Lục Cảnh Quân quyết định đi tìm tới ký túc xá của Hướng San để dạy dỗ cô một trận.
Anh tự nhủ, dù sao ba mẹ con bé đều không ở nhà nên anh phải có trách nhiệm quản nó cho tốt.
Đúng vậy, là trách nhiệm thôi.
Đến ký túc xá, bắt gặp vài ánh mắt say mê cùng đánh giá, anh trực tiếp làm ngơ, thẳng một đường đi tới phòng hiệu trưởng trường.
Thấy có người báo rằng Lục Cảnh Quân tới trường, làm hiệu trưởng hết hồn, không biết là vị đại nhân vật này tới đây tìm ông ta là có vấn đề gì?
Xảy ra chuyện lớn gì sao?
Vì thế hiệu trưởng chạy ngược chạy xuôi, khóc hết nước mắt cầu cứu đồng nghiệp cũng như các huynh đệ thân thiết cầu cứu...
Kết quả, Lục Cảnh Quân tới chỉ là để hỏi số phòng ký túc xá mà Vương Hướng San đang ở...
Hiệu trưởng có cảm giác muốn từ chức ngay lập tức, ông lớn tuổi rồi, vài bữa lại vớ phải mấy cú sốc thế này có ngày chết vì đau tim mất.
Sau khi Lục Cảnh Quân tìm tới phòng của Hướng San, lại phát hiện cô vậy mà không ở phòng...
3 cô gái nhỏ ngơ ngẩn trước người đàn ông trước mặt, đến khi nghe thấy anh hỏi:
- Đi với ai?
Rõ ràng khuôn mặt đẹp trai tuấn tú ngời ngời như vậy, mà giọng nói lạnh muốn bức người, 3 cô gái nhỏ còn chưa kịp đổ đã bị doạ muốn khóc, Tư An lắp bắp nói:
- Cậu ấy... Hướng San... cậu ấy đi chơi rồi ạ!
- Không hiểu tôi hỏi gì à? Đi với ai?
- A... đi... đi với anh Thời Liêm ạ!
Lục Cảnh Quân nghe vậy mặt càng khó coi hơn...
Đi với Thời Liêm? Rốt cuộc thằng kia lại muốn giở trò gì với con bé?
Tới khi người đã đi xa, 3 cô gái kia hú hồn thở hắt ra một hơi...
Tư An đứng gần với Lục Cảnh Quân nhất, thậm chí mồ hôi cũng túa ra khắp lòng bàn tay...
- Trời ơi, người vừa rồi có quan hệ gì với Vương Hướng San vậy? Mặt đẹp mà đáng sợ quá.
- ...
Tư An lúc này thầm nghĩ...
Vương Hướng San đã đủ đáng sợ rồi, vậy mà người nhà cô ta còn kinh khủng hơn nữa...
...
Tại cổng phụ của trường, Giang Dã cùng đám đàn em đang dạy dỗ một nam sinh...
- Ai cho mày cái gan bám theo tao?
Là nam sinh ban nãy bám theo Giang Dã và Hướng San ở quán lẩu kia, cậu ta ôm mặt lắp bắp nói:
- Tôi... tôi là quá thích Hướng San...á... á...
- Thích này! Con mẹ mày muốn thích không?
Giang Dã vừa đánh vừa mắng, sau đó gằn giọng nói:
- Mày thích là mày có quyền bám theo người ta đến tận phòng à, rồi lôi lôi kéo kéo lúc nửa đêm nữa? Nói! Mày chụp lén được bao nhiêu ảnh rồi? Lôi toàn bộ ra đây! Không thì hôm nay cho dù bị đuổi học ông đây cũng đánh què mày!
- Đừng... đây, tôi đưa hết, tôi đưa hết!
Sau khi xử lí thằng bốn mắt biến thái kia, Giang Dã liền quay đầu đi tới ký túc xá của Hướng San...
Vừa đi được nửa đường, bắt gặp bóng dáng cao lớn uy nghi không lẫn vào đâu được kia, Giang Dã có chút không thể tin nổi, sau đó liền cảm thấy phẫn nộ không tả nổi...
Máu nóng dồn lên tới đỉnh đầu, Giang Dã lập tức không suy nghĩ gì, chặn đường Lục Cảnh Quân:
- Anh có thể bớt quản Hướng San được chưa? Người ta 18 tuổi mà anh cứ làm như 8 tuổi vậy? Anh có quan hệ gì mà cứ quản người ta mãi thế? Không thấy phiền à?
Lục Cảnh Quân thấy dáng vẻ hổ báo của Giang Dã, anh nhận ra cậu là người mà Hướng San thích, tâm trạng hiện tại đang rất tệ, thằng nhóc con này lại nhảy tới trêu chọc anh, nhíu mày hỏi ngược lại:
- Vậy cậu nói xem cậu có quan hệ gì với con bé? Một thằng nhóc ngày ngày trốn học, ngoài đánh nhau ra thì cũng đi net chơi game... nghĩ lại xem, một thằng ăn bám vô dụng như cậu có tư cách gì đứng trước mặt nói chuyện với tôi? Cậu... không tự thấy nhục à?
Giang Dã nghe vậy thì cứng họng, mấp máy môi nhưng hoàn toàn không thể nói lời nào.
Lục Cảnh Quân dứt lời, không nhìn cậu ta nữa:
- Tránh đường!
Thấy anh kiêu ngạo đi trước, Giang Dã vẫn là không cam lòng:
- Anh cũng biết thừa rằng Hướng San có tình cảm với anh, và cũng chính anh từ chối yêu đương với cô ấy! Cô ấy cũng đã tránh mặt anh bằng cách bỏ tới nơi này ở, vậy mà anh còn mặt dày mò tới đây cho bằng được? Ông anh đây là ý gì? Muốn giày vò người ta à?
Lục Cảnh Quân đang định lấy điện thoại hỏi Thời Liêm đã đưa Hướng San đi tận nơi nào, mà nghe thấy Giang Dã phía sau nói mấy lời này, anh ngưng bước, quay lại nhìn Giang Dã:
- Đừng nói không đầu không đuôi với tôi!
...
20 phút sau, Lục Cảnh Quân mang tâm trạng khó diễn tả lên xe, lòng vẫn đang suy nghĩ về những lời Giang Dã mới nãy vừa nói...
- Vào hôm anh bắt gặp Hướng San cùng tôi uống rượu, cô ấy đã thừa nhận với tôi rằng có tình cảm với anh, nhưng cũng vào hôm đó đã vô cùng thất vọng về anh...
Lục Cảnh Quân ngẩn người, nhớ lại những gì mà Hướng San nói hôm đó, chỉ biết gục đầu vào vô lăng...
Hôm đó, anh có nghe rằng cô nói thích, nhưng cũng không để tâm, nghĩ rằng cô chỉ là vì xỉn nên nói lăng linh tinh...
Hoá ra là cô thật sự nghiêm túc?
Hoá ra thằng nhóc trong lời kể của Hướng San vậy mà lại chính là anh à?
Nghĩ đến đây, Lục Cảnh Quân cảm giác tâm trạng khó chịu gần đây giống như bị một cơn gió ngọt ngào không tên nào đó cuốn sạch, anh bất giác nở nụ cười ngây ngốc...
Suốt một tháng này, anh đã nghĩ rất nhiều về cô, cũng nghĩ về cảm xúc của bản thân, cuối cùng anh cũng nhận ra không phải tự dưng bản thân lại muốn chăm sóc tỉ mỉ cho một người như vậy, trên đời này cái gì mà chẳng có nguyên do?
Lục Cảnh Quân không biết bản thân từ bao giờ đã quan tâm Hướng San hơn mức bình thường... giống như... anh cũng lỡ có tình cảm đó với cô...
Vốn là định kiềm nén lại đoạn tình cảm này, một mình anh chịu đựng là đủ rồi, vậy mà hôm nay anh lại bất ngờ biết được chuyện này...
San San là nghiêm túc thích anh!
Lục Cảnh Quân bất giác cảm thấy chuyện này vậy mà thần kỳ quá...