Trên xe Chu Mạc ngồi ghế lái, Lục Cảnh Quân ngồi ghế phụ, Hướng San độc chiếm hàng ghế sau.
Chu Mạc nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn 12 giờ trưa rồi, khẽ ho một tiếng:
- Lục tổng, giờ đưa cô bé này về biệt thự trước sau đó mới quay lại công ty ạ?
Lục Cảnh Quân lướt báo cáo trên máy tính bảng, nghe vậy ngập ngừng nói:
- Đưa con bé tới công ty luôn đi.
- À vâng.
Hướng San căng thẳng an tĩnh ngồi trong xe,
nghe vậy ngập ngừng nói:
- A... cháu có hơi... đói!
Lục Cảnh Quân nhìn dáng vẻ cố tỏ ra vô tội của cô qua gương chiếu hậu thì nói:
- À... thì ra cũng biết đói.
Hướng San mím môi, lẩm bẩm một mình:
- Là người thì ai mà không biết đói chứ?
Lục Cảnh Quân lập tức lạnh lùng hừ lạnh một cái, từ chối giao tiếp.
Chu Mạc liếc thấy dáng vẻ của anh thầm đánh giá...
Chú cháu nhà này... hình như không hoà thuận cho lắm.
Đến công ty, Hướng San có hơi ngạc nhiên...
Lục Cảnh Quân ấy thế mà lại quản lí một công ty lớn đến vậy, cô ngước mắt nhìn khắp một lượt...
Bảo vệ, lễ tân, nhân viên công ty đều cung kính cúi chào:
- Lục tổng!
Hướng San, một cô bé 17 tuổi đó giờ chỉ biết bay nhảy ở chốn vui chơi đàng điếm, lần đầu tiên tiếp xúc với môi trường làm việc nghiêm túc thế này, không ngừng trầm trồ trong lòng...
Nhân vật phản diện thật lợi hại quá!
Lục Cảnh Quân liếc dáng vẻ ngơ ngác của Hướng San, vừa đi vừa nói với cô:
- Muốn ăn gì cứ nói với Chu Mạc.
Hướng San gật đầu, lập tức quay sang nói với Chu Mạc:
- Chú Chu Mạc, cháu muốn ăn dâu tây!
Lục Cảnh Quân nghe vậy thì nhíu mày:
- Phải ăn cơm!
Hướng San rụt cổ một cái, nhỏ giọng nói:
- Vậy... cháu muốn ăn cơm cà ri, ít cơm nhiều thịt ạ!
Lục Cảnh Quân thở dài, sâu sắc đồng cảm với lão Vương...
Nuôi con gái thật không dễ chút nào.
Suốt quãng đường từ tầng một lên đến phòng làm việc của Lục Cảnh Quân, không ai dám cả gan bàn luận về ba người nhưng sau khi người đi, liền theo phản xạ có điều kiện tụm năm tụm sáu thảo luận:
- Trời ơi, hôm nay Lục Tổng vẫn vô cùng đẹp trai.
- Mà cô bé đi cùng ngài ấy là ai nhỉ? Lớn như vậy rồi chắc là họ hàng gì đó nhỉ?
- Ừm, hôm nay không có phụ nữ nào đi cùng ngài ấy, cơ hội của tôi vẫn còn!
- Cô cút, ngài ấy là của tất cả mọi người, chúng ta cạnh tranh công bằng.
- ...
Giá mà Hướng San ở đây chứng kiến cảnh này, đảm bảo sẽ cảm thấy thật ra nơi này cũng không quá nghiêm túc như trong tưởng tượng...
....
Hướng San vừa ăn cơm vừa lướt điện thoại...
Vừa ăn một miếng liền nhíu mày, không nhịn được chụm đầu nói nhỏ với Chu Mạc:
- Chú Chu, cà ri chú mua sao mặn thế?
Chu Mạc nghe vậy thì trợn tròn mắt:
- Thế hả? Thế có ăn được không? Hay để chú đi mua phần khác nhá?
Hướng San nghe vậy lập tức xua xua tay:
- Ý, không không, ý cháu là... nếu có dâu tây để cháu ăn kèm thì sẽ vừa vặn hơn nè chú!
Chu Mạc ngạc nhiên nhìn Hướng San, khe khẽ nhích ngón cái về phía Lục Cảnh Quân...
Ý là, không thấy ai đằng sau kia hả? Ngoan ngoãn ăn hết cơm trước đi đã.
Hướng San liền nháy mắt liên hồi, hướng tới ánh mắt cầu xin với Chu Mạc...
Đột nhiên Lục Cảnh Quân liếc về phía bên này, giọng không rõ vui buồn nói:
- Chu Mạc, cậu ra ngoài đi!
- Oke sếp!
Dứt lời, vẫy vẫy tay chào tạm biệt Hướng San...
Cô phồng má nhìn Chu Mạc, cửa đóng lại liền thở dài một cái...
Bực bội quá, muốn ra ngoài, không muốn ở đây chút nào...
Lục Cảnh Quân thấy Hướng San chịu ngồi yên ăn cơm, lập tức thấy hài lòng, tiếp tục duyệt báo cáo.
Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, khiến Hướng San chú ý tới, cô ngừng ăn ngồi hóng, Lục Cảnh Quân liền kêu:
- Vào đi!
Bước vào là một chị thư ký mặc váy công sở bó sát màu trà sữa, mái tóc nâu xoăn nhẹ đến ngang lưng, khuôn mặt make up cẩn thận, vô cùng xinh đẹp bước vào:
- Lục tổng, tôi mang cà phê đen tới!
Lục Cảnh Quân không nói gì gật đầu, chị đó đặt ly cà phê trên bàn, nhưng mắt vẫn không hề rời khỏi Lục Cảnh Quân, Hướng San có thể dễ dàng đọc ra, chị gái này hẳn là đang trồng cây si với người kia...
Chị gái đó ngẩng đầu ra liền bắt gặp cô đang nhìn chằm chằm mình thì giật mình, Hướng San một chút cũng không chột dạ, ngược lại còn cong mắt cười thân thiện xem như chào hỏi...
Ai mà ngờ người này ngay lập tức dời mắt khỏi cô, quay sang nói với Lục Cảnh Quân:
- Để cô bé này ở đây có phiền ngài làm việc không? Ngài có muốn tôi trông hộ...
Hướng San:...
Bộ cô là đứa bé 4 tuổi hay sao mà cần trông hộ?
Lập tức độ thiện cảm của cô với bà chị trước mặt này trở thành con số âm...
Lục Cảnh Quân không quá để ý nói:
- Cô cứ làm việc của cô đi, để con bé ở đây!
- À... vâng...
Dứt lời liền nhíu mày nhìn Hướng San, mông lắc bên nọ bên kia, nghênh ngang hất tóc rời đi...
Hướng San lại không kìm lòng được nhìn Lục Cảnh Quân, lần nữa đánh giá...
Hừm, người này tuy tính cách có lạnh lùng một chút, nói lời công kích một chút nhưng dù sao mặt đẹp, vóc dáng tốt, gia thế lại khủng nữa, hẳn là hút gái như máy hút bụi rồi...
Hướng San nhích nhích người tới, lòng tuy sợ nhưng vẫn muốn hỏi người kia:
- Này chú Lục, chú có bạn gái chưa?