Nhan Nhược Y mặc một chiếc đầm đuôi cá màu đỏ rượu, vải lụa trơn bóng cao cấp, tay áo sát nách, cổ trễ... chiếu với làn da của Nhan Nhược Y đúng là vô cùng tôn da.
Chiếc váy này... đủ đẹp, đủ quyến rũ nhưng cũng thành công làm lộ hết khuyết điểm trên người cô ta...
Bởi vì vòng một khiêm tốn, vòng hai lại có hơi đầy đặn, dáng người của Nhan Nhược Y lại không quá cao, nên... trông cô mặc chiếc váy này có chút đuối...
Nhan Nhược Y tuy là nhận thức được bản thân bị lộ hết khuyết điểm ra như vậy, nhưng vẫn cố chấp bước ra ngoài cho mọi người đánh giá, nhưng thấy phản ứng gượng gạo kia bèn ngượng ngùng vào thay...
Diêu Ly Nghiên thấy tình hình không ổn bèn vào xem sao, quả nhiên trong phòng thử đồ, chiếc đầm đỏ đã bị ném vào một xó, thấy Diêu Ly Nghiên vào, Nhan Nhược Y u ám oán trách:
- Chị thế mà lại lừa tôi, sao chị kêu là nếu tôi mặc theo phong cách quyến rũ một chút thì sẽ gây ấn tượng hơn?
Diêu Ly Nghiên chỉ gượng cười, cũng không biết nói gì, lòng thầm nghĩ, chẳng thế thì sao, cô vừa mặc bộ này thì đều làm mọi người ai nấy há hốc mồm kinh ngạc còn gì? Quá ấn tượng!
Nhan Nhược Y cụp mắt nói:
- Chị có thấy bộ váy dài mà Vương Hướng San mặc vừa rồi không?
Thấy Diêu Ly Nghiên gật đầu, Nhan Nhược Y lại nói tiếp:
- Chị nghĩ xem, nếu tôi và cô ta cùng mặc bộ đó ai sẽ đẹp hơn?
Diêu Ly Nghiên bất giác ngẩn người, nhìn Nhan Nhược Y từ đầu đến chân, lại nhớ đến dáng vẻ hồ ly tinh trời sinh của Hướng San, thầm khinh bỉ một phen...
Dù là cô có ghét cay ghét đắng con nhỏ kia, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái dáng vẻ của con nhỏ Hướng San đó, ngon đến đàn bà con gái như cô ta đây còn phải thèm thuồng. Trong khi đó Nhan Nhược Y này, ngoài cái vẻ mặt thanh tú gây thiện cảm ra, dáng người gì đó đều vô cùng bình thường...
Cái này đâu cần đánh giá, nhìn cái thấy liền à...
Tất nhiên não Diêu Ly Nghiên đâu có úng nước mà đem suy nghĩ trong đầu nói toạc ra, cô ta vô cùng khôn khéo nói lái đi:
- À, tất nhiên là hợp rồi, để tôi đi lấy về cho cô mặc thử!
Diêu Ly Nghiên ra tới phòng thử đồ của Hướng San, thấy có cô bé nom có vẻ mới tới làm không lâu, cô ta bèn tóm lấy hỏi:
- Này, cái bộ đầm hồng vàng mà Vương Hướng San vừa thử ấy, chỗ cô còn mẫu nào không? Chúng tôi cũng muốn thử!
Quả thật là cô bé này mới tới làm không lâu, nên xử lý tình huống có chút lúng túng, nghe vậy bèn lúng túng nói:
- Dạ, bộ này... chị Hướng San có nói là sẽ lấy rồi ạ, rất tiếc là mẫu này chỉ có duy nhất một chiếc thôi ạ, em đang gói rồi ạ... a...
Diêu Ly Nghiên còn chưa kịp nghe cô bé nói hết đã ngay lập tức tiện tay giật lấy cái váy đang gói:
- Đâu ra cái kiểu thiên vị như vậy? Cùng là khách hàng như nhau, dựa vào đâu mà bộ duy nhất của cửa hàng, cô ta được mà chúng tôi lại không? Không nói nhiều, bộ này chúng tôi cũng muốn!
- A chị ơi, này không phải... chị Hướng San thật ra là... a... chị ơi...
Diêu Ly Nghiên nhíu mày, hất tay cô bé đó ra, lạnh lùng nói:
- Ai mà quan tâm cô ta là ai? Chỉ là một con nhỏ nhan sắc một chút, ở đó mà kiêu ngạo ra vẻ với ai?
...
Hướng San cuối cùng cũng tìm thấy dì Lại Hoa, không ngừng kéo dì ấy trở về phòng thử đồ, mặc kệ dì ấy cứ mãi nói:
- Trời cái con bé này, dì đang tìm cho con váy xinh mà, sao lại cản dì rồi?
Hướng San bất lực đỡ trán:
- Xem như là con xin dì nhá, con nhiều đồ lắm rồi ấy, dì cứ nhét cho con thêm thì con cũng chẳng mặc hết được ý... lãng phí lắm!
Hướng San dở khóc dở cười, sao mấy người lớn quanh cô cứ thích sắm đồ cho cô vậy không biết, coi cô là búp bê hay sao ấy? Thậm chí ngay cả chú Lục cũng vậy, cứ dăm bữa lại đem đến cho cô mấy bộ váy thiết kế liền... mà cô có mặc hết đâu...
Dì Lại Hoa thở dài... cuối cùng đành nhượng bộ:
- Đứa con gái nào mà chẳng thích váy áo, sao đến con thì lạ vậy không biết...
Hướng San cười hì hì, sau đó thấy cô bé ban nãy nhờ gói đồ thì cười vui vẻ hỏi:
- Em gái, đồ ban nãy chị nhờ em gói giúp ấy, không biết đã xong chưa em?
Cô bé nghe vậy thì đỏ mắt nói, dáng vẻ thập phần đáng thương:
- Dạ, em đang gói cho chị, thì có một chị khách tới cướp mất rồi ạ. Chị ấy nói là... nói là cùng là khách hàng sao lại có thể thiên vị...
Hướng San còn đang bận ngạc nhiên thì dì Lại Hoa đã lớn tiếng nói lớn làm cô bé kia giật nảy mình, trực tiếp khóc luôn, dì nói:
- Hoang đường, ai nói San San là khách chỗ này? Con bé là con gái ta, nơi này cũng xem như là của nó, đồ là của nó, sao lại nói cướp là cướp như thế? Cháu nói ta biết người đó là ai thì dẫn đường cho ta ngay lập tức, để ta xử!
Cô bé đó run run dẫn đường cho dì Lại Hoa, bỏ lại Hướng San ngẩn ngơ đứng đó...
Dì ấy... vậy mà thật sự lại gọi cô là con gái...
Hướng San bất giác nở nụ cười, nhìn dáng vẻ hùng hổ doạ người của dì Lại Hoa mà không ngừng cảm thán...
Hoá ra gu nhìn người của ba cũng thật tốt nha, dì ấy... đáng yêu vãi!