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, là báu vật của tớ đó, hôm nay lấy ra cống hiến cho Sanh Sanh."
An Hà: "Người tốt cả đời bình an."
Cố Sanh Sanh nhìn tựa đề tập tin cực kỳ giống mấy bộ phim tội phạm gay cấn, hỏi lại: "Có 3 bộ thôi à, còn không cho tớ thêm đi."
Tịch Tuyết Nhi kinh ngạc: "Cậu muốn xem mấy bộ?"
Cố Sanh Sanh khoe khoang: "Tối nào tớ với Thẩm Vọng cũng cùng nhau xem phim, 3 bộ có là gì."
Tịch Tuyết Nhi: "Kíƈɦ ŧɦíƈɦ vậy luôn?"
An Hà: "Quả nhiên là Sanh Sanh.''
Tịch Tuyết Nhi: ''3 bộ đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi, xem đi rồi quan sát học tập kỹ vào, đảm bảo làm cho Thẩm Vọng thần hồn điên đảo.''
''Ai thèm cho hắn xem, tớ còn chưa hết giận Thẩm Vọng đâu!" Cố Sanh Sanh lại bla bla oán trách một hồi, kể chuyện Thẩm Vọng không giữ lời, lấy chi phiếu trống ra lừa gạt tình cảm của cô.
Tịch Tuyết Nhi im lặng nửa ngày bỗng nhiên hét toáng lên: "Thẩm Vọng đưa chi phiếu trống á? Aaaaaaa đó là để cậu tùy ý điền vào đó! Ba chúng ta xài cũng không hết đâu!"
An Hà: "!!!"
Cố Sanh Sanh: "???"
Cố Sanh Sanh rầm một tiếng đứng dậy khỏi bồn tắm, vội vàng quấn khăn xông ra ngoài.
Thẩm Vọng chỉ cảm thấy một luồng khí thơm tho mang theo hơi nước tập kích, Cố Sanh Sanh lạch bạch chạy đến cạnh bàn, không biết đang tìm kiếm thứ gì: "Lại điên loạn gì đó?"
"Chi phiếu, chi phiếu!" Cố Sanh Sanh gấp đến độ bước chân rầm rầm, tìm lung tung khắp phòng một lúc lâu, lại chạy đến thùng rác lục lọi, thùng rác kim loại rỗng tuếch, hình như đã bị chị Lý dọn dẹp qua.
Cố Sanh Sanh thất vọng nghẹn ngào, quấn lấy Thẩm Vọng van xin: "Cho tôi thêm một tờ đi mà."
Thẩm Vọng tựa vào đầu giường, ung dung lạnh lùng thốt ra mấy chữ đáng ghét: "Là cô tự ném đi."
Cố Sanh Sanh chỉ trích anh: "Chỗ để trống có thể tùy ý điền số, là anh cố ý không nói cho tôi!"
Thẩm Vọng cười lạnh: "Ngu ngốc."
"Anh... hắt xì!" Cố Sanh Sanh hắt xì một cái.
Thẩm Vọng nhíu mày hướng về phía cô: "Chưa mặc đồ mà chạy ra đây?"
Cố Sanh Sanh nhéo nhéo eo nhỏ: "Có quấn khăn tắm rồi!"
Khóe môi Thẩm Vọng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt. Lúc này Cố Sanh Sanh mới phản ứng lại chính mình đã bị dụ khai ra, mặt mũi hầm hầm đỏ bừng, bực bội phủi tay quay lại phòng tắm.
Tiếng nước rào rào trong phòng tắm lại vang lên. Hương khí ẩm ướt quấn quanh chóp mũi, làm anh không tự chủ được mà hướng về nơi đó.
Hơi nước bám kín cửa kính, mặt gương dần dần trở nên trong suốt, cảnh tượng bên trong hiện ra không sót chút nào. Dưới ánh đèn ấm áp, Cố Sanh Sanh thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, mái tóc ướt rối tung như rong biển, nhu thuận quấn quanh vai, cánh tay trắng nõn, đôi chân dài miên man gác lên, nước ấm tự nhiên chảy xuống.
Khuôn mặt cô ẩn hiện phía sau lớp hơi mờ, tựa như được tắm gội trong trạch linh khí, bóng dáng quyến rũ đến hồn siêu phách lạc.
Thẩm Vọng trợn mắt, không ngừng hướng về phía phòng tắm.