Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 72: Ủy khuất



Tạ Tùy đưa Tịch Bạch đến bệnh viện kiểm tra tổng quát, trừ đầu gối bởi vì giãy dụa nên bị trầy da ra thì cũng không còn vấn đề nào khác nữa.

Nhưng cậu vẫn không yên lòng như trước, bắt Tịch Bạch phải đi xét nghiệm máu, ba ngày sau lại đến kiểm tra một lần nữa.

Tịch Bạch nghĩ đến chuyện của Tịch Tĩnh lần trước, nhưng trong tay hai kẻ bắt cóc này không có lấy một ống tiêm. Bọn họ chỉ muốn kéo cô lên xe, về phần muốn dẫn đến nơi nào , cái này không ai biết.



Ra khỏi bệnh viện, cả ba lập tức đi đến cục cảnh sát báo án, đáng tiếc là ở ngoại thành vắng vẻ không có máy ghi hình, chỉ có thể thử lấy camera từ những địa điểm khác, kiểm tra xem có quay lại được chiếc xe kia không.

Nhưng việc này cần có thời gian.

Bên dưới bãi đỗ xe cục cảnh sát, ánh hoàng hôn dần dần buông xuống, Tùng Dụ Chu một tay chống cửa xe, hỏi Tịch Bạch: "Hai người kia là cướp giật hả?"

Tịch Bạch còn chưa mở miệng, Tạ Tùy đã thay cô trả lời: "Không phải cướp."

Ánh mắt cậu rất lạnh: "Có âm mưu, ý định từ trước."

Tịch Bạch không phủ nhận, trầm mặc đứng ở bên cạnh.

Tùng Dụ Chu lại hỏi cô: "Trước kia, cậu có từng gặp qua hai gã đó không?"

Tịch Bạch mờ mịt lắc đầu, gương mặt hai gã đàn ông nhìn rất xa lạ, cô hẳn là chưa từng gặp qua bọn họ. Hơn nữa, có thể thấy được bọn họ không phải là kẻ chủ mưu. Khi nãy, cô có nghe hai gã đó nói chuyện với nhau, phía sau còn có ông chủ sai khiến bọn họ.

Tạ Tùy hỏi: "Có thể xác định là ai không?"

Tịch Bạch không thể xác định, Tịch Gia có rất nhiều con cháu, quan hệ lợi ích rất phức tạp. Hiện tại, Tịch lão thái thái rõ ràng cho thấy muốn bồi dưỡng Tịch Bạch làm người nối nghiệp của mình. Cô quá nổi bật, bị người khác kiêng kị, ghen ghét quả thật rất bình thường.

Tạ Tùy nhớ lại lần trước đã cứu Tịch Tĩnh, chuyện cậu lo lắng nhất rốt cuộc đã xảy ra.

Những gã kia tâm mang ý xấu theo dõi Tịch Bạch.

Tùng Dụ Chu thấp giọng hỏi Tạ Tùy: "Tùy ca, làm sao bây giờ?"

Còn có thể làm sao?

Tạ Tùy quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ, cô một mình dựa vào cửa xe, tựa hồ còn chưa lấy lại được tinh thần sau trận kinh hách vừa rồi, hàng mi thật dài có chút run rẩy, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu chọc cho người ta sinh lòng che chở.

Cậu từng hứa hẹn sau này sẽ bảo vệ cô, tuyệt không để cô phải chịu nửa điểm thương tổn nhưng hôm nay nếu không phải vô tình gặp được, Tạ Tùy thật không dám tưởng tượng sẽ có chuyện gì phát sinh với Tịch Bạch.

Cậu hối hận đến cực điểm, tim như bị dao cắt, Tạ Tùy sớm đem tất cả sai lầm đổ hết lên người mình.

So với việc cô bình an mà nói, những người khác đều chỉ là phù du.

Tịch Bạch nhìn đồng hồ trêи tay, đã không còn sớm, trì hoãn như vậy, cô còn có rất nhiều việc chưa hoàn thành, cho nên muốn đứng dậy trở về.

Tạ Tùy không chút do dự đuổi theo, kéo cổ tay cô, đem cô nhét vào trong xe.

"Đêm nay trước tiên hãy theo anh về nhà."

Bây giờ, cậu căn bản không dám để một người ngây ngô như cô đi lung tung, nếu có khả năng, thậm chí cậu còn nghĩ muốn ở bên cạnh cô cả 24 giờ.

"Không cần."

Tịch Bạch tỉnh táo lại, tâm tình bình phục rất nhiều: "Tôi tự bắt xe về trường học."

Dù có thế nào, chia tay chính là chia tay. Hiện tại, nếu cùng cậu trở về rốt cuộc là ý gì, là em bé đang nhõng nhẽo với người lớn hay sao?

Tùng Dụ Chu vội vàng gọi Tịch Bạch lại: "Về trường học cũng được nhưng cậu hãy để chúng tôi đưa cậu về."

Có hai người thanh niên ở đây, chung quy một đường này sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Tịch Bạch trực tiếp đi đến ghế phó kéo cửa xe ra, để một mình Tạ Tùy ở lại chỗ ngồi phía sau.

Tùng Dụ Chu nhìn Tạ Tùy nhún vai, Tạ Tùy quăng cho cậu ta cái ánh mắt, trong vài giây Tùng Dụ Chu đã hiểu ra, cậu ta gài dây an toàn, lái xe chạy ra quốc lộ.

Tịch Bạch sau khi lên xe liền cúi đầu bấm điện thoại, soạn một tin nhắn gửi cho Tịch Tĩnh, đem chuyện này đơn giản nói một lần, hỏi chị ta có manh mối nào hay không.

Khi cô ngẩng đầu lại nhìn thấy phương hướng xe hơi đang đi không phải là về trường học, xem đường này, nghiễm nhiên là về nhà Tạ Tùy không sai.

"Tùng Dụ Chu, dừng xe."

Tùng Dụ Chu khuyên nhủ: "Tiểu Bạch, cậu nghe Tùy ca đi, đêm nay ở cùng cậu ấy sẽ an toàn hơn."

Tịch Bạch tức giận nhìn kính chiếu hậu, khuỷu tay Tạ Tùy chống lên cửa kính xe, cậu đang ngẩn người nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh sáng từ đèn neon biến ảo trêи khuôn mặt anh tuấn của cậu.

Ánh mắt Tạ Tùy chậm rãi quét về phía cô.

Hai người liếc nhau, trong không gian an tĩnh, đáy lòng nổi lên chút gợn sóng.

"Vì cái gì muốn cùng sống chung một chỗ?" Mặt cô trầm xuống nói: "Anh ta cũng không phải là bạn trai tôi."

Tạ Tùy đáp lại: "Vừa nãy là ai ôm anh khóc nhè, nói mình rất sợ. Như thế nào? Bây giờ không còn sợ nữa à?"

". . . Cái đó… Cậu dừng xe!"

"Dù có là người qua đường, lão tử cũng sẽ không thể thấy chết mà không cứu."

Tùng Dụ Chu nhìn hai người này, cứ gặp mặt liền rùm beng lên, bất đắc dĩ thử làm người giảng hòa: "Haizz, các cậu đừng nói dỗi nhau nữa, an toàn là trêи hết, Tiểu Bạch, cậu hãy bớt giận. Tạ Tùy, cậu sao thế? Tôi phải phê bình cậu, đã không gặp mặt lâu như vậy, đừng nói trước kia, dù cho có là bạn nữ bình thường đi chăng nữa, cậu cũng không nên có thái độ như vậy."

Tạ Tùy biết mình không nên có thái độ như vậy. Cậu rất muốn thương yêu cô, rất muốn đem cô liều mạng ôm vào trong lòng!

Nhưng. . . Đến cuối cùng, cậu mới chính là một cái chính lò xo dai dẳng không chịu dứt, rối như tơ vò.

"Tùng Dụ Chu, dừng xe."

Tùng Dụ Chu khuyên nhủ: "Đừng như thế, Tiểu Bạch, cậu hãy nghe lời đi."

"Tôi nói cậu dừng xe!"

Nhìn dáng vẻ Tịch Bạch có lẽ thật sự đã nổi giận, Tùng Dụ Chu đắn đo không biết làm sao, liền nhìn sắc mặt âm trầm của Tạ Tùy qua kính chiếu hậu.

"Cô ấy muốn đi thì cậu cứ để cho cô ấy đi."

Tùng Dụ Chu đành phải ngừng xe lại ở ven đường, mở cửa ra.

Tịch Bạch sau khi đi ra ngoài, còn nặng nề mà đóng mạnh cửa xe, hướng tới cuối đường cái, sải bước rời đi.

Nhìn bóng dáng đang ngày một xa dần, Tạ Tùy biết rõ, lúc này mà buông tay, có lẽ chính là vĩnh viễn sẽ buông tay.

Nhưng cậu tuyệt đối không thể làm như vậy, vì hạnh phúc của mình mà không để tâm đến an nguy của cô.

Không đến nửa phút, chiếc lò xo trong lòng Tạ Tùy rốt cuộc cũng đã đứt đoạn.

"Mẹ."

Cậu chửi nhỏ, sau đó mở cửa đuổi theo, chặn ngang ôm lấy Tịch Bạch, không nói lời nào, lần nữa đem cô ôm trở về trong xe.

Tịch Bạch ra sức giùng giằng, tay nắm lấy cửa xe không chịu đi vào, quay đầu chất vấn: "Tạ Tùy, anh muốn làm gì?"

"Lão tử muốn em sống thật tốt."

Tạ Tuỳ cứng rắn đem cô nhét vào trong xe.

"Tôi sống hay không có quan hệ gì đến anh. . ."

Lời còn chưa dứt, Tạ Tùy đã ngồi vào trong xe, cúi đầu ngăn môi cô lại.

Thân thể Tịch Bạch được người nọ đặt lên ghế xe, cả người cậu cơ hồ đều đè lên, gắt gao dán chặt vào cô gái nhỏ.

Cánh môi quấn quýt lấy nhau, người con trai mang theo một chút tức giận, dùng lực ᘻút̼ lấy, giống như muốn cắn đau Tịch Bạch.

Tịch Bạch xấu hổ, mặt đỏ tới mang tai, cố gắng lui về phía sau, kết quả cái gáy đập vào trêи cửa kính, truyền đến một thanh âm trầm đục.

Tịch Bạch bị đau, ô lên một tiếng, tay Tạ Tùy lập tức đưa đến đệm lên gáy Tịch Bạch, sau đó nhẹ nhàng thay cô xoa xoa.

Cậu buông mắt nhìn cô, con ngươi tràn ngập trìu mến: "Đụng đau rồi?"

Tịch Bạch khóc nấc lên, cô ɭϊếʍ cánh môi ướt át của mình, cắn răng nói: "Đây xem là cái gì?"

Tạ Tùy cũng không biết đây được xem là cái gì nhưng cậu chính là không nhịn được. Nghĩ đến sự việc vừa mới phát sinh, nghĩ đến cô có khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm, nghĩ đến có lẽ cậu thật sự sẽ mất đi cô mãi mãi. . .

Sau lưng Tạ Tùy đột ngột run lên, ứa ra mồ hôi lạnh.

Cậu không quản được mình, lại lần nữa cúi xuống, đầu lưỡi nóng bỏng nhẹ nhàng ᘻút̼ lấy cánh môi mềm vừa mới bị cậu cắn qua.

Tịch Bạch có cảm giác đầu lưỡi của mình đã bị Tạ Tùy dây dưa đến đã tê rần, cô giùng giằng muốn đẩy cậu ra, luống cuống tay chân nên vô tình chạm đến hạ thân Tạ Tùy.

Tạ Tùy nặng nề "Ân" một tiếng, tay đặt trêи đầu gối của cô khẽ dời sang bên cạnh.

Mà tư thế như vậy, quả thật giống như cái tư thế nam trêи nữ dưới, "Phù hợp" đến không ngờ.

Tịch Bạch lập tức ngoan ngoãn bất động, tùy ý để cậu qua loa hôn mình.

Tạ Tùy nâng gáy Tịch Bạch lên, bức bách cô ngửa đầu tiếp nhận hết thảy, tựa hồ muốn đem cô nuốt sống vào trong bụng.

Phía trước, Tùng Dụ Chu nhăn mày, lại không dám liếc mắt sang, chỉ biết ho nhẹ: "Kia, hãy quan tâm đến cảm xúc của một cẩu độc thân như tôi được không?"

Lúc này, Tạ Tùy mới nhớ tới, trong xe còn có người thứ ba, vì thế cậu liền buông lỏng Tịch Bạch ra.

Tịch Bạch nắm chặt cổ áo của Tạ Tùy đến nhăn nhúm, bờ môi ướt át sưng đỏ, thân thể mềm mại ngồi trong lòng cậu, không còn sức lực.

"Em. . . Chán ghét anh." Thanh âm mang theo hương vị nũng nịu, cả người bị cậu làm cho tan chảy.

"Anh cũng tự chán ghét anh."

Tịch Bạch nâng lên ánh mắt ướt sũng nhìn cậu, con ngươi tối đen, tâm tình bình tĩnh đến khó tả.

Được rồi, Tịch Bạch không phải thật sự chán ghét cậu. . .

Cô không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể dùng lực ôm lấy cổ Tạ Tùy, ngoan ngoãn ngã vào lòng cậu.

Tạ Tùy hẳn là hiểu, kỳ thật Tịch Bạch vẫn luôn đau lòng thay cậu, vẫn luôn rất đau lòng.

Hai người cuối cùng cũng đã hòa hợp, tâm trạng Tùng Dụ Chu rất sung sướиɠ, mỉm cười quay đầu lại hỏi: "Hai vị, bây giờ đi đâu đây?"

"Về trường học đi."

"Đi về nhà anh ấy."

Hai người không hẹn mà mở miệng cùng lúc, Tạ Tùy cúi đầu nhìn xuống cô gái nhỏ trong ngực, cô xoay mặt qua một bên, cắn răng nói: "Vậy thì về trường học."

Tùng Dụ Chu ngầm hiểu, lái xe đến nhà Tạ Tùy, lười biếng duỗi eo: "Được rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, đêm xuân ngắn ngủi, hai người có chuyện gì cũng phải từ từ, đừng vội vàng quá."

Tạ Tùy đi tới dắt tay cô, kéo cô mang về, tựa như đang dắt tay một chú ngựa non không nghe lời.

Nhà của Tạ Tùy vẫn như cũ, bất quá không còn đơn sơ như trước. Cấp ba năm ấy, cậu đã dùng số tiền tiết kiệm của mình mua thêm vài món đồ vật, sau đó đơn giản trang hoàng một chút.

Kỳ thật người con trai này rất có đầu óc kinh doanh. Tại căn phòng cho thuê kia, mới nhìn vào ai cũng thấy rõ chỗ này sẽ không thể ở được bao lâu nhưng nó lại gần trung tâm thành phố và trường học, nếu vài năm nay quyết định tháo gỡ, giá cả không biết sẽ tăng lên gấp bao nhiêu lần.

Đương nhiên, ước nguyện ban đầu về việc cậu mua nhà cũng không phải vì đầu tư. Tạ Tùy chỉ muốn đem căn phòng này sửa chữa, trang hoàng ấm áp, thoải mái hơn một chút.

Cậu biết Tiểu Bạch cùng người nhà quan hệ không được tốt, cậu muốn cho cô một nơi có thể đặt chân vào.

Trêи tường dán giấy màu lam nhạt, ở bàn trà cũng có thêm một cái thảm mềm mại, người này đã chuẩn bị không ít nội thất, thậm chí cậu còn mua cả giường Simmons kϊƈɦ thước lớn và đổi đi cái giường đơn cứng rắn kia.

Nhà không lớn, nhưng nội thất đầy đủ, nhìn qua có chút nhiều nhưng rất ấm áp.

Tịch Bạch sớm đã đem nơi này trở thành nhà của mình, mặc dù đã chia tay hơn nửa năm nhưng chiếc móc khóa của cô vẫn còn treo trêи chuỗi chìa khóa nhà Tạ Tùy.

Tạ Tùy không chỉ là bạn trai của cô mà còn là người nhà của cô.

Hiện tại, lần nữa trở về, Tịch Bạch biết, có lẽ đời này cô cũng không thể rời khỏi căn nhà này nữa.

Lúc này, Tịch Tĩnh nhắn WeChat với cô.

"Chị em nói như thế nào?"

"Chị ta muốn ngày mai gặp mặt nói chuyện."

"Ngày mai anh cùng đi với em."

Tịch Bạch giơ di động lên: "Chị ta chỉ muốn một mình em đến, còn cố ý dặn dò đừng mang anh theo."

Tịch Tĩnh không muốn Tạ Tùy đi cùng với cô là chính xác, tính cách Tạ Tùy dễ xúc động, mà sự tình lại liên quan đến Tịch Bạch, trời biết cậu có thể làm ra loại chuyện gì.

Tạ Tùy miễn cưỡng, chỉ nói: "Tiểu Bạch, việc này tốt nhất em không được gạt anh."

"Em chỉ nói chuyện với chị ấy một lát."

Tịch Bạch đặt di động xuống, hai người nhìn nhau không nói gì, chỉ im lặng ngồi đó, không khí trở nên có chút xấu hổ.

Tịch Bạch đứng dậy đi đến phòng tắm tắm rửa, Tạ Tùy lập tức đi lại tủ quần áo lấy ra một chiếc áo T-shirt đưa cho cô, vải áo T-shirt vô cùng mềm mại, mặc vào rất thoải mái, Tịch Bạch trước kia vẫn rất thích mặc quần áo của cậu, cô cảm thấy đặc biệt có cảm giác an toàn.

Hai mươi phút sau, Tịch Bạch bước ra khỏi phòng tắm, tay lau mái tóc dài ướt sũng: "Đêm nay ngủ như thế nào?"

Tạ Tùy nhìn đôi chân dài trắng nõn trước mặt, ánh mắt càng thêm âm trầm, hỏi ngược lại: "Tiểu Bạch nghĩ muốn ngủ như thế nào?"

Tịch Bạch ngồi vào bên giường, rầu rĩ nói: "Suy xét đến người nào đó đã vứt bỏ Tiểu Bạch, người nào đó cũng đừng mong được ôm Tiểu Bạch ngủ."

"Là chia tay, không phải vứt bỏ." Tạ Tùy cố chấp nhấn mạnh.

"Nhưng có khác biệt sao?"

"Chia tay chỉ là không làm bạn trai, vứt bỏ chính là. . . Không cần em nữa."

Tịch Bạch có chút ủy khuất, bỉu môi nói: "Chẳng lẽ không phải anh đã không cần em nữa sao?"

Tạ Tùy đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng đem bàn tay nhỏ mềm mại đặt vào lòng bàn tay của mình: "Em biết, Tạ Tùy vĩnh viễn không bao giờ không cần Tiểu Bạch."

Cô chui vào trong ngực của cậu, gắt gao ôm lấy hông của cậu, nhắm mắt lại, hô hấp thật sâu, thân thể cậu có một hương thơm bạc hà nhàn nhạt, rất dễ chịu.

"Không được đẩy em ra." Tiếng nói khàn khàn, có chút ủy khuất: "Anh không biết mấy tháng nay em sống như thế nào đâu."

Mấy tháng này, Tạ Tùy làm sao dễ chịu, thế giới của cậu như một khoảng không trống rỗng, vô luận làm cái gì cũng chẳng có tinh thần, chỉ có khoảnh khắc được ôm cô vào lòng như lúc này, cậu mới có cảm giác được là chính mình hoàn chỉnh.

Cậu sẽ không đẩy cô ra.

"Ngủ đi."

Tạ Tùy đặt Tịch Bạch nằm xuống, ôn nhu đắp chăn cho cô, sau đó cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô: "Anh ở đây, không một ai có thể gây tổn thương cho em."

**

Ngày hôm sau, Tịch Bạch ở quán cà phê gặp mặt Tịch Tĩnh.

Chị ta mang chi giả ngồi trêи xe lăn, trêи đùi đắp một tấm thảm lông mỏng manh, mái tóc mềm mại xoã xuống đầu vai, ngũ quan tựa hồ cũng nhu hòa hơn rất nhiều, không hề sắc bén như trước, vẻ mặt bình thản mà yên tĩnh.

Một người đàn ông trẻ tuổi, anh tuấn đẩy Tịch Tĩnh tiến vào, đem chị ta đặt lên ghế ngồi của quán cà phê, ôn nhu nói: "Tôi ở bên ngoài chờ cô."

Sau đó anh ta đẩy chiếc xe lăn trống rỗng rời đi. Thời điểm Tịch Bạch nhận ra người đàn ông kia, trêи mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, chăm chú nhìn theo thân ảnh của anh ta biến mất trước cửa tiệm cà phê.

Nơi xảy ra cơn địa chấn, con trai trưởng nhà họ Cố – Cố Trường Sinh.

Tại sao anh ta lại ở bên cạnh Tịch Tĩnh?

Tịch Tĩnh nhìn thấu nghi hoặc của Tịch Bạch, mặt không chút thay đổi giải thích: "Anh ta làm việc ngoài giờ, ra ngoài làm công bị lừa, làm ba tháng một phân tiền cũng không lấy được. Sau đó lại đem người quản lý đánh đến đến hấp hối và bị đưa vào cục cảnh sát. Anh ta không dám nói cho người trong nhà nên đành điện thoại cho chị, chị đến bảo lãnh anh ta ra. Thân thủ của anh ta cũng không tệ lắm, nói rất ít nhưng không làm người ta chán ghét. Vì thế nên chị đã lưu anh ta lại ở bên cạnh mình."

Tịch Tĩnh hiện tại đi đứng không tiện, có người chiếu cố, cũng rất tốt.

"Chị, khoảng thời gian này có khỏe không?"

"Rất tốt." Tịch Tĩnh thản nhiên nói: "Cũng đã như vậy, còn có thể đi nơi nào."

Trong lòng Tịch Bạch không biết là loại tư vị gì, cô chưa từng có ý nghĩ muốn đoạt thứ gì đó của Tịch Tĩnh, cô thà rằng cùng chị ta cạnh tranh công bằng, cũng không hi vọng chị ta gặp tai nạn.

"Trở lại chuyện chính." Tịch Tĩnh nhìn Tịch Bạch, thân thiết hỏi: "Em thế nào, có bị thương không?"

Tịch Bạch lắc đầu: "Bọn họ giống như chỉ muốn mang em đi, còn chưa kịp làm gì, may mắn là Tạ Tùy kịp thời chạy đến."

Nếu không có Tạ Tùy, chuyện phát sinh sau đó, cô thật sự không dám nghĩ.

Tịch Tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, nhìn người thiếu niên đang im lặng chờ đợi: "Em cần một người đáng tin làm bảo tiêu, Tạ Tùy rất thích hợp."

"Chị, chị biết là ai làm không?"

Tịch Tĩnh không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, chỉ nói: "Vị trí của em căn bản liên quan rất lớn đến lợi ích của rất nhiều người, ai cũng có khả năng, những người chú, bác kia ngày thường đối với em đều là khuôn mặt tươi cười chào hỏi thân thiết, những anh, chị, em tỏ ra nịnh nọt trêи bàn tiệc. . . Em vĩnh viễn sẽ không biết được, phía sau nụ cười kia là vô số ám tàng sát khí."

Tịch Bạch biết rõ, nếu muốn thắng lợi, tất nhiên phải có sự kiên trì nhưng đã đi đến cục diện hôm nay, con đường này cô cũng không thể quay đầu lại được, vì số phận nhấp nhô của cậu thiếu niên kia, cô tất yếu phải kiên trì. Tịch Bạch nên vì tương lai của cả hai người mà trù tính một phen.

Tịch Tĩnh từ trong mắt của cô thấy được sự quyết tâm mà trước đây chị ta chưa từng có, có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa hai người.

Tịch Tĩnh là vì dã tâm của mình mà kiên trì, còn Tịch Bạch. . . Lại là vì tình yêu.

Tịch Tĩnh luôn cảm thấy, nếu một người trong lòng đặt nặng chuyện tình cảm thì nội tâm người rất yếu đuối. Nhưng khi nhìn đến ánh mắt kiên định của Tịch Bạch, chị ta đột nhiên cảm giác được, có lẽ chính mình thật sự đã sai rồi.

Những người đó sẽ không cần tính mệnh của em nhưng bọn họ có hơn 100 biện pháp để hủy hoại em, để em rơi xuống vực sâu, không thể nào kiên trì được nữa. . ."

Chị ta vỗ lên đôi chân không còn lành lặn của mình: "Kết cục của em so với chị có khả năng sẽ thảm hại hơn rất nhiều."

"Chị, cho nên em mới cần chị giúp."

"Chị cho em biết một người, hãy cẩn thận với Tịch Thuật."

Tịch Bạch có chút kinh ngạc: "Tịch Thuật?"

"Không sai, chính là con của bác Ba – Tịch Thuật, bình thường cà lơ phất phơ, ăn chơi không gì không giỏi, một phú nhị đại hoàn khố điển hình."

Trêи mặt Tịch Tĩnh nổi lên một tia lãnh ý: "Em ngàn vạn lần nên cẩn thận với người này, hắn ta tâm tư kín đáo, mà dã tâm cũng không nhỏ."

Tịch Bạch biết Tịch Thuật, hắn thật ra là một tên rất khốn kiếp, rất biết đùa, thường xuyên gặp rắc rối. Mỗi khi bà nội nhắc tới vị ca ca này cũng chỉ lắc đầu không biết làm sao, mệt mỏi đến sứt đầu mẻ trán, chỉ nói anh ta là một người không có tiền đồ.

Nhưng người không có tiền đồ như Tịch Thuật lại cố tình sinh ra ở nhà bác Ba. Nhà bác Ba của cô cơ hồ chiếm hơn một phần ba tập đoàn Tịch Thị. Thành viên ban giám đốc có rất nhiều người là thân tín của gia đình bọn họ. Ở Tịch Gia, có thể nói nhà bác Ba mới chân chính là gia đình có địa vị quan trọng và hưng vượng nhất.

Tịch Thuật từ đầu không gọi là Tịch Thuật. Hắn ta là đứa con được bác Ba mang về từ bên ngoài. Bác Ba khi ấy chỉ có một người con trai độc nhất là Tịch Dương Phong phi thường ưu tú, vô luận là tài năng hay nhân phẩm đều được xếp đầu bảng trong số mấy anh em. Bà nội cô cũng rất thích đứa cháu này.

Tịch Thuật mới mười sáu tuổi đã vào nhà bác Ba ăn nhờ ở đậu, là một hoàn khố bất kham, dã tính bất tuân. Cùng Tịch Dương Phong so sánh, vị này so ra còn kém xa rất nhiều.

Có lẽ là vì cố kị anh tài, Tịch Dương Phong mười tám tuổi năm ấy không may ra đi ngoài ý muốn. Lúc đưa đến bệnh viện thì chẳng còn kịp nữa. Từ đó về sau, Tịch Thuật là hy vọng duy nhất của gia đình bác Ba.

Tịch Thuật ngày thường quả nhiên là một bộ dạng cà lơ phất phơ, cơ hồ sẽ không có người nào thật sự coi hắn trở thành đối thủ của mình.

"Tịch Dương Phong chết, chắc chắn có mờ ám." Tịch Tĩnh nhìn Tịch Bạch, dùng giọng điệu băng lãnh nói: "Tịch Thuật cũng tuyệt đối không phải là người ngu xuẩn, phóng đãng như vẻ bên ngoài. Vừa vặn tương phản, hắn ta rất thông minh, phải nói là vô cùng thông minh."

Hắn luôn luôn có những hành vi phóng đãng. Vì thế, dù có sinh ra ở nhà bác Ba nhưng lại chẳng có người nào để hắn ta vào trong mắt.

Tịch Tĩnh là người đã trải qua sinh tử. Hiển nhiên, chị ta đã có chút nhìn thấu.

"Chị muốn nói người làm việc này với em hẳn là Tịch Thuật?"

"Chị không biết nhưng hắn là người mà em cần phải tuyệt đối đề phòng."

"Em biết, em sẽ cẩn thận. Chị, cảm ơn chị."

"Xem như chị đã báo đáp ơn cứu mạng của em đi." Khoé môi Tịch Tĩnh giơ lên một tia cười nhạt.

Sau khi Tịch Bạch được đón đi, Cố Trường Sinh đi tới, ôm Tịch Tĩnh lên xe lăn. Tịch Tĩnh ngắm nhìn thân ảnh đã đi xa của Tạ Tuỳ. Bên trong đôi mắt trong veo, xinh đẹp kia. . . Một mạch nước ngầm đang bừng bừng sôi trào.

Chỉ khi nhìn người mình yêu, mới có ánh mắt rung động như thế.

Cố Trường Sinh bình tĩnh nói: "Đó là bạn trai của em gái."

Con ngươi Tịch Tĩnh quét ra một đạo ánh sáng sắc bén, khẽ liếc Cố Trường Sinh một chút, âm thanh lạnh lùng nói: "Tôi thì thích bộ dáng không nói lời nào của anh hơn."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv