Làm Nũng Với Đại Lão Tàn Tật

Chương 12: Cô xấu cũng không sao



Khoảng một tiếng sau, Cố Sanh Sanh cuối cùng cũng đăng ký được tài khoản.

"Ting ting"

Hệ thống phát ra âm thanh nhắc nhở:

"Nhật ký Thiên Nga độc nhất vô nhị, mời người dùng sản xuất video đầu tiên"

Cố Sanh Sanh đăng video làm bò bít tết lên, sau đó tràn đầy tự tin nhìn chằm chằm góc màn hình, nơi hiện số người đang xem.

Cố Sanh Sanh đợi một hồi lâu, con số vẫn dừng lại ở số 0. Xem ra mọi người chưa xem được video này rồi.

Cố Sanh Sanh cuối cùng cũng thấy cổ đau nhức, mắt khô khốc. Cô thoát ra ngoài app, đột nhiên cảm thấy đằng sau lưng có gió lạnh căm căm, quay đầu thì nhìn thấy Thẩm Vọng.

Không biết có phải ảo giác, bình thường Thẩm Vọng thì chỉ là mặt không cảm xúc thôi. Hôm nay lại còn lạnh hơn. Cố Sanh Sanh cầm chặt di động đang nóng lên, không có lý do gì mà sinh ra một tia chột dạ.

Không đúng, cô làm cái gì mà chột dạ! Ngày thường Thẩm Vọng cũng đâu có để ý gì đến cô... Cố Sanh Sanh trộm liếc Thẩm Vọng mấy cái.

Cố Sanh Sanh nắm chặt di động, thò mặt lại gần:

"Thẩm Vọng, Thẩm Vọng, tôi đọc cho anh mấy mẩu chuyện xàm xí nhưng buồn cười cực."

Thẩm Vọng lạnh lùng:

"Tránh tôi xa ra một chút"

Cố Sanh Sanh hưng phấn, mở Weibo, lướt qua một loạt thông báo và tin nhắn nhục mạ, nhảy lên đầu là mấy câu chuyện buồn cười.

Nhưng mà cô thật sự rất dễ cười, đọc được chữ đầu tiên đã cười. Tiếng cười thánh thót dần chuyển sang như heo kêu, vừa cười vừa đấm giường.

Thẩm Vọng: "......"

Cố Sanh Sanh cười đến đau cả bụng, lau sạch nước mắt nói:

"Được được, lần này tôi không cười. Tôi đọc lại từ đầu. Trước kia có một đứa bé kêu Tiểu Minh Phốc.... Hahahahha... Ách!"

Gáy nàng bị một bàn tay nóng bỏng nắm lấy, ấn xuống.

Tiếng cười của Cố Sanh Sanh đột nhiên im bặt, mắt cô trừng lớn, trước mắt bỗng có một khuôn mặt được phóng đại cực độ, hô hấp dường như dừng lại.

Bàn tay to bóp chặt hơn:

"Còn làm ồn nữa không?"

Một trận tê dại từ gáy chảy thẳng xuống xương sống, viêm dương chi khí và hơi thở của người đàn ông trên người vây quanh cô. Cố Sanh Sanh ngơ ngác gật đầu, lại vội mở miệng:

"Không...Không làm ồn"

Tiếng nói mềm mại có chút nức nở, thanh âm trẻ trung. Ngón tay Thẩm Vọng phát ngứa, miết má cô, không cẩn thận nắm đến cằm.

"A!"

Cố Sanh Sanh đau đến hét thảm một tiếng, một cái đầu liền chui vào ngực Thẩm Vọng:

"Đau quá, đau quá, mặt tôi, mặt tôi!"

Thẩm Vọng nắn nắn ngón tay, nhớ tới thông báo của vệ sĩ: Cô gái này ngu xuẩn đến cực điểm, hắn đã cho cô ra ngoài. Cơ hội tốt như vậy mà cũng không trốn đi, cũng không cầu cứu, ngược lại.... Đi đến bệnh viện đem mặt chỉnh lại lần nữa. Bây giờ chỉ sợ là càng xấu.

Người mềm mại, ấm áp đang dựa vào lồng ngực, giống như con mèo bị bắt nạt vậy, rầm rì không ngừng. Thẩm Vọng nhướng mày, tạm thời cũng không đẩy cô ra.

Khoé mắt Cố Sanh Sanh đọng nước mắt, cả người đều chán chường. Cằm cô mới tiêm tan filler, lại bị Thẩm Vọng không nặng không nhẹ véo, không biết có bị huỷ dung hay không.

Cô trộm lau nước mắt vào áo ngủ Thẩm Vọng. Bỗng nhiên ngửi thấy mùi đồ ăn, nhìn xuống, thì ra vạt áo Thẩm Vọng bị nước canh rơi rớt xuống.

Trước mắt cô hiện lên cảnh tượng: Thẩm Vọng đang cầm đũa, sờ soạng gắp một miếng rau. Mấy lần gắp thử, còn chưa kịp đưa đến bên miệng, đồ ăn liền rơi lên vạt áo.

Một người kiêu ngạo như vậy, làm thế nào chịu để người khác nhìn thấy bộ dáng chật vât cuả bản thân. Cho nên, hắn tình nguyện chịu đói...

"Dịch xa cái mặt xấu của cô ra"

Kiên nhẫn của Thẩm Vọng nhanh bị dùng hết, thả ra một câu như vậy, huỷ hoại cảm xúc mềm mại vừa mới sinh ra của Cố Sanh Sanh.

Cố Sanh Sanh tức sùi bọt mép, nhảy lên như có thể nhảy cao đến ba thước:

"Tôi không xấu! Anh không được nói tôi xấu! Anh còn nói, tôi sẽ...."

Cô tịt lời, cố gắng đưa ra một cái thật là nguy hiểm. Cuối cùng, cô gằn từng chữ một:

"Sau này anh đừng mơ được ăn thịt"

Ây, trừng phạt này đủ đáng sợ chưa.

Thẩm Vọng cười nhạt một tiếng. Hắn vẫn luôn không có biểu tình gì, nhưng nếu cần thiết, mỗi biểu cảm nhỏ của hắn đều có vẻ trào phúng.

Người này thật quá đáng ghét! Cố Sanh Sanh phủi tay xuống giường, lạch cạch chạy.

Còn dỗi nữa cơ đấy. Thẩm Vọng nhướng nhẹ lông mày, nghe thấy một trận sột soạt, tự động tập trung lắng nghe để phân biệt đấy là âm thanh gì.

Một cơn gió đập vào mặt, Thẩm Vọng giơ tay lên chắn, bắt được một cái gì đó mềm mại, mang theo hương thơm.

Thẩm Vọng xoa xoa áo ngủ sạch sẽ, sắc mặt lộ ra tia phức tạp.

Thẩm Vọng vẫn chưa thực sự hết sốt, chỉ dùng nước ấm lau qua người. Dù chỉ là thay một cái áo ngủ nhăn nhúm, đã ướt mồ hôi, cũng thấy cả người thoải mái nhẹ nhàng, nội tâm sung sướng.

Cố Sanh Sanh cũng đi tắm, rồi chui vào trong chăn Thẩm Vọng nằm, nhưng vẫn tức giận mà không thèm nói chuyện với hắn.

Cô lại vào app xem, góc trên cùng bên phải vẫn cứ là con số 0.

Chẳng lẽ do đăng vào thời gian quá muộn nên mọi người đều đi ngủ hết rồi à? Cố Sanh Sanh lại đi vào stream của người khác. Những phòng khác đều có lượng người xem đông đảo, khí thế ngất trời.

Có lão đang biểu diễn nấu bạch tuộc siêu cay, ớt cùng nước tương đổ vào toán loạn, vậy mà số người xem cũng phải 5000+.

Cố Sanh Sanh lại trở về video của mình, nhìn số lượng người xem vẫn là một số 0 ảm đạm:

"...Hừ"

Cố Sanh Sanh tự mãn cho rằng chính mình chỉ cần một lần là nổi tiếng, kết quả lại là không có quỷ nào xem đến video của cô.

Từng là đệ nhất mỹ nhân Tu chân giớ, nhất cử nhất động của Cố Sanh Sanh đều có thể trở nên thịnh hành, nhận hết mọi sự tung hô. Chênh lệch lớn giữa trước và nay như thế này làm cô khó chịu.

Cố Sanh Sanh ném điện thoại xuống thảm, chui đầu vào chăn, không thèm nói nữa.

Thẩm Vọng đẩy cô ra một chút. Cô lại phải dịch thân mình cách hắn ra một chút. Cô thực sự tức giận. Thẩm Vọng tốt nhất đừng có mà trêu chọc cô! Nếu không..., cô sẽ ngủ với chị Lý cho xem!

Người bên cạnh giống như con mèo con tức giận, không có một chút sát thương nào.

Tự nhiên lại tức giận? Thẩm Vọng nhẹ động cánh môi.

"Mặt thẩm mỹ"

"Mặt xấu xí"

Trên người vẫn còn quanh quẩn mùi bò bít tết, hắn càng chờ mong ngài mai tới sớm hơn một chút. Vì thế, có chút lựa chọn từ ngữ:

"Tiểu yêu quái"

Cố Sanh Sanh hơi quay đầu sang, trừng mắt, cái biệt danh gì thế này?

Trong phòng ngủ tối đen, chỉ có ánh trăng chiếu vào khe hở trên tấm rèm, phác hoạ khuôn mặt thâm thuý như điêu khắc của Thẩm Vọng:

Giọng nói hắn trầm trầm, lộ ra tia đông cứng:

"Tôi nhìn không thấy"

"Hả?"

Cố Sanh Sanh nghi hoặc ngẩng đầu, Thẩm Vọng đã chuyển đầu sang hướng khác, cả người căng cứng.

Cố Sanh Sanh chớp mắt, nhanh trí hiểu ý của hắn. Cô xấu cũng không sao, tôi mù.

Xuy một tiếng, tức giận liền biến mất không tăm hơi, biến thành mềm mại.

Cố Sanh Sanh xoay người lại, dùng cái giọng "Nói cho anh bí mật này", thì thầm ngay lỗ tai Thẩm Vọng:

"Tôi hôm nay đến chỉnh lại tại bệnh viện, mặt đã được sửa lại rồi. Tôi sau này sẽ thật là xinh đẹp"

Người cô vừa tắm xong, hơi thở thơm ngát, sạch sẽ, thoải mái thanh tân, xứng với bốn chữ ôn hương nhuyễn ngọc.

- ---chỉ cần không nghĩ đến mặt cô.

Dù sao hắn cũng mù.

Thẩm Vọng thản nhiên "Ừ" một tiếng.

Đôi mắt Cố Sanh Sanh nóng bừng, kỳ thật Thẩm Vọng làm người cũng không tồi! Cô cao hứng một hồi liền nhiều chuyện hẳn, đem kể hết chuyện hôm nay ra ngoài như thế nào với Thẩm Vọng.

"Hôm nay tôi sau khi tiêm xong, thì đi ăn bánh bao súp gạch cua nhé. Định mang về cho anh một ít nhưng mà bánh bao súp mà lạnh thì ăn không ngon"

"Tôi còn uống trà sữa! Không ngờ trên thế giới lại có đồ uống ngon như vậy. Tôi còn mang về cho anh một cốc. À, quên không mang lên cho anh rồi!"

"Video của tôi sao lại không có ai xem nhỉ, tôi rõ ràng là làm tốt hơn người ta..."

Nếu như bình thường, Thẩm Vọng đã chặn họng cô ngay câu đầu tiên, bảo cô im lặng. Lúc này, suy nghĩ của hắn lại có chút mơ hồ, hoàn toàn tập trung vào Cố Sanh Sanh ở bên cạnh.

Cô đang mải nói chuyện, cả người đều dán tại cánh tay hắn. Theo hô hấp và động tác khoa chân múa tay, cảm giác mềm như bông lại càng thêm rõ ràng.

"Thẩm Vọng, Thẩm Vọng? Anh có nghe thấy tôi hỏi anh không, sáng mai anh muốn ăn món gì?"

Thẩm Vọng hoàn hồn, buột miệng thốt ra:

"Sữa...Bánh bao sữa"

"Được, ngày mai tôi tìm video xem rồi học làm"

Cố Sanh Sanh nói chuyện cùng Thẩm Vọng đã lâu, có chút khát, bật đèn bò dậy uống nước.

Thẩm Vọng cũng muốn.

Cố Sanh Sanh lấy làm lạ, bê cốc nước cho hắn:

"Bình thường anh cũng có uống nhiều nước đâu. Ban đêm mà buồn đi vệ sinh thì kêu tôi đấy nhé"

Thẩm Vọng uống một hơi nửa cốc, hầu kết lên xuống, lại khôi phục vẻ mặt không cảm xúc:

"Im lặng. Ngủ."

"Được thôi"

Cố Sanh Sanh bê cái cốc trở lại, đá rơi dép xuống rồi chui vào chăn nằm.

Trong bóng tối, cô trộm móc lấy tay Thẩm Vọng. Thẩm Vọng giống như một khối linh thạch cực phẩm, viêm dương chi khí trong cơ thể hắn chạy lung tung, muốn chui vào đầu ngón tay cô.

Cố Sanh Sanh lúc này cũng không dám hấp thụ. Lần trước viêm dương chi khí làm da cô đào thải không ít tạp chất, cô sợ thuốc hôm nay mới tiêm cũng sẽ bị đào thải ra ngoài mất.

Cố Sanh Sanh chỉ đơn giản móc lấy ngón tay Thẩm Vọng, đem linh khí hệ thuỷ ngưng tụ thành một tia, lặng lẽ tra xét tình trạng hai chân của Thẩm Vọng.

Xương đùi Thẩm Vọng bị dập nát, cho dù bề ngoài có phục hồi như ban đầu, linh khí vẫn có thể dò ra những vết nứt. Cô thử dùng linh khí giúp Thẩm Vọng bớt đau chân hơn, đáng tiếc linh khí bỏ vào đến đâu thì mất đến đó, như dã tràng xe cát biển đông, nháy mắt đã bị viêm dương chi khí nuốt hết.

"Aiii!"

Cố Sanh Sanh đau lòng đến chút nữa kêu thành tiếng, linh lực của tôi... Hôm nay cô làm vài món ăn, tu vi cũng chỉ tăng có thế này thôi.

Cố Sanh Sanh tủi thân, quấn chăn rồi ngủ.

Tiếng hít thở mềm mại, đều đều, phập phồng. Một bàn tay đem chăn kéo xuống chút, không khí mát mẻ nháy mắt tràn vào. Cố Sanh Sanh người mềm như bông, lật người qua, ôm lấy người bên cạnh như ôm gối ốm, cuối cùng cũng an tâm hết nhíu mày.

Ánh trăng sáng bao phủ biệt thự ở nơi lưng chừng núi, gió lạnh thổi qua tấm rèm, như nhấc lên ngó xuống, nhìn thấy một đôi nam nữ người phàm ngủ trên giường lớn, quấn quít bên nhau. Một cảnh êm đềm như vậy.

Vậy mà sáng hôm sau liền trở mặt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv