Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 19: Đánh nhau



EDITOR: JIN XUAN

"Tôi có thể cưỡng hôn cậu được không."

Hắn mặc dù là là đang trưng cầu ý kiến, nhưng mà hắn hoàn toàn không muốn chờ câu trả lời của cô.

Tịch Bạch trơ mắt nhìn thiếu niên nhắm hai mắt lại, từ từ đến gần cô.

Trong giây phút đó, Tịch Bạch lấy tay chặn miệng mình, tách rời nụ hôn của hắn.

Tạ Tùy hôn mu bàn tay cô, da thịt mềm nhẵn mà lành lạnh, hắn mở mắt nhìn nhìn cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong tròng mắt tối đen như mực của Tịch Bạch lộ ra phòng bị và kích động.

Tạ Tùy cũng không thèm để ý bị ngăn cách, hắn lại lần nữa nhắm mắt lại, thâm tình hôn tay cô.

Môi hắn vừa mềm vừa nóng, đặt trên mu bàn tay của cô.

Gió nhẹ thổi qua, lông mi thiếu niên hơi hơi run rẩy, hắn cũng đỏ mặt.

**

Tịch Bạch đẩy xe đi về nhà, chân cô đều mềm nhũn, không còn sức lực để đạp xe.

Gió lạnh phơ phất, nhưng vẫn không thể nào làm phai đi độ nóng trên mặt cô.

Đáng chết... Lật thuyền trong mương, nụ hôn đầu tiên của cô thiếu chút nữa là bị tên nhóc này cướp đi.

Tịch Bạch vào sân, dựng xe đạp cạnh góc tường đầy dây leo, xa xa nghe trong phòng truyền đến tiếng Tịch Phi Phi khóc.

"Mẹ, con muốn tham gia họp hằng năm, mẹ mau gọi điện thoại cho bà nội đi, để con cũng được đi họp hằng năm, van xin mẹ đó, hu hu hu."

Tịch Bạch đẩy cửa vào phòng, Tịch Phi Phi đang ngồi ở trên sô pha, trong tay nắm chặt khăn tay, khóc đến lê hoa đái vũ, sưng cả hai mắt.

Cha và mẹ ngồi ở bên cạnh chị ta, lo lắng an ủi: "Phi Phi, con đừng khóc, khóc làm cho lòng mẹ cũng đau mất."

"Gọi điện thoại cho bà nội, gọi ngay bây giờ!"

Đào Gia Chi đẩy đẩy Tịch Minh Chí: "Nhanh gọi cho mẹ ông, tại sao Phi Phi của chúng ta lại không được tham gia họp hằng năm chứ, mẹ cũng không phải không biết bệnh tình của Phi Phi chúng ta, không thể bị kích thích."

Tịch Minh Chí chần chừ cầm di động lên, gọi cho bà Tịch.

Sau một lúc lâu sau, ông buông di động xuống: "Trợ lý Tần nói mẹ còn đang họp."

"Họp gì mà họp cả ngày, tôi thấy bà ấy cố ý không tiếp điện thoại của chúng ta."

Tịch Phi Phi khóc lớn tiếng hơn.

Đào Gia Chi nói với Tịch Minh Chí: "Ông mau sắp xếp thời gian, tự mình đi tổng công ty một chuyến, năn nỉ mẹ một chút."

Tịch Minh Chí nhăn mày, vô cùng lo lắng nói: "Mỗi lần tôi đi tổng công ty, đều là báo hao hụt tài chính muốn trợ cấp, toàn là chuyện không tốt, hiện tại lại vì chút chuyện nhỏ này mà đi năn nỉ, tôi không thể mất mặt như vậy, muốn đi thì tự bà đi, tôi không đi."

Tịch Phi Phi nghe vậy, nắm lấy tay Đào Gia Chi: "Mẹ, chỉ có mẹ mới có thể giúp con."

Đào Gia Chi cũng thấy khó khăn, thở dài không lên tiếng.

Bà Tịch là một nhân vật vô cùng thủ đoạn, chuyện đã quyết định sao có thể vì bọn họ cầu tình mà thay đổi?

"Phi Phi, đừng như vậy, họp hằng năm của tổng công ty không đi được, con còn có thể đến công ty chúng ta họp hằng năm mà."

Tịch Phi Phi ghét bỏ nói: "Con mới không thèm đi đến cái công ty nhỏ xíu lại còn lỗ vốn kia của hai người đâu! Có dọa người hay không!"

Vừa nghe lời này, Tịch Minh Chí phát hỏa: "Làm sao, con còn khinh thường ba mẹ con đúng không!"

Đào Gia Chi lập tức đánh ông một cái: "Ai nha! Ông đừng ầm ĩ, chính mình không có bản lĩnh, hung dữ với con làm gì."

"Hừ, tôi thấy nó là được bà chiều đến thành loại xấu tính này!"

Tịch Bạch vô thanh vô tức vào phòng, đeo balo chuẩn bị lên lầu: "Ba mẹ, con đã về, con lên phòng làm bài tập."

"Em chờ một chút!" Tịch Phi Phi quay đầu, đột nhiên nhắm ngay Tịch Bạch: "Em đoạt đi cơ hội họp hằng năm của chị, bà nội đã nói, vốn là mời chị, tất cả đều là tại em gây chuyện làm bà đổi ý!"

Bước chân Tịch Bạch sơ sẩy, dừng lại một chút, cô thản nhiên nói: "Vốn là mời chị, nhưng vì sao bà nội thay đổi chủ ý, trong lòng chị không hiểu rõ sao, nếu không phải chị cố tình gây sự, em sao có được cơ hội này?"

Lúc này, dì giúp việc trong nhà cầm thuốc tới: "Đại tiểu thư, tới giờ uống thuốc rồi."

Tịch Phi Phi khóc náo loạn lên: "Mẹ, bà nội không thích con, vậy thì con sống còn có ý nghĩa gì, con dứt khoát không cần chữa trị nữa!"

Đào Gia Chi hoảng hồn: "Phi Phi, con đừng bao giờ có suy nghĩ như vậy, ngoan, uống thuốc đi."

"Nếu nó không nhường cơ hội cho con, con sẽ không uống thuốc!"

Tịch Bạch đứng ở trên thang lầu, lạnh lùng nhìn màn biểu diễn của chị ta.

Đào Gia Chi nói: "Bạch Bạch, con đi nói với bà nội, nhường cơ hội này cho chị, con xem chị con đã bệnh thành cái dạng này, con là em gái của chị đó."

Tịch Bạch mặt không chút thay đổi nói: "Bà nói muốn tổ chức một hội âm nhạc tại cuộc họp hằng năm, mời con đến kéo đàn violoncello, nếu mẹ không muốn con tham gia, tự mẹ đi nói với bà đi."

Đào Gia Chi cũng không có cách nào, gấp đến độ không biết làm thế nào mới tốt.

Tịch Phi Phi nói: "Em hãy nói với bà đi, ngày đó em không khỏe, không đi được!"

"Chị, chị còn không biết rõ ràng mấu chốt của vấn đề hả, cuộc họp hằng năm của tập đoàn Tịch Thị, sẽ không có nhiều người, bà hoàn toàn có thể mời cả hai chị em chúng ta đến tham gia, vì sao lại không? Chị thông minh một chút đi, dù cho em không đi, chị cũng không đi được."

Cô bỏ lại những lời này, xoay người lên lầu về phòng.

Tịch Phi Phi còn ở dưới lầu khóc ầm ĩ không ngừng, Tịch Bạch đeo tai nghe lên, xung quanh trong nháy mắt yên tĩnh lại, cô cầm bài thi, bắt đầu làm bài.

Trùng sinh một lần, Tịch Bạch muốn nỗ lực, đậu vào trường đại học S tốt nhất toàn quốc, cô nên vì chính mình sắp đặt một tiền đồ tốt, mà không phải giống như kiếp trước, vô tri vô giác tùy tiện thi trung đẳng đại học, cuối cùng vẫn phải dựa vào gia đình cha mẹ, bị giam cầm lấy máu...

Tịch Bạch chuyên tâm làm bài, tay sờ đến ly nước anh đào trên bàn phấn, cái ly đã trống không, cô đứng dậy rót nước ấm, vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Tịch Phi Phi đứng sát tường, lạnh lùng nhìn cô.

Khóe mắt chị ta đỏ ửng, còn không lau sạch nước mắt, nhìn rất là chật vật.

Ở trước mặt cô, Tịch Phi Phi không hề diễn trò, khôi phục tướng mạo sẵn có: "Tịch Bạch, vì sao mày muốn cướp đồ vật của tao?"

Tịch Bạch nắm chặt ly nước: "Cái gì gọi là vật của chị?"

"Mày đoạt đi nổi bật của tao, còn đoạt đi cơ hội của tao! Thậm chí ba mẹ cũng không ngoan ngoãn phục tùng tao giống như trước!"

"Chị cảm thấy mấy thứ này, nguyên bản nên thuộc về chị sao?"

"Tịch Bạch, mày không cần phải cảm thấy ủy khuất." Tịch Phi Phi dữ tợn cười lạnh nói: "Ba mẹ vì chữa bệnh cho tao, cần truyền máu, nên lúc này mới sinh ra mày, sự tồn tại của mày chính là phục vụ cho tao, hứ, vì vậy mày căn bản không xứng làm em gái của tao, mày căn bản chỉ là kho máu dữ trữ của tao thôi! Ngay cả làm người mày cũng không xứng, mày là một con chó của nhà chúng tao."

"Chị, nói chuyện cẩn thận, chị đang vũ nhục em."

"Vũ nhục mày thì sao! Mày cướp đi hết tất cả của tao, hiện tại tao hai bàn tay trắng! Mày còn muốn thế nào!"

Tịch Bạch đi đến bên cạnh cô ta, vỗ nhè nhẹ khuôn mặt dữ tợn ấy.

Tịch Phi Phi một phen đập tay cô xuống.

"Tịch Phi Phi, đây là hai bàn tay trắng?"

"Mày có ý gì!"

"Ý của em là, lúc này chỉ mới là bắt đầu thôi?" Tịch Bạch trầm giọng nói: "Chị từng lấy đi cái gì của em, em đều sẽ làm chị chậm rãi phun ra hết."

Tịch Bạch nói xong xoay người trở về phòng, không hề xem phản ứng của chị ta.

Tịch Phi Phi sửng sốt sau một lúc lâu, sau đó như phát điên chạy xuống: "Ba mẹ! Tịch Bạch vừa nói nói muốn giết con! Các người... Các người mau đuổi nó ra khỏi nhà! Con không nên sống cùng một chỗ với nó!"

"..."

Cô náo loạn một lúc lâu, cha mẹ cũng chưa có tới tìm Tịch Bạch, Tịch Minh Chí nói: "Phi Phi, cha đã hẹn trước bác sĩ, ngày mai cùng cha đi gặp, được không."

"Tại sao con phải đi gặp bác sĩ, bác sĩ không phải đã nói bệnh tình của con đã ổn định rồi sao!"

"Không phải, cái này là bác sĩ tâm lý."

Tịch Phi Phi trợn mắt há hốc mồm: "Cái gì... Các người cho rằng con điên sao!"

Đào Gia Chi nghiêm nghị nói: "Phi Phi, bây giờ tinh thần con rõ ràng không bình thường, nghe lời mẹ nói, ngày mai cùng cha đi bệnh viện, cùng bác sĩ tâm sự!"

"Lời con nói đều là sự thật! Tịch Bạch thật sự nói muốn giết con!"

"Phi Phi! Con không cần lại vọng tưởng! Ba mẹ nhìn em gái con lớn lên, tính cách em ra sao chúng ta đều biết rõ, làm sao em có khả năng nói như vậy! Lời này từ trong miệng con nói ra ngược lại càng có khả năng!"

Tịch Phi Phi thất vọng lui về phía sau, vừa khóc vừa chạy về phòng.

Dục vọng khiến người ta diệt vong, trước mắt là khiến người điên cuồng.

Tịch Bạch tựa vào cánh cửa, hồi tưởng từng câu từng chữ Tịch Phi Phi vừa mới nói ——

"Ba mẹ vì chữa bệnh cho tao, cần truyền máu, nên lúc này mới sinh ra mày."

"Mày căn bản chính là kho máu dự trữ của tao."

"Ngay cả làm người mày cũng không xứng, mày là một con chó của nhà chúng tao."

...

Lúc này chỉ mới là khởi đầu, một ngày nào đó, chị ta nên vì lời nói và việc làm của chính mình mà trả giá tương ứng.

Không ngoài dự đoán của Tịch Bạch, năm phút sau, Tịch Phi Phi đăng một cái weibo ——

"Tịch Bạch con tiện nhân kia! Tâm cơ nó quá sâu, lại uy hiếp nói muốn giết tôi, còn ở trước mặt ba mẹ giả bộ làm người tốt! Đúng là bạch liên hoa! Nó quá đê tiện! Tức chết tôi! @<Tiểu mới tiểu Tiểu Bạch>, mọi người giúp tôi mắng chết con chó chết tiện nhân này!!"

Từ lúc Tịch Bạch bị Tịch Phi Phi gắn thẻ, tin tức trong di động vẫn không ngừng nhảy lên, trong khu bình luận đa số là quần chúng qua đường không rõ chân tướng ——

【 Thế này là sao vậy? Chị em mâu thuẫn hả? 】

【 Phi Bảo hôm nay gây sự, rất kỳ quái. 】

【 Nghi ngờ có người hack tài khoản. 】

【 Phi Bảo, thật sự là cậu sao? 】

【 Hình tượng nữ thần có chút sụp đổ.】

【 Không phải, cho dù chị em có náo loạn mâu thuẫn, nhưng cậu cũng không nên mắng chửi người như vậy. 】

【 Còn muốn chúng ta giúp cô ta mắng, cô đây là xem chúng ta thành khẩu súng AK47? 】

...

Tịch Phi Phi ngày thường là nữ thần trong sáng thánh thiện, cho nên khi đăng cái weibo táo bạo này, như thiên thạch đâm phải trái đất, các fans đều sợ ngây người.

Không có ai nghe lời của cô mà đi chửi rủa Tịch Bạch, ngược lại là xuất hiện vô số các loại ngờ vực vô căn cứ, vì sao Tịch Phi Phi biến thành như vậy.

【 Lại gọi em gái ruột của mình là "Tiện nhân", khó tin! 】

【 Drama chuyển cho người qua đường, không dám hít nữa, tạm biệt. 】

Không ngờ cái weibo này đăng hơn mười phút, fans của Tịch Phi Phi mất đi hai mươi nghìn người!

Tịch Phi Phi ý thức được tình thế không đúng; nhanh chóng xóa đi.

Nhưng mà, đoạn weibo này đã sớm không biết bị bao nhiêu người chụp lại, rất nhiều người chưa kịp nhìn đến weibo, fans đã chạy đến mạng internet kêu gào: Tịch Phi Phi mắng chửi người.

Vì thế hashtag # Tịch Phi Phi mắng chửi người # cùng với hình chụp, chỉ trong vài giờ đã biến thành hot search, quần chúng đều chạy tới hóng drama Tịch Phi Phi mắng chửi người.

【 Tôi còn tưởng rằng cô ta thật sự giống trong weibo, biểu hiện ngoan hiền tĩnh lặng trong mấy năm qua đâu mất rồi, chậc. 】

【 Đều là giả bộ, chỉ vì nổi tiếng mà thôi. 】

【 không cho tụi bây mắng Phi Bảo của chúng tao như vậy! 】

[ Phi Bảo của tôi chỉ là bị chọc tức mà thôi 】

【 Bắt sống hai fan cuồng chân chó nịnh bợ lầu trên. 】

【 Nhìn rõ ràng đi, nữ thần của các người mở miệng tiện nhân ngậm miệng chó chết, tâm tính có bao nhiêu dơ bẩn, tài năng mắng người thật lợi hại nha! 】

...

Tịch Phi Phi cả một đêm đều cầm di động, hai tay run rẩy nhìn người khác nghi ngờ và chửi rủa mình, lúc trước cô làm những chuyện như vậy với An Khả Nhu, hiện tại hoàn toàn bị báo ứng ở trên người mình.

Một đêm không chợp mắt.

Sáng ngày thứ hai, cô rốt cuộc đăng một con đường lui, áy náy thanh minh ——

"Ngày hôm qua bởi vì trạng thái thân thể tớ không tốt, ảnh hưởng tâm tình, tớ xin lỗi nhóm <Đỏ ửng mê> nhiều lắm, xin mọi người nể mặt tớ là bệnh nhân, tha thứ cho tớ, về sau tớ sẽ không bao giờ làm vậy nữa."

【 sờ sờ Phi Bảo, chuyện đã qua thì cho qua, không trách cậu 】

【 đúng vậy, ai cũng có lúc tâm trạng không tốt, chúng ta hiểu mà, những người mắng chửi kia yên tĩnh chút đi, Phi Bảo cũng không phải là Thánh Nhân. 】

【 Cậu tốt nhất nên nói xin lỗi với em gái đi. 】

【 đúng vậy, mặc kệ hai người có náo loạn mâu thuẫn gì, cậu đều không nên mắng em ấy như vậy. 】

【 hình tượng nữ thần đã sụp đổ, giang hồ không thấy sao. 】

...

Tịch Phi Phi vẫn không có xin lỗi Tịch Bạch, fans của cô rơi hết mấy chục nghìn, mà rất nhiều fans ở lại cũng rất thất vọng với cô, đồng thời, cũng không thiếu con dân qua đường hóng hớt, ở lại xem náo nhiệt.

Để bù lại thương tổn, trong vòng mấy ngày nay, Tịch Phi Phi đều đăng các bài weibo tràn đầy năng lượng, không phải đi ăn món ngon thì là đi dạo phố, thể hiện nhiệt tình yêu thương đối với cuộc sống.

Nhưng mà mắt thường có thể thấy được bình luận của cô thấp xuống rất nhiều, không bằng một phần ba quá khứ, hơn nữa bình luận cũng không còn hài hòa thổi phồng, chỉ toàn là hỗn loạn, có không ít châm chọc và khiêu khích.

Tịch Bạch không nghĩ đến chị ta lại sụp đổ nhanh đến vậy, cô cảm thấy, kỳ thật không cần tự mình ra tay, Tịch Phi Phi cũng có thể tự tìm đường chết cho bản thân.

**

Trời cuối thu tí ta tí tách mưa, trong một đêm bỗng nhiên hạ nhiệt độ, rất nhiều học sinh đều mặc áo bông và áo bành tô len lông cừu.

Giang Thành nhiều núi nhiều nước, vào đông ẩm ướt lạnh lẽo, có thể lạnh đến tận trong lòng.

Gió thổi qua, lá khô vàng chầm chậm rơi đầy xuống đất.

Vì thế, hai tiết học cuối cùng vào buổi chiều thứ sáu, trường học tổ chức tổng vệ sinh, học sinh chủ động báo danh sẽ được cộng thêm điểm hạnh kiểm.

Tịch Bạch và nhóm bạn vô cùng chủ động báo danh tham gia tổng vệ sinh, được phân công quét vườn hoa nhỏ của trường học.

Ân Hạ Hạ một tay xách thùng nước, một tay cầm khăn, chà lau bức tượng Lỗ Tấn ở giữa hồ và bụi cây.

(*)Lỗ Tấn: nhà văn lớn nổi tiếng vào thời Trung Hoa Dân Quốc.

"Tiểu Bạch, nhìn đẹp không?"

Cô nhặt lên một đám hoa rơi, đặt ở lỗ điêu khắc lấy khói trên tay Lỗ Tấn.

Tịch Bạch cười cong eo, đi qua hất lá rụng và đóa hoa trên tượng: "Cậu đừng như vậy nha, không tôn trọng tiên hiền."

"Đùa thôi mà hihi."

"Đừng giỡn nữa, mau làm việc đi."

"Ok."

Tịch Bạch cầm chổi đi đến đường mòn đá phiến, bởi vì một đêm trước mưa lớn, trên con đường nhỏ ướt sũng, không ít lá khô và hoa rơi khắp nơi tại ven đường.

Tịch Bạch cúi người, tỉ mỉ quét lá dưới đất.

Tạ Tùy và mấy tên con trai mang theo trái bóng rổ đi ngang qua sân thể dục, lúc lơ đãng nghiêng đầu, trông thấy cô gái.

Cô mặc áo mưa trắng trong suốt mỏng manh, tay áo vén đến cổ tay, lộ ra một phần cánh tay xinh xẻo, toàn bộ tóc vén sau tai, khuôn mặt nhu thuận.

Có lẽ là do bầu không khí hiện tại phá lệ âm trầm, phía sau có mây trắng núi xanh làm nền, ngũ quan cô càng có vẻ mềm mại.

Quá ngoan!

Tạ Tùy kìm lòng không được bước chân đi qua cô, phía sau, Tùng Dụ Chu hô: "Tùy ca, buổi tối còn có trận đấu."

"Tôi sẽ đến."

"Vậy được, cậu đừng đến muộn." Tùng Dụ Chu cảm thấy lo lắng nói: "Đến muộn sẽ bị trừ tiền đó!"

"Biết."

Tịch Bạch một bên quét rác, một bên cầm di động nghe nhạc, không nghe được phía sau truyền đến tiếng huýt sáo.

Thẳng đến lúc cô quay đầu, mới nhìn thấy Tạ Tùy đang ngồi xổm trên bồn hoa ướt sũng, trong tay lập lòe khói, xa xa nhìn cô, không biết đã nhìn bao lâu.

Tịch Bạch lấy một tai nghe xuống, không hiểu hỏi: "Cậu ở nơi này làm gì?"

"Nhìn không ra?"

Hắn hút thuốc.

Tịch Bạch đưa tay chỉ camera: "Có camera, cậu sẽ bị chụp hình."

Tạ Tùy từ trên bồn hoa nhảy xuống, nghiền nát tàn thuốc trong đất bùn: "Đa tạ nhắc nhở."

Bầu trời lại bắt đầu tí ta tí tách mưa, không lớn, lâm râm ở trên mặt tựa như lông tơ bình thường.

Tạ Tùy nói: "Trời mưa."

"Ừm."

Tịch Bạch đội mũ lên đầu.

Tạ Tùy trợn trắng mắt: "Cậu thật đúng là học Lôi Phong làm con ngoan trò giỏi."

(*)Lôi Phong: một chiến sĩ lái xe, vào những thập niên 60-70 ở Trung Quốc dấy lên một phong trào học tập và noi gương Lôi Phong.

"Được cộng thêm điểm hạnh kiểm."

Tịch Bạch cẩn thận tỉ mỉ quét toàn bộ lá cây trên mặt đất vào đồ hốt, sau đó bưng lên đổ vào thùng rác.

Tạ Tùy đi tới, muốn giành lấy chổi trong tay cô, Tịch Bạch lùi hai bước, không đưa cho hắn.

"Làm gì?"

"Còn có thể làm gì! Giúp cậu đó."

Tịch Bạch hoài nghi hỏi: "Muốn cướp điểm hạnh kiểm của tôi?"

"..."

Mẹ nó, ai muốn mấy cái điểm hạnh kiểm kia.

Tịch Bạch không chịu để cho hắn làm giúp, Tạ Tùy thở phì phì trở lại dưới tàng cây, đứng nhìn cô trong chốc lát, sau đó nói: "Tôi đi đây, buổi tối còn có trận đấu quyền."

"Ừm."

Tạ Tùy đi hai bước, hạt mưa hình như biến lớn hơn chút, hắn nhíu nhíu mày, dừng tại chỗ vài giây, sau đó bước nhanh hơn rời đi.

Ông đây cóc thèm quan tâm tới cậu nữa.

....

Nửa giờ sau, Ân Hạ Hạ cất giọng hỏi Tịch Bạch, hỏi cô làm xong chưa, Tịch Bạch hồi phục lại tinh thần, nói: "Tớ còn chút nữa mới xong, trời đang mưa, nếu cậu hoàn thành rồi thì về trước đi, không cần chờ tớ."

Ân Hạ Hạ: "Được, tớ về lớp làm bài tập một lát, tối hôm nay khẳng định viết không xong đây!"

Tịch Bạch: "Mau đi đi."

Tắt điện thoại, trong màn hình đen bóng loáng không còn phản chiếu một bầu trời âm u nữa, mà là bóng một cái ô nhỏ.

Tịch Bạch kinh ngạc ngẩng đầu, chẳng biết từ lúc nào, Tạ Tùy đứng ở sau lưng cô, một tay đút vào túi quần, một tay còn lại cầm ô che, nhíu mày nhìn cô.

"Tại sao cậu lại trở lại?"

"Nói lời vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, nhanh quét đi."

"Không phải... Tôi có mặc áo mưa, cậu không phải còn có việc sao?"

"Cậu còn nói nhảm nữa, lão tử sẽ đoạt đi điểm hạnh kiểm của cậu."

Tạ Tùy nói xong liền muốn cướp lấy chổi trong tay cô, Tịch Bạch vội vàng lắc mình tránh ra, cúi người tiếp tục quét rác: "Tôi tự mình quét."

Tạ Tùy cứ như vậy cầm ô, cô đi đến chỗ nào, hắn cũng đi đến chỗ đó, toàn bộ ô che bao quanh cô, không khiến một giọt nước mưa bắn lên trên người cô.

Tịch Bạch trong lúc vô tình quay đầu, thấy toàn bộ bả vai Tạ Tùy đều ướt sũng, áo khoác màu xám trắng thấm một mảng lớn, tóc cũng ướt, dính lại trên trán, thật chật vật.

Mà hắn hồn nhiên không để ý.

Tịch Bạch nhếch miệng, dựa gần vào hắn chút, như vậy cái ô có thể che khuất hai người bọn họ.

Tạ Tùy thấy được cô gái tới gần, ngửi được trên người cô phát ra hương thơm nhàn nhạt kia, đó là hương vị thuộc về con gái, hoàn toàn khác biệt với mùi mồ hôi và mùi chân thối trên người con trai, là hoàn toàn hai thế giới...

Đợi đến lúc đồ hốt rác đã đầy lá rụng, Tạ Tùy không muốn cô chạm vào thứ này, nhét ô vào trong tay cô, sau đó khom lưng bưng đồ hốt, chạy tới thùng rác cách đó không xa, đẩy toàn bộ lá rụng vào thùng.

Chờ đến lúc hắn trở lại, quần áo trên người đã hoàn toàn dính ướt, hắn cũng không hề tiến vào trong ô, đứng ở trong mưa.

Tịch Bạch muốn che ô cho hắn, Tạ Tùy lại lui về phía sau: "Không cần."

Dù sao cũng đã ướt.

Trong lòng Tịch Bạch một hồi xốn xao, nói tiếng cám ơn với hắn.

Mưa to làm Tạ Tùy khó mở mắt ra được, hắn bỗng nhiên trầm giọng nói: "Tiểu Bạch, cậu nghe rõ, về sau có những việc nặng này đều phải tới tìm tôi, tôi giúp cậu làm, điểm hạnh kiểm gì đó lão tử cũng không đoạt của cậu."

Tịch Bạch không hiểu chớp mắt.

Tạ Tùy cúi đầu nhìn đồ hốt dơ bẩn trong tay, nghĩ nghĩ, rất không tốt, nói: "Tay cậu rất sạch sẽ, chỉ nên kéo đàn violoncello của cậu, dơ bẩn, mệt... Đều giao cho tôi."

Lòng dạ ác độc của Tịch Bạch run rẩy một chút.

Nhất ngữ thành sấm, kiếp trước Tạ Tùy, cũng bảo vệ cô giống như một nàng công chúa, vì cô làm rất nhiều việc, những việc dơ bẩn, mệt, không thấy mặt trời kia...

**

Vào đông, hiếm khi xuất hiện tia nắng, Tạ Tùy nằm bên cửa sổ, dưới ánh mặt trời, mơ mơ màng màng ngủ.

Phía sau phòng học có mấy tên nam sinh đang xem video trên di động, là trailer chiêu sinh của trường học vừa mới đăng, trong trailer có hình ảnh Tịch Bạch làm chỉ đạo tập thể dục theo đài, chiếm hơn hai mười giây, hơn nữa còn đặc tả ngay phía trước ống kính.

Trên hình, khuôn mặt cô gái nhỏ trắng hồng, sáng lạn mỉm cười, mắt trong veo dưới ánh mặt trời vô cùng xinh đẹp.

Các cậu bé thấp giọng nghị luận ——

"Tịch Bạch đẹp quá đi!"

"Bà chị kia làm gì có cửa sánh bằng!"

"Mẹ, sớm biết vậy, lúc trước lão tử không thèm theo đuổi con chị, còn bị người ta chê cười, lão tử trực tiếp theo đuổi con em không phải được hơn sao!"

"Ha ha ha, đúng vậy, Diêu ca, cậu theo đuổi con em khẳng định có hi vọng, em gái này luôn luôn không được nam sinh theo đuổi, nói không chừng đã sớm đói khát, thả cần câu một cái liền dính!"

"Hiện tại cũng không chậm nha, cậu xem nó thuần như vậy, mùi vị khẳng định không tệ."

...

Các cậu bé gom lại cùng nhau, nhắc tới nữ sinh hơn phân nửa là không có lời hay ý đẹp.

Tùng Dụ Chu dự cảm không ổn, nghiêng đầu nhìn, quả nhiên, Tạ Tùy mở ra con ngươi đen nhánh.

"Tùy ca..."

Tạ Tùy đứng dậy xuyên qua đám người, đi đến trước mặt tên Diêu Vũ nói năng lỗ mãng, nhấc cổ áo cậu lên, nặng nề đặt trên tường ——

"Khuyên mày, với cái miệng hôi thối mùi cống rãnh của mày, đời này đều không được nhắc tới hai chữ Tịch Bạch."

Mắt hắn lộ ra hàm xúc điên cuồng, xem ra thật sự tức giận.

Diêu Vũ ỷ vào trong nhà có tiền, ngày thường tác oai tác quái trong lớp học, ỷ mạnh hiếp yếu, cũng chưa bao giờ ăn chay, chịu thua.

Cậu tránh khỏi ràng buộc của Tạ Tùy, cười lạnh: "Ơ, hóa ra Tùy ca cũng coi trọng? Làm sao đây, xem ra chỉ có thể tự do cạnh tranh, hay là chúng ta đi WC so đấu vài lần chiều dài được không, để Tịch Bạch tự mình lựa chọn."

Tùng Dụ Chu nhìn ánh mắt Tạ Tùy trong giây lát giăng đầy tơ máu, thầm nghĩ không ổn, còn chưa kịp ngăn lại, Tạ Tùy trực tiếp nhấc ghế sắt bên cạnh lên, ném qua Diêu Vũ!

Chỉ nghe một tiếng trầm đục, ghế sắt vững vàng đập vào trên đầu cứng rắn của Diêu Vũ, trực tiếp trọng thương! Máu tươi từ ót của cậu ta chảy xuống, tựa như giun đất uốn lượn, từ mặt cậu chảy xuống.

Tí tách, tí tách, máu tươi chảy đầy mặt đất.

Toàn bộ phòng học an tĩnh mười giây, lập tức nổ oanh.

"Diêu Vũ chảy máu!"

"Cậu không sao chứ! Trời má, thật nhiều máu, mau gọi thầy!"

"Gọi thầy làm gì! Đưa tới phòng y tế!"

Diêu Vũ thậm chí còn không phản ứng kịp, một tay che đầu, máu tươi từ kẽ tay chảy ra.

"Miệng mày còn dám nói ra tên của cậu ấy, lão tử khiến mày chết."

Tạ Tùy lạnh lùng nói xong, ném ghế, táo bạo quay người rời đi.

Vài nam sinh ôm lấy Diêu Vũ chạy ra tòa nhà, không ít học sinh chạy đến trên ban công nhìn náo nhiệt.

Ân Hạ Hạ vội vội vàng vàng chạy về lớp học, nói với Tịch Bạch đang làm đề: "Nghe nói... Tạ Tùy vừa mới đánh người!"

Chữ viết dưới ngòi bút của Tịch Bạch đột nhiên kéo ra một đường rất dài, cô quay đầu hỏi Ân Hạ Hạ: "Tạ Tùy từ trước đến nay sẽ không động thủ ở trường học, lại càng sẽ không đánh bạn học, chắc cậu nhìn lầm rồi."

Ân Hạ Hạ cũng là nửa tin nửa ngờ: "Tớ không tận mắt nhìn thấy, có người từ ban 19 đi ra, che đầu, máu chảy đầy đất, nghe nói là Tạ Tùy làm, nhưng mà cậu nói như vậy, giống như thật sự không phải hắn ở trường học động tay động chân, không biết thật hay giả."

Tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người cũng không thảo luận chuyện này nữa.

Tịch Bạch có chút không yên tâm, sau khi tan học, đứng dây dưa ở chỗ đậu xe đạp mở khóa xe, thường thường ngẩng đầu lên nhìn phòng học ban 19 trên lầu ba.

Ngày thường lúc này, có thể nhìn thấy hình ảnh hắn mang theo bóng rổ ra tới, nhưng hôm nay lại không thấy.

Thời điểm Tịch Bạch đẩy xe ra lán đỗ xe, nhìn thấy mấy người bọn Tùng Dụ Chu từ văn phòng ra, Tịch Bạch đi qua: "Nghe nói lớp các cậu vừa mới có bạn học bị thương?"

"Đúng vậy, chúng ta mới từ phòng giáo vụ..." Tương Trọng Ninh đang muốn mở miệng, lại bị Tùng Dụ Chu một phen kéo đến phía sau, cản lại câu chuyện.

"Cậu ta đứng trên bàn sửa bóng đèn, không biết thế nào lại ngã, không nghiêm trọng lắm, trầy ngoài da mà thôi, không chết được."

Tịch Bạch gật gật đầu, cũng không hề hỏi nhiều, cô lại nhìn phía sau bọn họ, không bắt gặp được bóng dáng quen thuộc kia.

Tùng Dụ Chu nói: "Tùy ca hôm nay có chuyện, về trước."

Cô ngượng ngùng thu ánh mắt về, thấp giọng nói câu: "Tôi không có hỏi đến cậu ấy.", sau đó ngồi lên xe đạp rời đi.

Tương Trọng Ninh không hiểu hỏi Tùng Dụ Chu: "Tại sao cậu không nói sự thật với cậu ấy! Tùy ca vì cậu ấy mới đánh nhau với người ta, còn bị xử phạt."

Tùng Dụ Chu liếc hắn một chút: "Cậu dám nói lại những lời hạ lưu kia của Diêu Vũ với em gái người ta một lần xem, tin Tạ Tùy có thể đục một cái lỗ vào trên đầu cậu hay không."

- ----

Editor Jin Xuan: vì Tịch Phi Phi đã lộ ra bộ mặt thật nên trước mặt mọi người vẫn giữ xưng hô chị-em, còn nói với Tịch Bạch thì mày-tao nhee.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv