Từ cửa cung một đường đi thẳng về phía nam, xuyên qua những con đường ít người qua lại, nối liền vào phường thị đông người sầm uất, lại đi qua cổng thành cao lớn, dọc theo đường đi từ nơi phồn hoa đến chốn tiêu điều, đến tận giữa trưa đoàn xe thật dài mới dừng lại ở bãi đất trống ven sông.
Ngồi xe ngựa cả buổi sáng, Thẩm Ngọc Diệu cảm giác xương cốt của mình như sắp gãy hết luôn rồi.
Nhưng đây chỉ là ảo giác của nàng, trên thực tế nàng còn có thể chạy có thể nhảy, vừa xuống xe liền bắt đầu vui vẻ.
"Không khí thật trong lành a, non xanh nước biếc, thật đẹp."
Thẩm Ngọc Diệu thừa nhận mình chưa từng được chiêm ngưỡng thế giới, lúc ở hiện đại nàng phải đeo kính cận từ nhỏ, khi tháo ra thì nhìn mọi thứ đều mờ ảo, đeo kính vào lại cảm thấy rất nặng mũi, khi ra ngoài chơi, mồ hôi chảy ra che mất tầm mắt.
Dù sao cũng có đủ loại nguyên nhân, nàng chưa từng có thể tận hưởng thiên nhiên bốn phương một cách thoải mái như bây giờ.
Chưa kể đến môi trường cổ đại tốt hơn nhiều so với hiện đại.
Thị vệ và cung nhân đều bắt đầu vội vàng nấu cơm, Thiên Âm Quan cách kinh thành không xa, chẳng qua lần này Thẩm Ngọc Diệu mang theo nhiều người hơn một chút, ra ngoài du ngoạn chứ không phải chạy vội tới, không cần phải giục ngựa vung roi, cho nên mới rời đi cả buổi sáng mà vẫn chưa đến.
Nhưng sẽ đến nhanh thôi.
"Khoảng chừng hơn nửa canh giờ nữa là có thể đến Thiên Âm Quan rồi, phong cảnh bên đó tú lệ, Ngọc Dương, chắc chắn muội sẽ rất thích." Tần Thục Quân thấy Thẩm Ngọc Diệu bởi vì núi non sông nước đơn giản trước mắt mà vui mừng nhảy nhót, che miệng cười khẽ: "Ta nhớ rõ năm ngoái muội từng tới bãi săn, nhưng vì sao vẫn thấy hứng thú trước những cảnh vật bình thường này?"
Khu săn bắn của Thẩm thị, diện tích chiếm hơn nửa ngọn núi, hơn nữa kỳ cảnh dị thạch đếm không xuể, còn có nhiều động vật quý hiếm, đâu phải nơi mà địa phương nhỏ trước mắt này có thể so sánh được.
"Lời này của Tẩu tẩu sai rồi, mỗi ngọn núi mỗi dòng sông đều có vẻ đẹp riêng, núi nhỏ sông hẹp có vẻ đẹp tinh xảo, núi lớn sông rộng có vẻ đẹp hùng vĩ, ta đều thích hết."
Chỉ là Thẩm Ngọc Diệu không thích tường cung gạch ngói giống như nhà tù mà thôi, nhưng từ trước tới giờ luôn là con người tự cầm tù bản thân, tù lao thật sự không phải những bức tường do con người xây nên.
Tần Thục Quân nghe vậy, sắc mặt thoáng rung động, nàng có chút hâm mộ Thẩm Ngọc Diệu, bởi vì từ lời nói của Thẩm Ngọc Diệu, nàng cảm nhận được hơi thở tự do tự tại.
Ba năm sống trong triều đình, nàng đã bị tước đoạt quyền tự do.
"Tẩu tẩu, vất vả lắm chúng ta mới được ra ngoài một lần, đừng lúc nào cũng nghĩ đến mấy chuyện không vui đấy nữa, đúng rồi, tẩu tẩu không phải tẩu từng nói trước kia có cùng mấy bằng hữu khuê phòng chơi mã cầu sao? Ta nhớ ở Thiên Âm Quan có sân mã cầu, hay là đến lúc đó tẩu tẩu mời mấy bằng hữu ngày xưa của mình tới, cùng nhau du ngoạn, chẳng phải là sẽ rất vui sao."
Thẩm Ngọc Diệu hy vọng có thể kéo Tần Thục Quân ra khỏi vòng xoáy trong cung, không phải vì lý do gì khác, chỉ là bởi vì nàng không muốn nhìn thấy một nữ tử lòng dạ rộng lượng, lại từng bước từng bước đi tới con đường diệt vong ngay trước mặt nàng mà thôi.
Tần Thục Quân lần này thật sự bị lời Thẩm Ngọc Diệu nói làm cảm động.
Đã rất lâu rồi nàng chưa có thời gian ngồi lại với bằng hữu của mình cùng nhau nói chuyện vui vẻ.
"Nhưng chúng ta đến Thiên Âm Quan để thăm tổ mẫu mà, chơi mã cầu ồn ào, sợ là sẽ quấy rầy tổ mẫu. Hơn nữa các nàng rất bận, sợ là không có thời gian."
"Thời gian khác không có, nhưng thời gian ra ngoài chơi hai ngày thì chắc chắn sẽ có, hơn nữa, tổ mẫu nhìn thấy ta sẽ rất cao hứng, ta muốn đi xem mã cầu, tổ mẫu nhất định sẽ đồng ý, ta chỉ hỏi tẩu tẩu, có muốn chơi hay không thôi."
Thẩm Ngọc Diệu mặc kệ có khó khăn gì, nàng chỉ hỏi Tần Thục Quân có muốn hay không.
Tần Thục Quân nghe vậy, ánh mắt sáng ngời.
Từ sau khi vào cung, mọi người xung quanh đều bảo nàng không được làm cái này, không được làm cái kia, chưa từng có ai hỏi nàng có muốn hay không.
Nàng muốn nói, nàng không muốn làm thái tử phi gì hết, nàng không muốn chia sẻ người mình yêu với những nữ nhân khác, cũng không muốn nuôi con của người khác, càng không muốn bị nhốt cả đời trong cung điện, nửa bước khó rời.
Không muốn dần dần trở nên xa cách với bạn bè của mình, không muốn một năm đến cả cha mẹ người thân cũng chẳng gặp được mấy lần.
Không muốn sống dưới cùng một mái nhà với người không yêu nàng, không muốn làm Thái tử Lương Đệ đủ tiêu chuẩn trong mắt thế nhân.
Quá nhiều thứ không muốn, quá nhiều điều không cam lòng, bị thời gian từng chút từng chút một dồn chặt xuống đáy lòng, bị nàng nhẫn tâm phong ấn ở nơi tối tăm.
Câu hỏi của Thẩm Ngọc Diệu, giống như một cái đục, đục ra một vết nứt trên tảng đá, có ánh sáng len lỏi qua, không khí trong lành khiến nàng cuối cùng cũng có thể thở dốc một hơi.
"Muốn, Ngọc Dương, thật sự có thể ư?"
Nguyên chủ được sủng ái, có nghĩa là mấy người đứng ở đỉnh cao của chuỗi thức ăn trong cung, đều thích nguyên chủ.
Bao gồm cả lão thái thái ở Thiên Âm Quan.
"Đương nhiên, cứ giao cho ta." Sở dĩ Thẩm Ngọc Diệu nói muốn đến Thiên Âm Quan, không chỉ là vì muốn tìm một nơi để Hoàng đế an tâm, mà còn bởi vì chỉ có Hoàng thái hậu mới có thể áp chế Thái tử.
Ngay cả Hoàng đế cũng không nhịn được, lần trước ăn dưa ở hiện trường, nàng xem như đã hiểu, bề ngoài Thẩm Sùng nghiêm khắc, nhưng thực ra vẫn là vì hài tử mà nhượng bộ.
Thẩm Sùng còn yêu thích Thái tử bao nhiêu, Thẩm Ngọc Diệu không rõ lắm, nhưng nàng biết, cha mẹ nhượng bộ có đôi khi cũng không phải bởi vì yêu thương con cái đến cỡ nào, mà rất nhiều lúc đều bởi vì đó là thói quen.
Bởi vì là cha mẹ và con cái, cha mẹ sẵn sàng nhường bước cho con cái, theo bản năng sẵn sàng lùi lại một bước.
Thẩm Ngọc Diệu luôn cảm thấy, dựa theo tính cách của Thái tử, nếu Thẩm Sùng tuổi già mà chưa chết, Thái tử nhất định sẽ giày vò đến khi Thẩm Sùng không còn kiên nhẫn với hắn nữa.
Quan hệ giữa Hoàng thái hậu và Thái tử cũng không tính là đặc biệt thân thiết.
Tuy rằng Hoàng thái hậu họ Trịnh, có quan hệ thân thích với Trịnh Uyển Uyển, nhưng Hoàng thái hậu Trịnh Đô sắp phân gia với Trịnh Uyển Uyển.
Tiên hoàng chính là hoàng đế khai quốc, chẳng qua Trịnh gia có gia thế lớn, Tiên hoàng vì ổn định cục diện trong triều, mở rộng hậu cung, khi đó thê tử đầu tiên của Tiên hoàng thân thể không tốt, rất nhanh liền bị bệnh qua đời, về sau mới cưới Hoàng thái hậu vào cung làm Hoàng hậu khi đó.
Hoàng thái hậu và Tiên hoàng tuổi tác xấp xỉ nhau, Hoàng thái hậu gả lần hai, Tiên hoàng cưới lần hai.
Hai người ngược lại rất xứng đôi, nhưng hai người này ở bên nhau không phải bởi vì tình cảm, mà là xen lẫn các loại lợi ích, trong cung ngoài cung vẫn có tin đồn rằng Hoàng hậu đầu tiên của Tiên hoàng và phu quân trước của Hoàng thái hậu chơi trò mèo vờn chuột, chỉ là không ai dám nói rõ mà thôi.
Dù sao Hoàng thái hậu quả thật rất chán ghét người Trịnh gia, sau khi Thẩm Sùng đăng cơ, Hoàng thái hậu luôn ở Thiên Âm Quan thanh tu, mỹ danh ngày nào cũng cầu phúc cho Tiên hoàng, chỉ có cuối năm mới hồi cung một chuyến.
Sau một lúc nghỉ ngơi đơn giản, lại lần nữa khởi hành, rất nhanh liền nhìn thấy cửa lớn Thiên Âm Quan.
Thiên Âm Quan cũng giống như đạo quan bình thường, xây dựng ở trong núi, bởi vì Hoàng thái thanh tu hậu ở đây, cho nên mới có một con đường xe ngựa có thể đi qua từ chân núi đến sườn núi.
Núi Thiên Âm là một ngọn núi lớn, đường lên núi không tính là gập ghềnh, chỉ là hơi xóc nảy một chút, trên đường có rất nhiều đá, đến trước Thiên Âm Quan, mặt Thẩm Ngọc Diệu cũng trắng bệch.
Lần này nàng không cảm thấy xương cốt muốn gãy, mà là cảm thấy muốn nôn hết những thứ đã ăn vào buổi trưa ra ngoài.
Người cổ đại thích ứng rất tốt, lúc Tần Thục Quân xuống sắc mặt vẫn như cũ, còn trêu chọc Thẩm Ngọc Diệu.
"Ngọc Dương à, thân thể muội vẫn còn quá yếu, chờ sau này tập võ, phải nhắc nhở sư phụ xây dựng nền móng vững chắc cho muội thôi."
Thẩm Ngọc Diệu muốn nói, chờ nàng học cưỡi ngựa rồi, có đánh chết nàng cũng không thèm ngồi xe ngựa nữa.
Trước cửa Thiên Âm Quan có không ít nữ đạo sĩ đứng đợi từ sớm, nhóm đạo trưởng Khôn đạo* đứng thành một hàng, hai người đứng đầu, tóc đều đã bạc trắng.
*坤道 (Khôn Đạo): đạo sĩ nữ. Khôn: nữ, phái nữ.*
Một người tương đối quen mắt, là thân tín bên cạnh Hoàng thái hậu.
Thẩm Ngọc Diệu vội vàng tiến lên chào hỏi: "Thanh Trân cô cô."
Một đám người hành lễ với hai người: "Bần đạo thỉnh an Ngọc Dương công chúa, thỉnh an Lương Đệ."
Thanh Trân một mình tiến lên hành lễ: "Lão nô bái kiến Thất công chúa, bái kiến Lương Đệ, hai vị quý nhân đi đường thuận lợi chứ?"
"Miễn lễ! Lao cô cô lo lắng nhiều rồi, thuận lợi thuận lợi, Hoàng tổ mẫu đâu ạ?" Thẩm Ngọc Diệu mệt mỏi không chịu nổi, thầm nghĩ chỉ muốn nhanh chóng tìm một chỗ nghỉ ngơi.
"Thái hậu nghe nói công chúa muốn tới, sớm đã phân phó nô mời công chúa đến sau núi gặp mặt." Thanh Trân trả lời câu hỏi của Thẩm Ngọc Diệu trước, sau đó lại ra hiệu cho nữ đạo sĩ bên cạnh một ánh mắt.
Đoán chừng đã thương lượng xong, nữ đạo sĩ kia tiến lên, nhỏ giọng nói với Tần Thục Quân, dẫn Tần Thục Quân và chư vị thị vệ đến phòng khách an trí.
Đạo sĩ trong Thiên Âm Quan đều là nữ đạo sĩ, lần này cấm vệ tới lại có không ít nam tử, cũng may phòng khách của Thiên Âm Quan và phòng của các nữ đạo sĩ cách nhau khá xa, cho nên bọn họ vẫn có thể ở đó.
Cho dù ít nhiều cũng sẽ cản trở đám cấm vệ tuần tra canh gác hàng ngày, nhưng ngày thường nơi này cũng có cấm vệ bên cạnh Hoàng thái hậu, hơn nữa đã hình thành quy trình thuần thục, vẫn rất an toàn.
Thẩm Ngọc Diệu nhìn ra được, Hoàng thái hậu đây là chỉ muốn gặp riêng nàng, không muốn gặp Tần Thục Quân.
Quả thật, nghe nói Hoàng thái hậu tính tình thanh lãnh, không thích gặp người ngoài, chỉ là không nghĩ tới ngay cả Tần Thục Quân là Thái tử Lương Đệ, ở trong mắt bà cũng thuộc diện người ngoài.
Đây đâu phải tính tình thanh lãnh, đây rõ ràng chính là cao lãnh.
*Thanh lãnh: Lạnh lùng thanh tao. / Cao lãnh: Lạnh lùng cao ngạo.*
Nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, Hoàng thái hậu cũng không phải là một người quá khó gần.
Thẩm Ngọc Diệu đi theo Thanh Trân một đường đến sau núi, trên đường Thanh Trân miêu tả vắn tắt hành trình một ngày của Hoàng thái hậu ở Thiên Âm Quan cho Thẩm Ngọc Diệu nghe, nghe nói mỗi ngày vào buổi sáng Hoàng thái hậu đều học cùng các nữ đạo sĩ, Thẩm Ngọc Diệu cả kinh.
"Buổi sáng các nữ đạo sĩ toàn đọc sách đạo giáo, tối nghĩa khó hiểu, Hoàng tổ mẫu sao lại cảm thấy hứng thú với những thứ này chứ?"
"Thái hậu vẫn luôn thích đọc lời Lão Trang, thanh tịnh vô vi*, tu thân dưỡng tính."
*Vô vi: thuận theo tự nhiên.*
Thanh Trân trả lời có lệ, hiển nhiên đây không phải là lý do thực sự.
Nhưng Thẩm Ngọc Diệu cũng lười hỏi nhiều, chỉ cần Hoàng thái hậu không có trầm mê vào con đường luyện đan của Đạo gia, suốt ngày nhét chì vào trong bụng mình là được.
Khi nhìn thấy Hoàng thái hậu, Thẩm Ngọc Diệu rất bất ngờ, tuy nói trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng đã biết Hoàng thái hậu năm nay gần bảy mươi tuổi, diện mạo tựa như mới hơn năm mươi tuổi, nhưng nàng không ngờ tới, Hoàng thái hậu người thật lại trẻ hơn rất nhiều.
Có thể là bởi vì Hoàng thái hậu có một mái tóc đen, mái tóc kia của bà, ở hiện đại có thể chụp quảng cáo dầu gội đầu không chừng.
Lúc cười trên mặt cũng không có nhiều nếp nhăn, còn có một khuôn mặt rất trẻ, chỉ là đường pháp lệnh* cùng với ánh mắt đục ngầu, cho thấy tuổi của bà không hề ít.
*Đường pháp lệnh: Theo nhân tướng học, trên khuôn mặt mỗi người, đường Pháp lệnh là hai đường vân đối xứng từ hai bên cánh mũi vươn dài xuống hai bên khóe miệng, phản ánh uy lực và khí thế của một người.*
Hoàng thái hậu rất cao, nhìn qua còn cao hơn Tần Thục Quân hẳn một cái đầu, ước chừng khoảng một mét bảy, là chiều cao Thẩm Ngọc Diệu hằng mong ước.
Hiện tại Thẩm Ngọc Diệu chỉ cao một mét năm, nàng tin tưởng chắc chắn mình vẫn có thể cao thêm.
"Cháu gái tham kiến Hoàng tổ mẫu. Hoàng tổ mẫu phúc như Đông Hải Thọ Tỷ Nam Sơn."
"Ai ui, tiểu ngoan ngoãn của tổ mẫu, cái miệng nhỏ này sao hôm nay lại ngọt như vậy chứ, lời nói ra cũng rất dễ nghe, mau đến bên cạnh tổ mẫu này!"
Hoàng thái hậu đưa tay ôm Thẩm Ngọc Diệu vào trong ngực xoa xoa, ánh mắt vui vẻ híp lại thành sợi chỉ.
Thẩm Ngọc Diệu xác định, vị này thật sự siêu thích nàng.
Ai có thể từ chối cái bánh bao nhỏ trắng nõn mềm mại này chứ, trước khi Thẩm Ngọc Diệu cao lên, nàng không thể cởi cái mũ em gái đáng yêu này ra được.