Sau khi xác định quan hệ xong, Triệu Thanh Đại lại càng thêm để ý đến vẻ ngoài của mình.
Vốn dĩ nàng đã cảm thấy, tất cả mọi thứ nàng có được bây giờ đều là nhờ Đỗ gia, chỉ có mỗi diện mạo là nàng có thể miễn cưỡng coi như xứng đôi với Đỗ Kinh Mặc.
Kết quả thời điểm hai người xác định quan hệ lại vừa vặn là lúc nàng phá tướng, nàng càng nghĩ càng hận!
Rõ ràng lúc trước dù là tai nạn xe hay là chân tỷ tỷ bị thương đều khỏi rất mau, vì sao lần này lại chậm lại?
Hệ thống: "Cô có nghĩ tới là bởi vì cô cứ trung bình ba phút soi gương một lần, căn bản là không nhìn ra được có khép lại hay không?"
Triệu Thanh Đại: "........ Thường xuyên như vậy sao?"
Hệ thống chém đinh chặt sắt: "Có!!!"
Triệu Thanh Đại thiếu chút nữa bị nó hét đến đau tai.
Tần suất nàng soi gương xác thật hơi nhiều, Đỗ Kinh Mặc cũng có chút nhìn không được, tịch thu di động của nàng, không cho nàng tiếp tục ảo não vì soi gương nữa.
"Đừng nhìn, càng xem càng khó chịu, có nhìn thế nào cũng không thể khỏi ngay lập tức được." Đỗ Kinh Mặc nói nhịn không được nở nụ cười, "Kỳ thật bây giờ cũng không quá khó coi, nhìn quen là được rồi."
Triệu Thanh Đại vẻ mặt u oán: "Là xấu riết thành thói quen sao?"
Bây giờ nàng cảm thấy tỷ tỷ là thật lòng thích nàng, đối với bộ dạng hiện tại của nàng còn có thể hôn lên, còn rất mãnh liệt, này không phải yêu thì là gì?
Nàng nhịn không được ở trong lòng hỏi hệ thống: "Tôi sẽ không phá tướng đúng không? Chắc chắn sẽ đỡ hơn sao, sẽ không để lại sẹo chứ?"
"Tôi xác định." Mặt buồn cười tràn ngập nghiêm túc, "Cho dù là dựa theo cốt truyện phát triển, ít nhất cô cũng phải tới kết cục mới có thể phá tướng được. Tin tưởng bản thân!"
Triệu Thanh Đại: "....... Cảm ơn, có thấy an ủi."
Mỗi phút mỗi giây ở bệnh viện, Triệu Thanh Đại đều là đếm từng chút một, nàng bức thiết hy vọng bản thân có thể thoát khỏi dung mạo này, như vậy khi về nhà cùng Đỗ Kinh Mặc cũng có thể đẹp chút.
Thậm chí nàng quên mất luôn đầu sỏ đánh nàng vào bệnh viện Triệu Dũng, cho đến khi Đỗ Trọng gọi điện lại đây nói Triệu Dũng có ý định tự sát, gây nên động tĩnh không nhỏ, làm kinh động đến ông nội đang tản bộ trong hoa viên.
Ông nội với ba Triệu Dũng là đồng đội cùng ra chiến trường, nhìn thấy bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này của Triệu Dũng, đưa người tới bệnh viện.
Triệu Thanh Đại nghe nội dung cuộc gọi điện, nói nhỏ: "Nếu không thì bỏ đi, ông nội khẳng định sẽ rất khó xử, vẫn là đừng để cho ông khó xử."
"Tình cảm thế hệ trước là thế hệ trước, có liên quan gì đến chị đâu? Em không cần lo lắng, tuy rằng ông lớn tuổi, nhưng ông vẫn còn rất minh mẫn, sẽ không khó xử." Đỗ Kinh Mặc nói có chút kỳ quái, "Lần này coi như hắn may mắn gặp được ông nội..... bất quá Triệu Dũng làm sao biết em quay về? Em vừa mới về chưa tới hai mươi phút hắn đã về, có chuyện trùng hợp vậy sao?"
Triệu Thanh Đại giải thích nói: "Không phải trùng hợp, hắn vẫn luôn ở đó chờ em, có người giúp hắn báo tin."
Giọng nói của nàng bình tĩnh, là đang đơn giản kể lại, giống như đang nói một chuyện không liên quan gì đến mình.
Đỗ Kinh Mặc nhăn chặt mày: "Triệu Dũng là tên chết tiệt thế nào, chẳng lẽ những người hàng xóm đó không biết sao? Cư nhiên còn có người báo tin giúp hắn?"
Triệu Thanh Đại sinh sống ở hẻm nhỏ kia mười mấy năm, đã sớm thành quen, nàng nói thậm chí còn có thể cười ra tiếng: "Kỳ thật ngay từ đầu lúc Triệu Dũng đánh vợ đánh con là sẽ có người tới giúp, nhưng loại án kiện này bình thường đều sẽ quy thành việc nhà, cảnh cáo một chút cũng thả ra, những người giúp đó thậm chí còn bị trả thù. Số lần nhiều, tự nhiên cũng không còn ai tới giúp nữa."
Giống như lần này, mọi người đã thành quen, không ai nguyện ý là người đầu tiên giúp một tay, chọc phải phiền phức.
"Còn người mật báo kia, đại khái là Triệu Dũng đồng ý cho hắn gì đó, hắn hẳn cũng không nghĩ tới Triệu Dũng sẽ ra tay tàn nhẫn như vậy."
Nàng càng bình tĩnh, Đỗ Kinh Mặc càng nhăn chặt mày, cô hỏi: "Sao chị cảm giác em một chút tức giận để ý cũng không?"
"Em không quá để ý." Triệu Thanh Đại nói.
Sau khi nàng thức tỉnh ý thức, đối với nhiều chuyện đều không để bụng nữa, bao gồm cả Trương Tâm Lan đã từng làm nàng rất thống khổ, nàng cũng dần dần bỏ ra sau đầu. Chỉ có Đỗ Kinh Mặc, là mặc kệ nàng ở trong trạng thái nào, bất luận là người trong sách hay là người sống có ý thức, đều sẽ vĩnh viễn để ý.
Những hàng xóm đã từng xuất hiện trong sinh mệnh của nàng, hoặc là từng giúp nàng hoặc là đối xử lạnh nhạt, đối với nàng mà nói đều là phông nền thôi, ai sẽ so đo với phông nền chứ?
Huống chi......
Nàng nở nụ cười, một con mắt vẫn như cũ lông mi cong cong: "Có tỷ tỷ thích, em cũng đã được như ước nguyện, chuyện khác không may cũng có sao đâu?"
Đỗ Kinh Mặc nhẹ nhàng vỗ vỗ trên đỉnh đầu nàng, cảm thán nói: "Nếu em giống như bây giờ sớm hơn, nói ra tâm tư của mình, cũng không đến mức tận bây giờ mới được như ước nguyện."
Triệu Thanh Đại là một cô bé có tình yêu liền thoả mãn, nhưng cô thì không thể cứ như vậy thôi. Triệu Dũng cùng tên hàng xóm mật báo kia, tất cả đều không thể buông tha. Bây giờ ông nội tham gia, Triệu Dũng tạm thời không thể đụng, trọng điểm liền đặt lên tên hàng xóm.
Cô vốn là định chờ sau khi Triệu Thanh Đại nghỉ ngơi rồi lại đi xử lý, kết quả bị nhìn thấy tâm tư. Triệu Thanh Đại nói thẳng: "Tỷ tỷ muốn làm gì thì cũng phải đưa em theo, em muốn bên cạnh tỷ tỷ."
Lời từ chối của Đỗ Kinh Mặc vừa đến bên miệng, Triệu Thanh Đại liền trở nên vô cùng đáng thương: "Em không muốn ở bệnh viện một mình, tỷ tỷ không ở bên cạnh em, miệng vết thương của em liền đau hơn. Cầu xin tỷ tỷ."
Đỗ Kinh Mặc thở dài.
Loại cảm giác dù biết rõ Triệu Thanh Đại là đang giả đáng thương, nhưng vẫn không ứng phó được thật là...... quá kỳ diệu. Cô chỉ có thể gật đầu: "Được, em đi với chị."
Triệu Thanh Đại trong nháy mắt liền nở nụ cười.
Khuôn mặt của nàng như thế này, mà tỷ tỷ vẫn còn bị làm mềm lòng, điều này so với khi nàng dùng chút tâm tư nhỏ thành công còn khiến người vui vẻ hơn.
Ngay khi Triệu Thanh Đại nói có người mật báo, Đỗ Kinh Mặc đã cho người đi tra xem hàng xóm kia là ai. Cư nhiên là ở ngay đối diện Triệu gia, đã sống ở hẻm nhỏ hai ba mươi năm, vô cùng rõ ràng những ngày tháng trước của Triệu Thanh Đại là như thế nào.
Vậy mà vẫn hỗ trợ cho cái ác.
Đỗ Kinh Mặc càng tra càng tức giận, Triệu Thanh Đại dùng khẩu trang che đi khuôn mặt còn chưa hết sưng của mình, kéo tay tỷ tỷ lại: "Đừng nóng giận, kỳ thật phần lớn hàng xóm vẫn rất bình thường, nam nhân này là ngoại lệ. Hắn là bạn rượu đánh bài với Triệu Dũng, lúc trước thua bài đến cả vòng tay bạc của con đều trộm đi bán, cuối cùng cả vợ cũng chạy mất."
Cuộc sống cực kỳ trùng khớp với Triệu Dũng.
"Chạy là tốt." Đỗ Kinh Mặc hừ lạnh một tiếng, "Trong nhà không có ai mới tiện xử lý."
Khi các nàng đến, người nọ đã bị trói lại. Hàng xóm nhìn quen Triệu Dũng bạo hành gia đình rồi, đồng dạng cũng đã nhìn quen dân cờ bạc bị đánh, ai cũng không định xen vào việc người khác.
Trước khi vào cửa, Đỗ Kinh Mặc có chút do dự: "Nếu không thì em........"
Cô còn chưa nói dứt lời, Triệu Thanh Đại nghiêng đầu nhìn cô, "Dạ?" một tiếng: "Tỷ tỷ làm sao vậy?"
Đỗ Kinh Mặc nuốt lời nói trở vào: "Không có gì, vào thôi."
Cô chính là đột nhiên nhớ tới bộ dạng mình đánh Triệu Dũng, phỏng chừng là rất hung tàn, trong nháy mắt không muốn để Triệu Thanh Đại nhìn thấy cô như vậy.
Một khắc này cô hiểu được vì sao Triệu Thanh Đại không dám bày tỏ tâm ý của mình.
Hai chữ để ý, thật sự sẽ làm người sợ trước sợ sau, sợ ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong lòng đối phương.
Trong phòng, nam nhân lúc vừa bắt đầu còn tưởng rằng mình lại bị trả thù, cho đến khi thấy Đỗ Kinh Mặc và Triệu Thanh Đại, lúc này mới hiểu được vì sao lại bị trói.
Hắn định giải thích, nhưng Đỗ Kinh Mặc căn bản không định cho hắn cơ hội này.
Cô từ trên cao nhìn xuống nam nhân trước mặt, từ trong tay bảo tiêu nhận lấy cây gậy: "Mắt rình coi cùng với tay báo tin, ông muốn giữ lại cái nào?"
Ngay cả chủ nợ cũng không tàn nhẫn độc ác như vậy, nam nhân lập tức há hốc mồm. Hắn biết Đỗ Kinh Mặc nói thật, liền quỳ xuống dập đầu trong tư thế bị ấn trên mặt đất, không hề có cốt khí cùng tôn nghiêm.
"Tôi biết sai rồi, tôi chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám, nếu sớm biết Triệu Dũng súc vật như vậy, tôi khẳng định sẽ không giúp hắn, cầu cô cho tôi một cơ hội đi!"
Đỗ Kinh Mặc căn bản không muốn nghe mấy lời nói lãng phí thời gian này, cô hừ một tiếng: "Xem ra ông không muốn chọn, vậy để tôi tới chọn giúp ông."
Cô dùng gậy đè ở trên ngón tay của nam nhân, nghe tiếng kêu thảm thiết kia, hơn nửa ngày mới thu lại lực: "Vẫn là phế đôi tay này đi, dù sao ông cũng không làm chuyện đàng hoàng, không phải chụp lén thì là bài bạc."
"Đập gãy ngón tay, để cả đời cũng không nối lại được."
Cô ra lệnh xong tạm dừng một chút, quay đầu đi hỏi Triệu Thanh Đại: "Em còn gì muốn bổ sung không?"
Triệu Thanh Đại nhanh chóng lắc đầu: "Không có, việc nhỏ này tỷ tỷ quyết định là được rồi."
Vài câu liền quyết định kết cục của nam nhân này.
Đỗ Kinh Mặc vừa lòng gật đầu một cái, ôm vai Triệu Thanh Đại ra ngoài. Các nàng chân trước vừa đóng cửa sổ lại, sau lưng liền truyền ra tiếng hét thảm, ngay sau đó miệng nam nhân bị lấp kín, chỉ có thể phát ra tiếng kê.u rên bị đè ở yết hầu.
"Sợ không?" Đỗ Kinh Mặc hỏi.
Triệu Thanh Đại hoàn toàn không ý thức được, tỷ tỷ là đang hỏi nàng có sợ bộ dạng vừa nãy của cô không. Nàng gật đầu nói: "Em sợ hắn bò lại lay tỷ tỷ, đôi giày này của chị là giày da hiệu, sáng hôm nay đại ca mới phái người đưa tới đó."
Đỗ Kinh Mặc: "......"
Cô mím chặt cánh môi muốn áp xuống ý cười đã tới bên miệng, một lát sau mới phản ứng lại được là cô đã không cần nhịn nữa, cười sát lại gần, hôn trán Triệu Thanh Đại.
"Thật đáng yêu."
Đỗ Kinh Mặc thân mật, mặc kệ là bao nhiêu lần, Triệu Thanh Đại vẫn sẽ ngượng ngùng. Mặt dưới khẩu trang của nàng đều sắp bốc cháy, mười phần lén lút mà nhìn trái nhìn phải: "Tỷ tỷ lần sau đừng hôn em ở đây, gần Đỗ gia quá sẽ bị phát hiện."
Đỗ Kinh Mặc thái độ bình thường: "Sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện, chị không định gạt người trong nhà."
Triệu Thanh Đại cũng rõ ràng tính cách Đỗ Kinh Mặc không phải là sẽ che giấu, nhưng mà......
"Em không hy vọng chú với anh biết được chuyện của chúng ta bằng con đường khác, em hy vọng là em với tỷ tỷ tay nắm tay nói cho bọn họ biết chúng ta ở bên nhau."
Nàng đã từng cảm thấy bản thân mình tâm tư xấu xa, là Đỗ Kinh Mặc nói cho nàng, không phải như thế, các nàng lưỡng tình tương duyệt, các nàng xứng đôi nhất.
Các nàng đương nhiên cũng có thể được chúc phúc.