Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 58: Lớp học bổ túc



Tạ Tùy nói hết chuyện của cậu và Lệ Tiểu Ý cho Tịch Bạch biết.

Tịch Bạch mơ hồ nhớ ra, lúc cô còn rất nhỏ, cha mẹ Lệ Sâm đã ly hôn.

Cha mẹ Lệ Sâm kết hôn chỉ vì lợi ích gia tộc, cha anh ta – Lệ Đình là một người đàn ông tương đối lý trí và tài giỏi, một mình quản lý cả xí nghiệp của gia tộc. Cuộc đời ông nếu có mắc phải sai lầm thì chính là ở thời điểm trung niên. Mối tình đầu của Lệ Đình đột nhiên xuất hiện, ông không thể khống chế được tình cảm của bản thân mà đem lòng yêu thương người phụ nữ khác.

Hơn nữa, Lệ Đình còn vì tình yêu của mình mà liều lĩnh tạo áp lực để có thể ly hôn với vợ, đem Trình Tiêu cưới về nhà.

Khi truyền thông biết được tin này, trong nhất thời sự kiện Lệ Đình ly hôn đã gây huyên náo cả Giang Thành trong suốt một khoảng thời gian dài, trở thành tiêu đề nóng bỏng của biết bao nhiêu tờ báo lớn nhỏ.

Người kiêu ngạo như Lệ Sâm cũng trở thành đối tượng để kẻ khác bàn tán.

Khi đó, Tịch Bạch và Lệ Sâm còn rất nhỏ, Lệ Sâm học lớp 6, mà cô chỉ mới học lớp 3.

Tính cách Lệ Sâm lúc ấy cũng đã thay đổi rất nhiều, vừa thông minh lại hiểu chuyện rất giống với Lệ Tiểu Ý. Trước mặt giáo viên và bạn học, anh ta chưa bao giờ biểu hiện ra cảm xúc thương tâm hay khổ sở cả.

Buổi sáng ngày hôm ấy, mẹ anh ta rời khỏi Lệ gia, mà Lệ Sâm còn đang làm đại diện phát biểu trong buổi lễ tốt nghiệp, khuôn mặt hết sức nghiêm túc đọc bài diễn thuyết dưới quốc kỳ.

Nhưng đến khi hoàng hôn, Tịch Bạch phát hiện ra Lệ Sâm đang ngồi một mình trêи cầu thang cạnh một hoa viên vắng vẻ, im lặng lau nước mắt.

Trong tay Tịch Bạch là một hộp kẹo bơ thỏ trắng vừa mới mua, cô bước qua, vỗ nhè nhẹ lên bờ vai của Lên Sâm, đưa cho anh ta một viên kẹo nhỏ.

“Đừng khóc, em cho anh kẹo này.”

Lệ Sâm ngước mặt lên, hai mắt đẫm lệ ửng hồng ᘻôиɠ lung nhìn Tịch Bạch, anh ta nhận lấy viên kẹo rồi trực tiếp ném ra ngoài, sau đó chạy đi.

Bây giờ Tịch Bạch nghĩ lại, có lẽ anh ta không muốn để cho người khác nhìn thấy một mặt yếu đuối của bản thân.

Bất quá, khi đó Tịch Bạch thật sự không thể chấp nhận được, kẹo bơ thỏ trắng ăn ngon như vậy, cô có ý tốt chia sẻ cho anh ta nhưng lại bị anh ta ném đi mất.

Từ đó về sau, Tịch Bạch có chút sợ Lệ Sâm, ở trong trường học, cô luôn tìm cách trốn tránh anh ta.

Mối quan hệ này vẫn duy trì như thế cho đến lúc cả hai đều trưởng thành, Tịch Bạch thường xuyên gặp được Lệ Sâm ở các buổi tiệc nhưng quan hệ của hai người vẫn chỉ có sự lạnh nhạt, không thân thiết.

Bây giờ nghĩ lại, chuyện hai người lớn ly hôn đối với một cậu nhóc như Lệ Sâm mà nói, đã gây ra thương tổn rất lớn.

Tịch Bạch cảm thấy, Lệ Sâm đã nhẫn nhịn rất tốt, ở ngoài mặt luôn tỏ ra bình tĩnh, không có chuyện gì.

Nhưng cô tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được, Tạ Tùy và Lệ Sâm còn có một mối quan hệ mật thiết đến như vậy.

Khoảng thời gian đó, Tịch Bạch thường xuyên nhìn thấy Lệ Tiểu Ý đến trước trường học, cậu nhóc trốn bên dưới hàng cây ngô đồng ở đường cái đối diện, mắt nhìn chằm chằm vào cổng trường, dáng vẻ lén lén lút lút, giả vờ đi đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua chút gì đó. . .

Tuy Lệ Tiểu Ý luôn quan sát Tạ Tùy nhưng lại không có chủ động đến quấy rầy cuộc sống của cậu, chỉ đơn giản nhìn cậu từ phía xa.

Cố chấp đến mức giống như một cô gái si tình.

Tịch Bạch đi đến hàng cây ngô đồng, xách Lệ Tiểu Ý ra: “Nhóc con, tại sao em lại đến đây?”

“Em, em đi ngang qua.”

“Thật là trùng hợp, mỗi ngày tan học đều đi ngang qua Đức Tân Cao Trung, mỗi ngày tan học đều để chị bắt gặp.”

“Cái đó. . .”

Lệ Tiểu Ý tránh khỏi vòng tay của Tịch Bạch, lầu bầu nói: “Em đến nhìn xem anh trai của em đã tan học chưa.”

“Em đừng gọi anh ấy là anh trai.”

“Vì sao chứ? Anh ấy là con của mẹ em thì chính là anh trai của em.”

Nhưng mà mẹ em không chấp nhận anh ấy, cho nên em không thể gọi anh ấy là anh trai của mình được.

Tịch Bạch đương nhiên không thể nói như vậy, một đứa bé làm sao có thể hiểu được thế giới đầy phức tạp của người lớn, suy nghĩ của trẻ con rất đơn giản, Lệ Tiểu Ý cũng chỉ muốn gọi Tạ Tùy một tiếng anh trai mà thôi.

“Mau trở về đi.” Tịch Bạch vỗ lên gáy của cậu nhóc.

Lệ Tiểu Ý nhìn thấy một chị gái tay cầm bánh kem trứng gà đi ngang qua, cậu nhóc nuốt một ngụm nước miếng, sau đó nhìn về phía Tịch Bạch.

Tịch Bạch cầm lấy balo của Lệ Tiểu Ý, bất đắc dĩ nói: “Chị mời em ăn bánh kem trứng gà, ăn xong thì phải về nhà làm bài tập.”

Lệ Tiểu Ý liên tục gật đầu.

Bên trong tiệm đồ ngọt, Lệ Tiểu Ý cảm thấy vô cùng mỹ mãn, cậu nhóc cắn một ngụm lớn bánh kem trứng gà, khuôn mặt nhỏ nhắn biểu tình thỏa mãn.

Tịch Bạch ghét bỏ nói: “Vẻ mặt này, chưa từng ăn bánh kem trứng gà à?”

Lệ Tiểu Ý giải thích: “Mẹ không cho em ăn đồ ăn vặt ở bên ngoài, mẹ nói chúng không sạch sẽ, sẽ bị tiêu chảy.”

“Vậy thì em đừng ăn, một tiểu thiếu gia như em ăn đến đau cả bụng thì chị cũng không biết phải gánh lấy hậu quả như thế nào đâu.”

Bỗng nhiên Lệ Tiểu Ý đặt bánh kem trứng gà xuống, có chút giận dỗi, phồng miệng nhìn Tịch Bạch: “Em không chơi với chị nữa.”

“Nói cứ như chị cũng thích chơi với em vậy, nhóc con.”

“Nhóc con thì làm sao, chị không thể trở thành một đứa nhóc giống như em được.”

Tịch Bạch không phản bác được, vò đầu Lệ Tiểu Ý: “Không phải em có một người anh trai vừa ưu tú, vừa lợi hại hay sao, tại sao còn muốn đến tìm Tạ Tùy?”

Nói đến đây, Lệ Tiểu Ý thở dài một tiếng: “Anh Lệ Sâm. . . Hình như không phải thật sự thích em.”

“Anh ấy đối với em không tốt?”

“Không phải là không tốt nhưng em cảm thấy anh ấy đối với em không giống như một người anh đang đối xử với em trai của mình, anh Lệ Sâm rất khách sáo với em.”

“Này, có phải em là người có khuynh hướng thích bị ngược hay không? Không đánh em thì em không ăn cơm được hả? Nếu như em làm em trai của Tạ Tùy, xác định ngày nào cũng bị anh ấy đánh.”

Lệ Tiểu Ý nhíu mày nói: “Vương Khải Minh ở lớp em thường xuyên bị anh trai đánh nhưng anh trai cậu ấy lúc nào cũng mua hạt điều cho cậu ấy ăn, dẫn cậu ấy đi chơi trò chơi, rồi xem phim nữa. Anh Lệ Sâm đối với em vô cùng khách sáo, thế nhưng chưa bao giờ dẫn em đi chơi, em nghĩ. . . Anh Tạ Tùy sẽ không giống như vậy.”

Tịch Bạch không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể nỗ lực khuyên nhủ: “Anh Tạ Tùy cùa em bây giờ chưa thể chấp nhận được em, chuyện này không cần quá gấp, về sau em đừng trốn đến Đức Tân Cao Trung nữa, tan học thì nên đi thẳng về nhà, nếu gặp phải người xấu thì rất phiền toái, có cơ hội, chị nhất định sẽ giúp em hẹn anh ấy ra ngoài chơi.”

Lệ Tiểu Ý chớp mắt, mong chờ nhìn Tịch Bạch: “Thật sao?”

“Đương nhiên, chị không bao lừa con nít.”

“Cám ơn chị!”

Tịch Bạch mỉm cười xoa đầu cậu nhóc: “Được rồi, ăn xong thì mau trở về nhà đi.”

“Đúng rồi, chị dâu Tiểu Bạch.”

Lệ Tiểu Ý lời còn chưa dứt thì đã bị Tịch Bạch vỗ nhẹ lên vai: “Nói bậy bạ gì đó, gọi là chị Tiểu Bạch.”

“Được rồi, chị Tiểu Bạch.” Cậu nhóc thè lưỡi, lấy ra từ trong balo một phong thư hình hoạt hình: “Em có viết cho anh Tạ Tùy một bức thư, chị có thể giúp em đưa cho anh ấy được không?”

Tịch Bạch nở nụ cười: “Còn biết viết thư nữa chứ, chị có thể xem không?”

“Chị đừng xem, em rất ngại.”

Lệ Tiểu Ý nhảy xuống ghế: “Chị giúp em đưa cho anh Tạ Tùy nhưng đừng để anh ấy ném đi nha, em đã viết nó cả một buổi tối đó.”

“Được, chị nhất định sẽ đưa đến tay anh ấy.” Tịch Bạch đưa Lệ Tiểu Ý lên taxi, nhìn theo bóng chiếc xe dần dần khuất xa.

Buổi tối, khi Tạ Tùy trở về nhà, mở balo lấy sách giáo khoa, chuẩn bị làm bài tập về nhà mà Tịch Bạch đã giao cho cậu. Bỗng nhiên, từ trong quyển sách, rơi ra một bức thư.

Tạ Tùy tưởng Tịch Bạch viết thư tình cho mình, khóe miệng một nụ cười nhẹ, cậu cẩn thận mở thư, lại phát hiện dòng chữ nhỏ cong cong vẹo vẹo.

“Anh Tạ Tùy, anh khỏe không?”

Tạ Tùy chau mày, vò bức thư thành một cục, muốn vứt vào thùng rác.

Tiểu tử nghịch ngợm này còn dám lẻn vào doanh trại của quân địch, mua chuộc bạn gái của cậu.

Tạ Tùy cầm tờ giấy nhăn nhúm, đứng ở bên cạnh thùng rác, do dự một lát, cuối cùng vẫn không thể ném, bắt đầu mở bức thư ra.

“Anh Tạ Tùy, anh khỏe không? Thật sự em rất cao hứng vì trêи thế giới này, em lại có thêm một người anh trai, em vô cùng vui vẻ! Anh Tạ Tùy và anh Lệ Sâm thật sự không giống nhau, vẻ ngoài tuy có chút hung hăng nhưng bản tính rất tốt. Hi vọng anh Tạ Tùy đừng ghét bỏ em. Em rất ngoan, yêu anh!”

Chữ viết của nhóc con rất hợp quy tắc, cậu có thể nhìn ra được cậu nhóc đã hao tâm tổn trí để viết ra bức thư này.

Tạ Tùy ngồi trêи ghế sa lon, khuỷu tay phải đặt lên gáy, thất thần nhìn lên trần nhà.

Không phải cậu không khát vọng tình thân, chỉ là sống một mình đã quá lâu, cậu cũng quên mất cái cảm giác được gọi là tình cảm gia đình.

Cậu cầm lấy bức thư, cẩn thận vuốt thẳng, sau đó đặt vào trong quyển từ điển tiếng Anh.

**

Trận bóng rổ cuối cấp khí thế hừng hực đã sắp đến hồi kết.

Nam sinh của lớp Tịch Bạch sớm đã bị loại từ vòng loại nhưng nữ sinh thì không chịu thua kém, một đường tranh đấu để vào trận chung kết.

Nhưng đối với những cô gái hoàn toàn không có một chút xíu kinh nghiệm về thể thao mà nói, hình ảnh chơi bóng rổ này có chút cay mắt, có người ôm bóng chạy, có người đụng nhau, còn có những tiếng thét chói tai. . .

Trọng tài lắc đầu nhìn bọn họ, cũng lười phải thổi còi.

Tịch Bạch rất tuân thủ quy tắc, tay vỗ bóng và chạy không ngừng, không nghĩ đến lại có một bạn học khác xông đến, trực tiếp đá bóng của cô đi.

Không sai, cô gái kia chính là dùng chân đá bóng.

Tịch Bạch không nói gì, mắt nhìn đến trọng tài, trọng tài vẫy tay, tỏ vẻ các em chơi vui là được rồi.

Dưới bảng điểm, bọn người Tùng Dụ Chu ôm bụng cười to, cười đến bụng cũng phát đau: “Trời mẹ, mấy em gái này cũng quá mạnh mẽ rồi.”

Cũng chỉ có duy nhất Tạ Tùy chăm chỉ như gà mẹ, đứng ở tuyến ngoài chỉ huy Tịch Bạch.

“Đi đến dưới khung lưới bóng rỗ canh chừng, bọn họ không đi vào được.”

“Tiểu Bạch, em phạm quy rồi.”

“Được rồi, không cần để ý, đoạt được bóng thì chạy đi.”

Tạ Tùy hướng dẫn tận tình, chạy theo Tịch Bạch hết cả một sân bóng: “Chú ý, phòng thủ!”

Mấy nam sinh xung quanh đều chê cười Tạ Tùy: “Tùy ca, nữ sinh chơi bóng, xem là được rồi, không cần nghiêm túc đến như vậy.”

Tạ Tùy không trả lời bọn họ.

Tiểu Bạch chơi thật sự rất nghiêm túc, đương nhiên cậu cũng phải nghiêm túc chỉ dẫn cho cô.

Vì biết thể lực của nữ sinh có giới hạn nên trận đấu chỉ kéo dài có nửa tiếng.

Tịch Bạch thở hổn hển, cố chịu đến phút cuối cùng, hai bên vẫn chưa có ai ghi được điểm cả, nam sinh ban nhất đều bắt đầu chê cười bọn họ.

Thật đáng ghét.

Tịch Bạch không cam lòng, cầm lấy quả bóng đi đến dưới khung bóng rổ, nhìn Tạ Tùy một cái.

Tạ Tùy làm mẫu động tác ném bóng cho cô xem, thế là cô học theo dáng vẻ của Tạ Tuỳ, nhảy lấy đà, rồi dùng lực đẩy bóng vào rổ.

Bóng rổ xoay một vòng trêи khung sắt, sau đó rơi thẳng xuống rổ.

Toàn trường phút chốc sôi trào, so với việc các nam sinh ghi điểm còn náo nhiệt hơn.

Tịch Bạch đánh bậy, đánh bạ lại ghi được điểm, kết quả là 0: 1, ngay cả trọng tài cũng không nhịn được mà vỗ tay ngợi.

Thật tài!

Tịch Bạch hô hấp nặng nề, hưng phấn vẫy tay với Tạ Tùy: “Tạ Tùy! Em đã ghi được điểm!”

“Thấy rồi, Tiểu Bạch rất giỏi!”

Tịch Bạch chạy đến trước mặt Tạ Tuỳ, ánh mắt Tạ Tùy dời xuống, nhìn thấy dây giày của cô đã bị tuột ra, cậu nhắc nhở: “Coi chừng trượt chân.”

Tịch Bạch đang chuẩn bị khom lưng để buộc lại dây giày nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, cô giơ chân đưa đến trước mặt Tạ Tùy.

Tạ Tùy nhìn thấy ánh mắt xấu hổ của cô gái nhỏ, lại xoay đầu nhìn đến rất nhiều bạn học ở xung quanh, ôn nhu hỏi: “Nhiều người như vậy, em không ngại à?”

Hai má Tịch Bạch không được tự nhiên bắt đầu ửng hồng, thấp giọng nói: “Tạ Tùy không để ý đương nhiên Tiểu Bạch. . . Cũng sẽ không ngại.”

Những lời này phút chốc đã làm cho đáy lòng Tạ Tùy phủ đầy mật ngọt, cậu không chút do dự cúi người, buộc lại dây giày cho cô.

Tay cậu rất đẹp, ngón tay thon dài, trắng nõn, mu bàn tay có vài đường gân xanh nhàn nhạt, kéo dài đến tận cánh tay.

Trái tim của nữ sinh toàn trường đều đã bị thu mua, bọn họ cực kỳ hâm mộ mà nhìn Tịch Bạch.

Tạ Tùy là một nam sinh cuồng vọng, không bao giờ để tâm đến người khác, ấy vậy mà đã biết cúi đầu buộc dây giày cho phái nữ, rất nhiều nữ sinh đều cảm động đến ngây người.

**

Hai ngày sau, trận bóng rổ của nam sinh được tổ chức.

Lớp Tạ Tùy vừa lúc đấu với lớp của Trần Triết Dương.

Vài phút trước khi trận đấu bắt đầu, Tịch Phi Phi và Trần Triết Dương cùng nhau đi vào sân bóng rổ. Cô ta cầm lấy balo giúp anh ta, còn dùng khăn mặt tỉ mỉ lau mồ hôi trêи trán Trần Triết Dương.

Tịch Phi Phi và Trần Triết Dương. . . tuy rằng bây giờ bọn họ đang yêu sớm nhưng cha mẹ cô tương đối hài lòng về anh ta, bọn họ cảm thấy anh ta là một người chân thành lại kiên định, có cha làm trong ngành giáo ɖu͙ƈ, tương lai của Tịch Phi Phi cũng xem như có chút an nhàn.

Sau khi hai người bắt đầu kết giao, Trần Triết Dương thường xuyên đến làm khách ở nhà Tịch Bạch.

Anh ta có thể được xem là anh rể trêи danh nghĩa của Tịch Bạch, sự quan tâm dành cho cô cũng danh chính ngôn thuận hơn hẳn, cũng thường xuyên hỏi thăm về tình hình học tập của cô.

Tịch Bạch đối với anh ta vẫn trước sau như một lãnh đạm, nhưng. . . Cô vẫn cảm thấy, cục diện này hình như đã từng gặp qua.

Kiếp trước, Trần Triết Dương trở thành bạn trai của Tịch Bạch nhưng luôn tỏ ra quan tâm thân thiết với Tịch Phi Phi.

Tịch Phi Phi không thích Trần Triết Dương, vì vậy nên anh ta rất muốn tiếp cận Tịch Phi Phi, mà bước đầu tiên chính là thân cận với Tịch Bạch.

Tình huống bây giờ đã hoàn toàn trái ngược, Tịch Bạch có chút buồn cười.

Không biết Tịch Phi Phi có cảm xúc gì khi bản thân trở thành một kẻ thay thế đây?

Tịch Bạch trùng sinh trở về, cô muốn để chị ta được nếm trải toàn bộ những khổ đau mà bản thân đã từng chịu đựng trong quá khứ.

Quả nhiên, Tịch Phi Phi đã phát hiện ra ánh mắt của Trần Triết Dương cứ vô tình nhìn đến chỗ Tịch Bạch, cô ta lập tức nổi giận: “Anh đang nhìn ai đó?”

Trần Triết Dương không chút nào che giấu nói: “Tiểu Bạch đang ở đối diện, chúng ta có cần đến chào hỏi một chút hay không?”

Tịch Phi Phi hung hăng chất vấn: “Nhiều người như thế mà anh liếc mắt một cái đã thấy được nó?”

Trần Triết Dương nở nụ cười ấm áp, ngượng ngùng sờ gáy: “Đây không phải là trùng hợp hay sao?”

Tịch Phi Phi không muốn nghe hai chữ “Tịch Bạch” từ trong miệng của Trần Triết Dương nữa, cho nên đã bắt đầu chuyển hướng đề tài: “Hôm nay, anh nhất định phải đánh bại ban 19, đừng làm mất mặt em.”

“Đó là dĩ nhiên.”

Trần Triết Dương nóng lòng muốn làm nóng người, chuẩn bị ra sân.

Lúc này, Tạ Tùy cũng đã bước vào sân đấu.

Mấy nam sinh mặc đồng phục thể thao màu đỏ, mang đến hơi thở nóng cháy, nhiệt huyết của thanh xuân.

Tịch Bạch nhìn thấy Tạ Tùy, hướng cậu vẫy tay.

Đôi mắt cậu dừng lại trêи người cô, đáy mắt khẽ cong, im lặng như cơn gió, thoáng lướt ngang qua Tịch Bạch.

“Trước kia có mấy trận thi đấu, người nào đó đã nói rằng phải lên lớp rồi bận tự học, sao bây giờ lại đến hả?”

Tịch Bạch dịu dàng tới gần cậu, cười nhẹ nói: “Hôm nay rất đặc biệt, mọi người đấu với ban 13 mà.”

Ban 13 là lớp của Trần Triết Dương.

Sắc mặt Tạ Tùy càng thâm trầm hơn: “Vậy thì em cứ nhìn xem, lão tử sẽ giải quyết anh ta như thế nào.”

“Hay lắm, để em xem thử, Tùy ca sẽ giải quyết anh ta như thế nào.” Tịch Bạch tươi cười vui vẻ.

Rất khó có thể nghe được hai chữ “Tùy ca” phát ra từ trong miệng của Tịch Bạch, trong lòng Tạ Tùy lại bắt đầu ngứa ngáy khó nhịn, giống như bản thân được uống một lon nước mát lạnh vào một ngày hè oi ả.

Trận đấu này được xem là trận bóng rổ có cách biệt điểm số kỷ lục nhất của trường Đức Tân Cao Trung.

Giáo viên thể ɖu͙ƈ và trọng tài đều cảm thấy vô cùng choáng váng.

Cả trận đấu, ban 13 của Trần Triết Dương không ghi nổi một điểm!

Lớp của Trần Triết Dương thuộc lớp trọng điểm, nam sinh trong lớp ngày thường chỉ biết vùi đầu học tập, ngay cả giờ thể ɖu͙ƈ cũng như vậy, bọn họ làm sao có thể là đối thủ của ban 19?

Trần Triết Dương chơi bóng rổ cũng không tệ lắm nhưng thật sự không thể chơi lại bọn họ.

Tịch Phi Phi tức giận đến phát điên, bạn trai của cô ta quá kém cỏi, bị người khác đè đầu xuống đất, quả thật làm cô ta rất mất mặt.

Cô ta hung hăng ném balo của Trần Triết Dương xuống đất, xoay người rời khỏi sân bóng rổ.

Tịch Bạch nhìn cậu thiếu niên anh tuấn mặc đồng phục thể thao màu đỏ phía xa xa, toàn thân cậu đều bị mồ hôi thấm ướt, lồng ngực dồn dập phập phồng.

Khóe môi cậu kéo ra một tia mỉm cười nhàn nhạt. Tạ Tùy chỉ vào bảng điểm 52:0, ý bảo Tịch Bạch hãy nhìn xem.

Khoé miệng Tịch Bạch giật giật.

Hiển nhiên ở trận đấu này, cậu đánh bóng so với trước kia càng thêm chuyên tâm và nghiêm túc.

Cậu quyết tâm giành lấy con số 520 để tặng cho cô đây mà.

Tạ Tùy nhìn Tịch Bạch ra dấu: “Hiểu không?”

Tịch Bạch mím môi, cố ý nín cười, đáp lại: “Không hiểu.”

Editor: 520 = Anh yêu em

Đúng lúc này, Tịch Bạch ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái có dáng người cao gầy đang nghiêng người dựa lên vách tường dưới sân bóng rổ.

Cô gái mặc một chiếc váy mỏng màu hồng nhạt ánh kim hở cổ, dáng người yểu điệu, thon thả, ánh mắt của cô ta cũng đang chăm chú vào vào thiếu niên trong sân bóng.

Người nọ chính là chị họ của cô – Tịch Tĩnh.

Tịch Bạch nhíu mày, không hiểu tại sao Tịch Tĩnh lại đến đây.

**

Tạ Tùy rời khỏi sân bóng rổ đến phòng chờ thay quần áo, xa xa đã thoáng nhìn thấy cô gái nọ đứng bên cạnh khung cửa sổ chờ cậu.

Ánh sáng chiếu lên gương mặt của cô gái, ôn nhã mà yên tĩnh, nhìn có chút tương tự với Tịch Bạch.

Tạ Tùy nhìn Tương Trọng Ninh và Tùng Dụ Chu, không hiểu hỏi: “Tại sao chị ta lại đến đây?”

Tương Trọng Ninh cười nói: “Tóm lại, cũng không phải đến tìm chúng tôi.”

Tạ Tùy đi đến bên cạnh Tịch Tĩnh, tùy tiện ngồi lên trêи khung cửa sổ, mở miệng nói: “Chị họ, đến tìm tôi có việc gì?”

Khoé miệng Tịch Tĩnh nâng lên ý cười nhẹ: “Ai cho cậu tự tiện gọi bậy bạ như thế?”

Tạ Tùy nhún vai: “Tiểu Bạch cũng ở đây, chị muốn tìm em ấy nói chuyện một chút không?”

“Tạ Tùy, cậu mở miệng chị họ, ngậm miệng Tiểu Bạch, giống như là cậu đang có ý định gì đó với tôi thì phải!”

Tạ Tùy trực tiếp hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”

“Tôi chưa bao giờ nợ ân tình của người khác.” Tịch Tĩnh lấy từ trong túi xách ra một phần tư liệu đưa cho Tạ Tùy: “Tôi nghe nói cậu đang chuẩn bị thi đại học, đây là phiếu báo danh lớp học bổ túc của kỳ nghỉ đông này, xem như tôi đã trả hết ơn cứu mạng cho cậu rồi đấy.”

“Không cần.” Tạ Tùy nhảy xuống khung cửa sổ chuẩn bị rời đi: “Cứu chị chỉ là thuận tay mà thôi.”

“Tạ Tùy, cậu nghe tôi nói, đây không phải là lớp học bổ túc bình thường.”

Tịch Tĩnh đuổi theo cậu: “Học phí của lớp học này lên đến sáu con số. Rất nhiều thiếu gia không có học vấn, không có nghề nghiệp cũng đã đến đây. Phần lớn phụ huynh đều cho con của mình đến học bổ túc, hiệu quả rất tốt. Lời tôi nói là sự thật, chỉ cần chịu khó một chút, rất dễ dàng đậu vào trường đại học chính quy.”

Chị ta ngẫm nghĩ, lại bổ sung: “Tôi đã xem qua thành tích của cậu, cũng thuộc dạng tầm trung, so với mấy phú nhị đại kia còn tốt hơn rất nhiều. Cậu không phải muốn cùng Tiểu Bạch báo danh chung một trường đại học hay sao? Hiện tại chỉ còn hơn nửa năm, nếu không chăm chỉ ôn tập, làm sao cậu có thể đuổi kịp được em ấy?”

Lời nói của Tịch Tĩnh rõ ràng đã đụng trúng điểm yếu của Tạ Tùy, cậu xoay đầu, hoài nghi nhìn Tịch Tĩnh một chút: “Vì sao lại giúp tôi?”

“Tôi đã nói rồi, Tịch Tĩnh tôi chưa bao giờ muốn nợ ân tình của người khác.”

“Lúc trước người cứu chị cũng không phải chỉ mình tôi, còn có bạn bè của tôi nữa. Vì sao chị không đăng ký lớp học bổ túc cho các cậu ấy?”

Tịch Tĩnh biết, tâm tư của Tạ Tùy đặc biệt thâm trầm và kín đáo, nếu như chị ta không nói sự thật, chỉ sợ cậu sẽ không chịu chấp nhận trợ giúp của mình.

“Đương nhiên, còn có một nguyên nhân rất quan trọng khác.”

Chị ta nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia, nói từng chữ: “Chỉ cần cậu còn ở bên cạnh Tịch Bạch, em ấy sẽ vĩnh viễn không thể trở thành sự uy hϊế͙p͙ đối với tôi.”

Thân thể Tạ Tùy phút chốc cứng đờ.

Chỉ cần cậu còn ở bên cạnh cô, cô sẽ vĩnh viễn. . . không thể trở thành uy hϊế͙p͙ của người khác.

Hiển nhiên, Tạ Tùy đã biết được hàm ý trong câu nói này, Lệ Sâm cũng từng nói với cậu như vậy. Nếu cậu còn ở bên cạnh Tiểu Bạch thì cậu mãi mãi sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời của cô.

Tịch Tĩnh đưa tư liệu đến tay Tạ Tùy, ý vị thâm trường nhìn cậu: “Cho nên. . . Cậu muốn nhận lấy không?”

Tạ Tùy buông mắt nhìn xuống đơn đăng ký trước mặt, họ tên và các vấn đề khác đều đã được điền vào đầy đủ.

Cậu nhận lấy nó, sau đó lấy bật lửa ra.

“Răng rắc” một tiếng, ngọn lửa nhỏ đã đốt cháy một góc của tờ giấy mỏng.

Tịch Tĩnh bất động thanh sắc nhìn cậu, rồi lại nhìn ngọn lửa nhỏ bé kia.

Nhưng một lúc sau, Tạ Tùy cuối cùng vẫn đóng nắp bật lửa.

Cậu cầm phần tài liệu này, một lời cũng chưa nói, cứ thế xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của cậu thiếu niên, trêи khuôn mặt Tịch Tĩnh lộ ra chút tâm tư khó đoán.

Tịch Tĩnh hiểu rõ Tạ Tùy, cậu là một người cực kỳ kiêu ngạo. Sau khi nói ra những lời này, chị ta còn tưởng rằng cậu sẽ thẹn quá hóa giận xé nát tờ báo danh.

Tịch Tĩnh nhìn thấy sự trầm mặc, ẩn nhẫn trong đôi mắt của Tạ Tùy, thấy được tình cảm khắc cốt ghi tâm mà cậu dành cho Tịch Bạch, tựa như một sinh mệnh phù du, chớp mắt đã nở rộ, tràn đầy sức sống, thề không thay đổi.

Nam nhân như vậy, tương lai rất có thể sẽ trở thành báu vật.

Tạ Tùy là người đáng được trọng dụng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv