*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: JIN XUAN
Hiện giờ chính là thời kì cao điểm ở nhà ăn, không ít bạn học chú ý tới sự cố phát sinh ngoài sân, dồn dập đứng lại vây xem.
Tịch Phi Phi cùng hội chị em từ nhà ăn đi ra, cũng nhìn thấy Tịch Bạch cùng Tạ Tùy giằng co.
Cô không biết Tịch Bạch thế nào lại chọc tức vị lão đại này, nhưng bởi vì có nhiều người vây xem như vậy, làm chị gái, vẫn là muốn ra mặt giúp đỡ em mình giải vây.
Đồng thời cũng có thể tìm cơ hội cùng Tạ Tùy trò chuyện, Tịch Phi Phi rất có hảo cảm với Tạ Tùy, nhưng cô không dám để cho người khác biết.
"Tạ Tùy, em gái tôi không hiểu chuyện, nếu em ấy trêu chọc cậu, tôi sẽ kêu em ấy giải thích."
Tịch Phi Phi tư thái không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Bạn học toàn trường cũng không dám đắc tội Tạ Tùy, thấy hắn đều đi đường vòng. Nhưng Tịch Phi Phi cảm thấy, cô càng muốn làm mình khác biệt so với những người kia, như vậy Tạ Tùy mới có thể chú ý tới cô.
Tạ Tùy nghiêng nghiêng ánh mắt nhìn Tịch Phi Phi, hoàn toàn không để ý tới cô, một mực chăm chú nhìn Tịch Bạch: "Cậu nói như thế nào?"
Tịch Bạch thấp giọng hỏi: "Cái gì nói như thế nào."
Hắn nhướn mày cười lạnh: "Cậu hỏi tôi muốn làm gì, tôi trả lời, cậu đồng ý không?"
"..."
Nam sinh chung quanh phát ra vài tiếng cười nhẹ không đứng đắn.
Loại sự tình này, hắn còn muốn trưng cầu đối phương đồng ý, thật mẹ nó nhân tài.
Tuy rằng lời này là nói với Tịch Bạch, nhưng Tịch Phi Phi tự mình đa tình đỏ mặt, Tạ Tùy là một bad boy, nói ra những lời này luôn luôn có thể làm cô mặt đỏ tới mang tai.
"Tạ Tùy, cậu không cần nói loạn, không thì tôi mét với thầy!" Tịch Phi Phi ra vẻ trấn tĩnh cảnh cáo hắn.
Vở kịch cô "bảo hộ tình thâm" cũng làm cho mọi người liên tục tán thưởng, bọn họ cảm nhận rằng, Tịch Phi Phi đúng là nữ thần tràn ngập năng lượng chính nghĩa.
Tạ Tùy rốt cuộc không kiên nhẫn liếc Tịch Phi Phi một cái: "Cô là cái thứ gì, lăn."
Chưa từng có người nói như vậy với Tịch Phi Phi, mà đối phương lại là người mà mình thích Tạ Tùy.
Cô như là bị ủy khuất lớn, vì tình mù quáng, xem người bị khi dễ hiện tại căn bản không phải cô.
Chung quanh đã có nữ sinh đi ra an ủi Tịch Phi Phi.
Đột nhiên có người chặn ngang làm Tạ Tùy dị thường khó chịu, đồng thời cũng thấy đần độn vô vị.
Hắn đi đến bên cạnh Tịch Bạch, nắm cổ áo cô kéo gần lại chính mình, giọng điệu ôn nhu nỉ non khàn khàn, lạnh lùng nói --
"Không để ý đến tôi, về sau liền mẹ nó đửng xuất hiện ở trước mặt của tôi, không thì gặp cậu một lần, "Khi dễ" cậu một lần."
Tịch Bạch bị hắn dọa, sợ tới mức lùi về sau một bước, liên tục gật đầu.
Tạ Tùy buông cô ra, thuận tiện giúp cô sửa sang lại cổ áo lộn xộn, quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn táo bạo lại ẩn nhẫn, Tịch Bạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng đồng thời, cảm xúc phức tạp hơn đặt ở trong lòng cô.
Cô không muốn trêu chọc Tạ Tùy, làm kế hoạch của mình trở nên phức tạp.
"Em gái trêu chọc nam sinh cá biệt ở trường học, bị khi dễ, tôi thật tức giận, đi lên giúp đỡ em gái nói chuyện cũng bị mắng, hu hu hu, thỉnh cầu an ủi."
Cả khu bình luận đều là an ủi Tịch Phi Phi.
"Phi Bảo thật sự là một chị gái rất tốt."
"Đúng vậy, Phi Bảo của chúng ta thật ấm áp."
"Em gái như thế nào lại tùy tiện trêu chọc nam sinh hư ở trường học?"
"Ai biết đâu, bất quá không làm sẽ không chết, gây họa còn để chị mình thu thập cục diện rối rắm."
"Đau lòng Phi Bảo."
...
Tịch Bạch hiện tại cũng muốn bắt đầu tạo một cái weibo, weibo của cô người theo dõi thấp, không, phải nói là hoàn toàn không có ai theo dõi, chỉ có vài người quen biết chú ý cô.
Nhưng từ một cái biệt hiệu cương thi nho nhỏ, tương lai nói không chừng sẽ trở thành một cái địa cầu.
(Editor Jin Xuan: các loại biệt hiệu trên weibo mình không rành lắm. Nhưng chắc nói về độ nổi tiếng.)
Tịch Bạch tùy tiện chọn một tấm ảnh chụp hoàng hôn trên sân thể dục, đăng weibo cổ vũ chính mình: "Quý trọng khỏe mạnh, cảm ơn cơ hội, Tiểu Bạch muốn cố gắng sống sót! Tương lai được hạnh phúc! 【 cố gắng 】 "
Cơ hội làm lại một lần thật sự đến không dễ, cô nhất định sẽ quý trọng.
Trên sân thể dục, Tạ Tùy đang chơi bóng rỗ, táo cuối mùa hôi hổi, các thiếu niên vung mồ hôi như mưa.
Tạ Tùy thể lực vẫn còn ổn, thế tấn công mạnh mẽ, cả người giống như muốn phát tiết, vài nam sinh đều bị hắn làm mệt mỏi kiệt sức, ngồi xuống kịch liệt thở dốc.
Dưới khung giỏ bóng rỗ, Tùng Dụ Chu xem di động, bỗng nhiên nói: "Ơ, có người đem hình chụp được chúng ta đăng lên."
Tương Trọng Ninh tò mò thăm dò nhìn di động: "Này ảnh chụp chụp được thật khéo, Tùy ca dunk (úp rổ)!"
*Dunk
Góc độ ảnh chụp là ở tòa nhà dạy học từ trên chụp xuống, phi thường trùng hợp, vừa lúc chụp được khoảnh khắc thân ảnh Tạ Tùy anh tuấn đang nhảy lấy đà dunk.
Nhưng bởi vì cự ly rất xa, người chụp ảnh có khả năng cũng không phát hiện.
Tương Trọng Ninh hỏi: "Cậu từ đâu nhìn thấy?"
Tùng Dụ Chu chỉ cho hắn xem: "Có bạn chung một người, lúc này mới đăng lên được hai phút, thật sự là đúng dịp."
Tương Trọng Ninh suy nghĩ rồi đọc lên weibo: " "Quý trọng khỏe mạnh, cảm ơn cơ hội, Tiểu Bạch muốn cố gắng sống sót, tương lai được hạnh phúc", ách, rất chuyên tâm, cược một bao điều cay, đây là một em gái, nói cứ như là sắp chết."
Avatar trên weibo là « Crayon Shin-chan » phim hoạt hình chiếu trên đài, Tùng Dụ Chu tìm hiểu nguồn gốc, nhấn vào cái weibo tên là "Tiểu mới tiểu Tiểu Bạch".
"Em gái này xem ra là fan của Tịch Phi Phi, chia sẻ tất cả weibo của Tịch Phi Phi, người theo dõi cũng chỉ có Tịch Phi Phi."
"Chết tiệt, còn chia sẻ weibo Tịch Phi Phi mắng chúng ta!"
"Gì, Tịch Phi Phi mắng chúng ta?"
Mấy nam sinh ngay cả bóng rổ cũng không muốn chơi tiếp, vội vàng vây quanh Tùng Dụ Chu, điên cuồng nhìn màn hình.
"Mở ra xem xem, bình luận nói như thế nào."
"Nói chúng ta là bạo lực học đường, chúng ta không ở trường học khi dễ người, chỗ nào bạo lực học đường chứ!"
"Quá khứ đúng là không có, nhưng hôm nay Tùy ca quả thật không phúc hậu, không biết xem ra, đây chính là bạo lực học đường."
"Tùy ca cũng quá xúc động, lái xe đụng phải con gái, thật quá phận."
"Thật sự thật sự thật quá phận!"
Các cậu bé cũng bắt đầu phản chiến chỉ trích Tạ Tùy.
Bỗng nhiên, quả bóng rổ mang theo sức mạnh bay tới, tầng tầng nện trên sân thể dục plastic bên cạnh Tùng Dụ Chu, Tạ Tùy âm thanh lạnh lùng nói: "Nói xong chưa."
Các thiếu niên đồng loạt câm miệng.
Tạ Tùy cầm di động Tùng Dụ Chu lên, ngón cái trượt xem bình luận.
Tùng Dụ Chu lòng tràn đầy thấp thỏm, sợ Tạ Tùy lửa giận đầy đầu liền chạy tới đem Tịch Phi Phi đánh một trận.
Thật may mắn, hắn không nói gì.
Vào ban đêm, Tịch Bạch phát hiện ra mình lại tăng thêm một fan (người theo dõi).
Sở dĩ cô chú ý tới, là vì người này có avatar cũng là Crayon Shin-chan.
Tên weibo của cô là "Tiểu mới tiểu Tiểu Bạch", chợt vừa thấy cái avatar của fan này, cũng có thể xem như là avatar tình nhân với cô.
Nhưng cũng chỉ là bạn trên mạng, Tịch Bạch nhún nhún vai, không có đặc biệt để ý.
**
Hai ngày sau, tiết thể dục.
An Khả Nhu cười nhạo Tịch Phi Phi là ma ốm, Tịch Phi Phi tức giận, nhất định phải cùng cô so nhảy cao, kết quả sẩy chân, đầu gối thủng một lỗ, máu chảy không ngừng.
Bởi vì cô là bệnh nhân máu trắng, một khi bị thương, thì sẽ vô cùng nguy hiểm, nếu không cầm được máu, thậm chí sẽ nguy hại đến tính mạng.
Tịch Phi Phi được bạn học cùng thầy giáo nhanh chóng đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói mất máu quá nhiều, cần lập tức cầm máu, truyền máu mới.
Trên lớp học, Tịch Bạch cũng bị cha mẹ vội vàng gọi vào bệnh viện, yêu cầu lấy máu.
Sự cố xảy ra ngoài ý muốn, Tịch Bạch hoàn toàn không có chuẩn bị, liền bị đem đến trong phòng y tế, rút đi 200cc máu.
Tuy rằng cô trong lòng cực không tình nguyện, nhưng là không có cách nào khác, Tịch Phi Phi tình trạng rất nguy hiểm, máu đã muốn dừng lại, nếu không lập tức bổ sung máu, cô ấy khả năng sẽ hôn mê.
Trong lúc mười bảy tuổi đến hai mươi ba tuổi, vốn phải là thời kì Tịch Phi Phi thân thể tốt, rất ít phát bệnh, cho nên số lần lấy máu cũng không nhiều, Tịch Phi Phi chính mình cố tình muốn tìm chết, đi cùng người khác so cái gì nhảy cao.
Bay tới một hồi tai họa bất ngờ.
Tám giờ đêm, Tịch Phi Phi thanh tỉnh lại, cha mẹ vây quanh cô hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ.
Tịch Bạch bởi vì choáng váng đầu, vẫn ngồi tựa ở sô pha, không người hỏi thăm.
"Em gái, em không sao chứ." Tịch Phi Phi ra vẻ thân thiết hỏi cô.
"Em không sao, cám ơn chị quan tâm."
Nhìn đến hai chị em như vậy hòa hợp ở chung, cha mẹ trên vẻ mặt lộ ra vui mừng, Đào Gia Chi còn ngồi xuống bên cạnh Tịch Bạch, âu yếm vuốt nhẹ khuôn mặt cô.
"Bạch Bạch lại nhức đầu sao, mẹ giúp con xoa xoa."
Kiếp trước mỗi khi phát sinh loại sự tình này, Tịch Bạch đều sẽ lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị khiển trách chị gái không yêu quý thân thể chính mình, làm hại cô cũng theo mệt mỏi theo.
Kết quả có thể đoán, Tịch Bạch bị cha mẹ mắng không có lương tâm, không chú ý tình thân chị em.
Cô không chỉ một mà đến hai ba lần làm cha mẹ thất vọng, điều này cũng dẫn đến cha mẹ đối với cô cuối cùng cũng không nhận ra điểm bất công này.
Hiện tại, Tịch Bạch sẽ không choáng váng như vậy, cô minh bạch, trẻ nhỏ biết khóc mới có kẹo ăn.
Tịch Bạch nhắm hai mắt lại: "Mỗi lần hút xong máu đều sẽ choáng váng đầu, chút nữa liền không có gì, mẹ không cần lo lắng cho con."
Đào Gia Chi áy náy nói: "Bạch Bạch chịu khổ, buổi tối trở về, mẹ làm đồ ngon cho con bồi bổ."
"Không cần, xem chị muốn ăn cái gì đi."
"Bạch Bạch thật sự hiểu chuyện."
Nụ cười trên mặt Tịch Phi Phi đã không còn sót lại chút gì, cô nhìn Tịch Bạch, biểu tình phức tạp.
Tịch Bạch bỗng nhiên giương mắt cùng cô đối diện, cặp mắt tối đen không thấy đáy kia làm đáy lòng cô nổi lên hàn ý.
Cô lập tức khôi phục tươi cười, trêu ghẹo nói: "Bạch Bạch đáu phải con nít, còn làm nũng với mẹ."
Tịch Bạch rúc vào bên người mẹ, thuận miệng nói: "Mẹ, con nghe nói hôm nay chị ở trong trường học, cố ý cùng An Khả Nhu lớp con so nhảy cao, vì vậy chân mới bị thương."
Đào Gia Chi biến sắc, nhìn phía Tịch Phi Phi: "Là thật sao?"
Tịch Phi Phi giải thích với cha mẹ là đi đường không cẩn thận té ngã, chợt bị Tịch Bạch làm lộ ra, biểu tình không được tự nhiên.
"Đúng là... là có chuyện như vậy."
Tịch Minh Chí cũng có chút tức giận: "Phi Phi, thân thể của con như thế nào, chính con rõ ràng, làm sao lại cùng người khác ra oai! May mắn Bạch Bạch tới kịp thời, nếu Bạch Bạch không kịp đến, con mất máu quá nhiều mất tính mạng thì biết làm sao!"
Tịch Phi Phi rất ít khi bị cha mẹ nghiêm nghị khiển trách như vậy, lập tức không nhịn được, khóc nói: " Em ấy sao lại không kịp đến! Không phải ở trường học sao, một cú điện thoại liền gọi đến, hai người làm gì lại dữ dội như vậy! Hu huhu hu!"
Nước mắt là vũ khí lợi hại nhất của Tịch Phi Phi, từ nhỏ đến lớn chỉ cần cha mẹ trách cứ cô một chút, cô sẽ khóc, khóc đến lê hoa đái vũ làm người người đau lòng, cha mẹ liền sẽ lập tức mềm xuống, an ủi cô, chiêu này lần nào dùng cũng hiệu quả.
Còn không đợi thái độ cha mẹ dịu xuống, Tịch Bạch mở miệng nói: "Chị à, em đúng là có thể kịp thời tới, vì chị tặng máu, nhưng mỗi lần lấy máu, em cũng rất khó chịu, em không biết tại sao lại vì lỗi của chị mà em phải chịu thay."
Cô nói nói, thế nhưng cũng khóc lên.
Cô vừa khóc, Tịch Phi Phi ngược lại là cả kinh quên cả khóc.
Cô là Tịch Bạch nha! Tịch Bạch lúc nào lại khóc, cho dù chịu ủy khuất lớn cũng sẽ không khóc.
Khi còn nhỏ bị cha mẹ quở trách, cô gắt gao cắn môi dưới, môi thịt đều muốn bật máu cũng không khiến nước mắt trong hốc mắt chảy ra.
Cô thế nhưng lại khóc!
Giống như rừng nhiệt đới thường xuyên đổ mưa, mọi người cũng không cảm thấy nhiều hiếm lạ, nhưng là ở sa mạc, bầu trời hạ xuống một giọt nước đều sẽ khiến cho người cảm thấy là kỳ quan thế giới.
Nước mắt Tịch Phi Phi cùng nước mắt Tịch Bạch, sinh ra hiệu quả hoàn toàn khác biệt.
Cha mẹ hoảng hồn, trong khoảnh khắc ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
"Tịch Phi Phi! Con còn nói xạo!" Tịch Minh Chí đứng dậy, chỉ vào Tịch Phi Phi tức giận nói: "Em gái giúp con truyền máu, đó là tình thân, nhưng em gái không có nghĩa vụ vì lỗi của con mà chịu đựng thay! Nếu về sau lại phát sinh chuyện như vậy, chúng ta sẽ không quản con, con tự sinh tự diệt!"
Đương nhiên, lời cha mẹ nói đều là nói dỗi, nhưng đúng là đạt tới hiệu quả Tịch Bạch muốn.
Tịch Phi Phi trợn mắt há hốc mồm, cô chưa từng bị cha mẹ nghiêm nghị trách cứ như vậy, quá khứ trong nhà, phần lớn thời điểm, đều là cô sống chết mặc bây, cười xem cha mẹ quở trách Tịch Bạch.
Hiện tại, hết thảy đều điên đảo.
"Cha, cha tại sao lại có thể nói với con như vậy... Con dứt khoát không muốn sống nữa!"
Tịch Phi Phi lại khóc lại ầm ĩ, không chịu yên tĩnh.
Tịch Bạch thì nhíu chặt mày: "Mẹ, đầu con đau."
Đào Gia Chi bị Tịch Phi Phi làm cho phiền lòng, nói ra: "Con đừng ầm ĩ, em gái vẫn còn đau đầu đấy."
Tịch Phi Phi không phải đèn cạn dầu, khi cô ý thức được hướng gió không đúng, liền sẽ kịp thời phanh lại, dừng lại việc khóc ầm ĩ, chỉ tức giận nhìn Tịch Bạch một chút.
Tịch Bạch thẳng thắn vô tư cùng cô đối diện, cô tất yếu phải làm cho Tịch Phi Phi hiểu rõ, cô đã không phải là cái bánh bao mềm tùy ý chị ấy nắn bóp như xưa nữa.