Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 54: Chớ lộn xộn



Tạ Tùy đứng ở cách đó không xa, lồng ngực có chút phập phồng, hiển nhiên là một đường chạy như điên xuống dưới.

Tịch Bạch sửng sốt vài giây, sau đó mới vội vàng chạy tới đâm sầm vào trong lòng Tạ Tùy, dang hai tay ôm chặt lấy chiếc eo cường tráng kia.

Lồng ngực của cậu vô cùng kiên cố, lại mang theo chút nhiệt độ ấm áp độc nhất của riêng mình.

Tịch Bạch gắt gao nhắm hai mắt lại, dùng cánh mũi cọ lên lớp áo sơ mi mềm mại của Tạ Tùy.

Người này thật sự là. . . Quá mức chán ghét.

Tạ Tùy cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực, cười nói: “Bạn gái đương nhiên là quan trọng hơn việc ăn cơm rồi.”

“Ai là bạn gái của anh, không biết ngượng ngùng.”

“Mặc kệ em có nhận Tạ Tùy hay không, dù sao Tạ Tùy cũng đã chọn em rồi.”

Tịch Bạch còn chưa phản ứng kịp thì bỗng nhiên Tạ Tùy cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi của cô.

“Đời này, anh chỉ chấp nhận một người bạn gái là Tiểu Bạch, nói được thì làm được.”

Cậu ngậm lấy môi dưới của Tịch Bạch, thâm tình nói xong câu đó, rồi nhẹ nhàng ᘻút̼ nhẹ một chút.

Cánh môi của người con gái rất mềm mại, lại mang theo chút xúc cảm ướt át và ấm nóng, Tạ Tùy cảm thấy cả tâm hồn mình đều nhanh chóng bị cô gái nhỏ hoà tan.

Cậu kìm lòng không đặng mà trằn trọc, muốn thâm nhập và đoạt lấy nhiều hơn nữa.

Lông mi Tịch Bạch có chút run rẩy, cánh tay theo bản năng mà đánh vào lồng ngực của Tạ Tùy, muốn đẩy cậu ra xa. Tuy nhiên, cậu đã nhanh chóng giữ chặt lấy cổ tay của cô.

“Đừng nhúc nhích.”

Tạ Tùy rời khỏi môi Tịch Bạch, nhưng đôi tay vẫn gắt gao ôm chặt lấy thân thể bé nhỏ kia. Trêи người cô mang theo chút hương thơm dịu nhẹ, lại có chút ngọt ngào.

Cơ thể Tịch Bạch rất nhỏ nhắn, lại bị cậu ôm gọn trong ngực, cứ như thế mà chiếm lấy hoàn toàn. . .

Dưới ánh đèn đường yếu ớt, Tịch Bạch run sợ ngẩng đầu nhưng chỉ nhìn thấy được chiếc cổ thon dài, xinh đẹp của cậu. Tạ Tùy nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu khẽ trượt một chút.

Hiển nhiên đã cực lực đè nén ɖu͙ƈ vọng đang sôi trào trong lòng.

Tịch Bạch thử tránh ra nhưng Tạ Tùy lại càng dùng lực ôm lấy cô, uy hϊế͙p͙ nói: “Em mà lộn xộn nữa, lão tử thật sự sẽ muốn em.”

Lời vừa nói ra, Tịch Bạch bỗng nhiên cứng đờ người, quả thật đã nghe lời không dám lộn xộn nữa.

Nào có người đàn ông mẫn cảm đến như vậy, ôm một chút liền. . .

Tịch Bạch không được tự nhiên, khuôn mặt ửng hồng, căn bản không dám nhìn thẳng xuống phía dưới.

Mưa bụi lất phất rơi, thỉnh thoảng lại chạm vào mặt của hai người, trêи hàng mi run rẩy của cô gái nhỏ cũng đọng lại vài hạt mưa nhỏ xíu, lấp lánh như những ánh sao.

Tịch Bạch dùng đầu ngón tay sờ lên khoé môi vừa mới bị cậu chạm vào.

Môi của cậu rất mềm, nụ hôn đã cực lực khắc chế, cũng rất mới lạ, chỉ là theo bản năng ngậm lấy và ᘻút̼ qua loa, làm cho cánh môi của cô có chút tê tê, dại dại.

Gần như một phút sau, Tạ Tùy mới thong thả buông lỏng tay ra, dùng một loại giọng điệu trầm thấp nói: “Ôm cũng ôm rồi, đi thôi.”

“Em đi đây.”

Tịch Bạch niết móc khóa trêи chiếc cặp của mình, đi được vài bước, sau đó lại xoay người nhìn cậu.

Cậu cũng vừa vặn nghiêng người chăm chú ngắm nhìn cô, đáy mắt tối đen, có chút luyến tiếc, không nỡ xa rời.

Tạ Tùy đứng ở đó, ra sức vẫy tay với cô.

Cho nên sau này, mỗi khi Tịch Bạch nhớ đến nụ hôn đầu tiên của mình, trong đầu luôn hiện lên đoạn hình ảnh kia, vĩnh viễn vào đêm mưa phùn hôm ấy, dưới ánh đèn đường, thân ảnh cô độc của người thiếu niên và ánh mắt đầy quyến luyến, thâm tình của cậu.

Kỳ thật, tính cách Tạ Tùy luôn luôn ủ dột và nội liễm, rất nhiều lời cậu luôn cảm thấy ngượng ngùng khi nói ra khỏi miệng. Kiếp trước, thẳng đến lúc sắp chết, cô cũng không thể nghe được Tạ Tùy nói ra một chữ “Yêu”.

Cùng làm bạn là những lời mà cậu thường hay nói với cô nhất.

Cậu vì cô mà cố gắng sống, cũng vì cô mà nguyện ý chết đi.

Buổi chiều ngày đó, sau khi Tạ Tùy đã báo thù cho người con gái mình yêu, cậu đã ôm lấy bình tro cốt của Tịch Bạch, không một chút sợ hãi nằm lên trêи đường ray xe lửa.

Lấy phương thức thảm thiết nhất thế gian mà tự sát, cùng cốt nhục của cô hòa làm một, không một ai có thể tách rời bọn họ.

**

Cuộc sống của Tịch Bạch dần dần trở nên yên tĩnh. Từ khi Tịch Phi Phi khỏi bệnh đến nay, chị ta cũng không đi tìm cô gây phiền toái nữa. Thứ nhất, cha mẹ đã nghiêm khắc hơn với chị ta, không cho chị ta đến tìm cô gây sự. Thứ hai, sự việc cắt cổ tay kia đã doạ Tịch Phi Phi sợ phát khϊế͙p͙, chỉ khi kề cận với cái chết, chị ta mới có thể nhận ra, sinh mạng bản thân đáng quý như thế nào, vì vậy nên không dám qua loa đi tìm chết.

Mỗi ngày trôi qua đều tựa như dòng suối róc rách chảy mãi, sóng nước chậm rãi tiến vào khe núi, phản chiếu ánh sáng trong vắt của ngày hè oi ả, yên tĩnh mà thanh bình.

Bước vào năm ba, cô một chút cũng không dám lười biếng.

Tịch Phi Phi coi như xong, thành tích của chị ta ở trường học vẫn nằm ở vị trí tầm trung, nhưng gần nhất là nửa năm nay, cảm xúc luôn luôn mất khống chế nên thành tích cũng vì vậy mà bắt đầu trượt xuống thẳng tắp. Quá khứ, chị ta muốn thi vào trường đại học trọng điểm hẳn là không thành vấn đề nhưng hiện tại. . . Có thể thi đậu trường top hai, top ba hay không, điều này cũng rất khó nói.

Những người có thành tích giống như Tịch Phi Phi, nếu gia cảnh khá giả thì sẽ được cha mẹ nghĩ biện pháp để bọn họ xuất ngoại. Không sợ không có bằng cấp trong nước, tốt xấu gì cũng có thể mạ lên người một lớp danh tiếng là du học nước ngoài.

Nhưng suy xét đến tình trạng thân thể của Tịch Phi Phi, Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí cũng không thể nào yên tâm để chị ta một mình đến nơi đất khách.

Tịch Phi Phi triệt để không thể trông cậy vào, chỉ có thể tự nuôi sống bản thân, tương lai lại tùy tiện cho chị ta một chức vụ nào đó trong công ty là được.

Thành tích của Tịch Bạch một đường tăng vọt, lần trước chỉ xếp hạng thứ 100, sau này đã vọt vào top 50, lần thi gần đây nhất, đã bước chân vào thẳng top 12 toàn khối.

Cha mẹ cô cũng tự nhiên mà ký thác toàn bộ hi vọng lên trêи người Tịch Bạch, chỉ ngóng trông cô có thể giống như Tịch Tĩnh, lấy thành tích nổi trội và xuất sắc của mình thi đậu vào ngôi trường danh tiếng. Tương lai, cô còn có thể tranh đoạt vị trí người thừa kế của tập đoàn Tịch Thị, nhiều hơn một phần lợi thế.

Buổi tối một ngày cuối tháng chín, Tạ Tùy và mấy anh em của mình bước ra khỏi phòng quyền anh. Mọi người đang chuẩn bị đi ăn khuya thì bỗng nhiên, trong con hẻm yên tĩnh bên cạnh vang lên tiếng kêu cứu của một cô gái.

Đều là những thanh thiếu niên nhiệt huyết, tràn đầy chính nghĩa, khi nghe được tiếng kêu cứu thảm thiết, bọn họ lập tức đã vọt vào con hẻm nhỏ tối đen như mực kia.

Bên cạnh chiếc xe hơi sang trọng, có một người đàn ông đang đè một cô gái xuống đất.

Cô gái liều mạng giãy dụa, cố gắng di chuyển thân thể nhưng chưa được nửa mét thì đã bị gã ta kéo tóc, xách lên đẩy mạnh vào thân xe.

Thân xe phát ra một tiếng vang “Loảng xoảng”.

Cô gái bị đau, há miệng kêu rêи một tiếng, ánh mắt đầy khuất nhục và phẫn hận.

Người đàn ông lấy một ống tiêm từ trong túi ra, chuẩn bị tiêm vào cánh tay của cô gái xấu số.

Tạ Tùy đã kịp thời chạy tới, nhấc chân đạp lên người đàn ông kia một cước. Gã nam nhân bị cậu đạp một cái, phút chốc đã lảo đảo, dựa vào sát vách tường, ống tiêm trong tay cũng rơi xuống đất.

Gã ta nhìn thấy có đến mấy tên nhóc thích xen vào việc của người khác thì nhanh chóng lấy ra một con dao sắt bén, bắt đầu chém loạn, sau đó lại uy hϊế͙p͙ bọn họ, không muốn nhóm Tạ Tùy dễ dàng tới gần.

“Tao khuyên chúng mày, không nên quản nhiều chuyện đến như vậy!”

Cơ thể Tạ Tùy linh hoạt, nhanh chóng tránh thoát khỏi con dao đang vung lên của gã, đồng thời cũng chế trụ hai tay của người đàn ông, mạnh mẽ gập lại, con dao liền văng ra bên ngoài.

Tương Trọng Ninh nhanh chóng chạy tới đá văng con dao ra xa, nhìn về phía người đàn ông: “Khi dễ phụ nữ, còn động đến dao, mày thật sự là đàn ông à?”

Gã ta nhìn thấy bên kia người đông thế mạnh, mà thân thủ của mỗi người cũng không tệ lắm, chuyện hôm nay có lẽ cũng sẽ không thành nên chỉ có thể bỏ chạy trối chết.

Mấy thiếu niên nhất định không chịu bỏ qua cho ông ta nhưng người này lại chạy rất nhanh, mới vài phút đã không thấy bóng dáng đâu, chớp mắt đã biến mất ở cuối con hẻm nhỏ.

Mấy nam sinh kêu gào: “Có bản lĩnh khi dễ con gái thì cũng đừng có chạy nhanh đến như vậy chứ?”

Nhưng mắt thường có thể nhận ra, đã không thể nào đuổi kịp.

Cô gái chống tay lên xe đứng dậy, thân thể không còn chút sức lực mà dựa vào cửa xe, tay còn lại che ngực, thở hổn hển.

Tương Trọng Ninh thân thiết hỏi: “Em gái này, không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Có muốn đi đến bệnh viện hay không?”

Tùng Dụ Chu vỗ gáy của cậu ta: “Em gái cái gì chứ, suốt ngày cứ gọi bậy, cậu so với người ta còn nhỏ tuổi hơn đấy!”

Tương Trọng Ninh lúc này mới nhìn kỹ người con gái đối diện, cô gái mặc bộ vest nhỏ nhắn cùng chân váy đơn giản, đây chính xác là trang phục công sở không sai, thoạt nhìn không phải là dáng vẻ của một học sinh nên có.

Cô gái cảm ơn Tạ Tùy nhưng cậu chỉ nói: “Gặp bọn trộm cướp như thế này, tốt nhất nên đi báo cảnh sát.”

Cô gái lắc đầu: “Không cần, không phải trộm cướp.”

Tương Trọng Ninh nhìn chiếc xe đắc tiền phía sau cô gái, nói ra: “Khuya rồi thì tốt nhất không nên đi xe ra ngoài, rất dễ gặp phải người xấu, vẫn là nên báo cảnh sát đi.”

“Không phải trộm cướp, không cần thiết phải báo cảnh sát, trong lòng tôi rõ hơn ai hết.”

Nếu cô gái đã uyển cự tuyệt ý tốt của bọn họ, Tạ Tùy tự nhiên cũng lười can thiệp vào chuyện của người khác: “Tùy cô.”

Tay cậu đặt vào túi quần, cất bước rời đi.

Tịch Tĩnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tạ Tùy, trong lòng không khỏi giật mình: “Hình như tôi đã từng gặp qua cậu thì phải.”

“Hửm?”

Tạ Tùy cũng không phải đặc biệt cảm thấy hứng thú, cậu chỉ xoay đầu đưa mắt nhìn cô gái.

Gương mặt kia tinh xảo xinh đẹp, cả người toát lên một chút gì đó mạnh mẽ, kiên cường, có lẽ là vì bị kinh hách. Sắc mặt cô gái có chút trắng bệch nhưng cảm xúc coi như trấn định, hiển nhiên đây cũng là một người thường xuyên trải qua mưa gió.

Tạ Tùy suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không nhớ ra bản thân đã gặp người này ở đâu. Chắc có lẽ đã từng gặp qua nên cảm giác có chút quen biết.

Tịch Tĩnh nhìn thấy trêи mặt cậu hiện lên sắc thái hoang mang, vì thế đã nhắc nhở: “Tôi là chị họ của Tịch Bạch, chúng ta đã từng gặp nhau ở buổi tiệc từ thiện.”

Tạ Tùy giật mình nhớ ra: “Là chị?”

“Đúng vậy, thật trùng hợp.”

Tương Trọng Ninh xen mồm hỏi: “Tùy ca, hai người quen biết nhau?”

“Chị ấy là chị họ của Tiểu Bạch.”

“Thì ra chính là chị họ của chị dâu Tiểu Bạch! Vậy thì thật là. . . Trùng hợp.”

Tạ Tùy trừng mắt nhìn Tương Trọng Ninh, ý bảo cậu ta không nên nói nhảm lung tung.

Cậu xoay đầu giải thích với Tịch Tĩnh: “Tịch Bạch là bạn của tôi.”

Tịch Tĩnh kỳ thật rất có hứng thú với bạn trai của Tịch Bạch. Bởi vì trước kia, bản thân cô ta chưa từng gặp một người đẹp trai như vậy ở các buổi tiệc xa hoa. Đêm khuya hôm nay, lại có dịp được nhìn thấy nam sinh này cùng với mấy thiếu niên bụi bặm khác xuất hiện ở đầu đường. . . Quả nhiên, cậu ta không thể nào là một phú gia công tử giống như Lệ Sâm và Trần Triết Dương được.

Hơn phân nửa. . . Xuất thân cũng không phải là quá tốt.

“Tôi biết cậu và em ấy là bạn bè.” Tịch Tĩnh khiêm tốn cười cười.

Tuy rằng Tạ Tùy phủ nhận quan hệ của cậu và Tịch Bạch nhưng Tịch Tĩnh có thể nhận ra được giọng điệu ôn nhu của chàng trai này khi nhắc đến hai chữ Tiểu Bạch, chắc chắn rằng Tạ Tùy không phải chỉ vỏn vẹn xem Tịch Bạch là bạn bè.

Khi bản thân thích một người con gái, mỗi lần nhắc đến cô ấy, trong ánh mắt luôn kìm lòng không đặng mà lóe sáng, căn bản che dấu không được.

Nếu đối phương đã là chị họ của Tịch Bạch, vẻ lạnh nhạt trêи gương mặt Tạ Tùy cũng tan đi đôi chút, cậu bước đến nhặt ống tiêm từ dưới đất lên, trong ống tiêm có một lượng máu khá nhỏ.

Tạ Tùy hỏi: “Chị bị thương?”

Tịch Tĩnh nhìn chút máu bên trong ống tiêm, sắc mặt càng thêm thâm trầm: “Không bị thương, đây không phải là máu của tôi.”

Tương Trọng Ninh nhận lấy ống tiêm ngắm nghía một hồi, lại tò mò hỏi: “Gã đó không phải trộm cướp? Ông ta muốn dùng cái này tiêm vào người của chị?”

Tịch Tĩnh mặt không chút thay đổi giải thích: “Có thể là muốn lây virus HIV sang cho tôi.”

“H cái gì V?”

Sắc mặt Tùng Dụ Chu đại biến: “Bệnh AIDS!”

“Mẹ kiếp.”

Tương Trọng Ninh vội vàng ném ống tiêm đi, đôi tay không tự chủ được mà cọ sát lên quần áo của mình, sợ hãi không biết tay mình có dính phải máu hay không: “Lại là bệnh AIDS, mẹ kiếp

ông ta điên quá rồi! Tại sao chị lại đắc tội với người này chứ?”

Tịch Tĩnh không đáp lại.

Sắc mặt Tạ Tùy dần dần chìm xuống, cậu trầm giọng nói: “Tôi nghĩ chị nên báo cảnh sát, để bọn họ điều tra thì mới có thể bắt được hung thủ.”

Loại sự tình này, có lần đầu tiên thì sẽ còn có lần thứ hai, lần thứ ba. . . Cũng không phải mỗi lần đều gặp may như ngày hôm nay.

Tịch Tĩnh lắc đầu: “Không cần báo cảnh sát, có báo cũng không thể làm được gì, thu thập một người, sẽ còn có người kế tiếp, nếu bắt không được kẻ chủ mưu sau lưng, những tiểu lâu la này cũng đều vô dụng cả.”

Tạ Tùy nhíu mày: “Chị biết ai đã làm?”

“Không biết, nhưng phạm vi những người bị hoài nghi cũng không lớn.” Tịch Tĩnh nhìn mấy nam sinh: “Cảm ơn mọi người. Yên tâm đi, bình thường tôi thường đi chung với vệ sĩ, đêm nay cũng là chuyện ngoài ý muốn.”

Tạ Tùy nhìn bộ dạng này của chị ta, hình như người này đã trải qua không ít chuyện tương tự. Cậu rất muốn hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, vì sao những người đó lại ra tay ác độc đối với một cô gái ngay cả tay cũng trói gà không chặt?

Nhưng cậu biết Tịch Tĩnh sẽ không nhiều lời với người khác, cậu có hỏi cũng vô ích mà thôi.

Tịch Tĩnh mở cửa xe ngồi vào bên trong, tay ấn cửa sổ, sau đó đưa cho Tạ Tùy một tấm danh thϊế͙p͙: “Đêm nay, các cậu đã giúp đỡ tôi, phần ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ, nếu gặp phải phiền toái thì có thể đến tìm tôi.”

Tạ Tùy không có cầm tấm danh thϊế͙p͙ của cô ta, ngược lại là Tương Trọng Ninh đã nhận lấy: “Đây là cho Tùy ca hay cho chúng tôi vậy?”

Tịch Tĩnh cười yếu ớt: “Cho tất cả các cậu.”

Chiếc Mercedes đen tuyền vút đi và biến mất ở cuối con hẻm nhỏ, trêи mặt Tạ Tùy là một tầng mây đen, lời nói của Tịch Tĩnh khiến cho mầm mống lo lắng đâm chồi trong suy nghĩ của cậu.

Buổi tiệc đêm đó, trong lúc vô tình cậu đã nghe thấy vài lời của Tịch Bạch, cô nói rằng, trước mắt, người có khả năng trở thành người thừa kế của tập đoàn Tịch Thị rất có thể là Tịch Tĩnh.

Tương Trọng Ninh cắt đứt sự trầm tư của Tạ Tùy: “Tùy ca, danh thϊế͙p͙ này, cậu muốn hay không?”

Tạ Tùy liếc nhìn cái tên trêи tấm danh thϊế͙p͙ kia, mặt trêи in dòng chữ “Tổng giám đốc tập đoàn Tịch Nhã — Tịch Tĩnh”

Cô gái này còn học đại học, so với bọn họ cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu tuổi nhưng bản thân đã có trong tay một xí nghiệp của riêng mình.

Mũi nhọn này quá thịnh, nhất định sẽ đưa tới đố kỵ.

Nếu có một ngày, Tiểu Bạch cũng gặp phải nguy hiểm như vậy, Tạ Tùy căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ, cậu có khả năng sẽ điên lên mất!

Tạ Tùy không lấy tấm danh thϊế͙p͙ kia, cậu chỉ im lặng, nói với Tùng Dụ Chu: “Nói với quản lý phòng quyền anh một tiếng, ngày mai bắt đầu, tôi sẽ tiếp tục đánh quyền, cứ cược thắng thua y như trước.”

Tùng Dụ Chu không hiểu hỏi: “Không phải cậu không chơi nữa sao. . .”

“Đừng nói cho Tiểu Bạch biết.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv