Thân thể Tân Nô cứng đờ, cánh tay bị giữ chặt không thể thoát ra, lúc này nếu như nàng kêu lên, khó tránh khỏi việc lôi kéo sự chú ý của thị vệ trong cung.
So sánh với cảnh sẽ bị cắt lưỡi nếu trở lại cung, thì nàng lựa chọn đi với tên họ Bàng này. Huống chi, việc ở chỗ Liễn phu nhân, nếu có thể lợi dụng hắn,…cũng là một phương pháp….
Nghĩ tới đây, nàng khẽ quay đầu, khéo léo tránh đi làn môi của nam nhân phía sau: “Vừa nãy ta rời cung vội quá, còn chưa kịp dùng cơm, nếu ngươi đã có tâm muốn dạy dỗ, thì cũng nên để ta ăn no bụng chứ?”
Chỉ cần nàng nguyện ý, lời nói ra vĩnh viễn nhẹ nhàng ôn nhu, làm người khác không đành lòng cự tuyệt, từ sau khi Bàng Quyên xuất cốc đã rất lâu rồi chưa nghe được âm điệu ngọt ngào như vậy, nhất thời tâm thần rung động, cánh tay không tự giác mà siết chặt một chút tham lam nhìn gò mã kiều diễm của nữ tử trong lòng, cho đến khi mĩ nhân trong ngực không chịu nổi đau, khẽ rên lên một tiếng, lúc này hắn mới buông lỏng cánh tay, ôm nàng một đường đi thẳng về phía xe ngựa đợi sẵn.
Tân Nô chứng kiến chiếc xe ngựa được phong kín, thậm chí đến cả cửa sổ cũng dùng thêm sợi bông chặn lại, biết Bàng Quyên đã sớm có chuẩn bị, hắn đoán được nàng sẽ trộm xuất cung, cho nên mới chuẩn bị một chiếc xe ngựa cách âm, rồi đứng chỗ này đợi nàng….
Lần này một bước trúng đích, khả năng nhìn xa trông rộng như vậy cũng không hổ là cao đồ đắc ý của người nọ. Trong tâm nàng hừ lạnh một tiếng, yên tĩnh ngồi một góc trên xe như một con báo nhỏ, trong xe thi thoảng có tiếng hít thở.
Bàng Quyên cũng leo lên xe ngựa, thân thể cao lớn như hắn làm xe ngựa bỗng nhiên chật chội, tới mức hít thở cũng khó khăn. Hắn dựa vào cửa xe thân mật kề sát lại nàng: “Nói ta nghe một chút, sao lại chạy ra khỏi cốc?”
Tân Nô giương mắt nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: “Vì sao phải trốn? Sơn cốc kia vốn là nơi ở của gia đình ta, hắn chỉ là tu hú chiếm tổ chim khách, dựa vào danh tiếng của phụ thân ta mà rêu rao thôi, ta muốn ở thì ở, muốn đi liền đi!”
Trong lời nói của thiếu nữ có chút ngang ngược cùng vô lễ. Bàng Quyên nhịn không được cười ra tiếng, hắn tự cao tự ngạo đã quen rất ít nữ tử lọt được vào mắt hắn, cười làm lành nói: “Đúng đúng, là ta nói sai, nhưng vì sao nàng lại đến Ngụy Cung? Còn chọc cho ác phụ kia muốn cắt đầu lưỡi nàng?”
Tân Nô cũng không thấy kinh ngạc khi hắn biết rõ nội tình trong cung, đường đường là tướng quân nước Ngụy chắc chắn nội gián hắn cài ở đó cũng không ít. Suy nghĩ một chút, nói theo tình hình thực tế: “Liễn phu nhân là từ mẫu của ta…ta muốn tới thăm người thân….” Lời vừa nói xong, không cần người khác cười nhạo, mà chính nàng cũng cảm thấy lần vào cung thăm người thân này vô cùng hoang đường, khẽ thở dài một cái.
Bàng Quyên nhíu mày, hắn không biết rõ về thân thế Tân Nô, chỉ biết mặc dù người kia biến nàng trở thành tiện nô, nhưng lại không cho phép nàng gặp kẻ khác, chi phí ăn mặc so ngang với quý nữ các nước, mỗi lần xuất cốc đều đưa nàng đi theo như hình với bóng.
Nữ tử này ngày thường vô cùng cung kính với người kia, nếu không phải hai năm trước, lúc hắn tạ sư sắp xuất cốc, nàng chạy trốn, nhưng bị bắt lại thụ nghiêm hình, tức giận chửi người kia tới mức khan giọng. Có lẽ đánh chết Bàng Quyên cũng không nghĩ tới nhìn nàng bên ngoài thì nhu nhược ôn nhuận, mà tính tình lại mạnh mẽ như vậy.
Người kia luôn độc chiếm nàng, nhưng nàng lại dám bỏ trốn cùng một nam nhân khác, cũng không trách được sau khi bị người bắt về phạt cho thê thảm….
Hồi tưởng lại tình hình lúc trước nàng cùng nam nhân bỏ trốn, không hiểu sao trong lòng Bàng Quyên có chút khó chịu, cảm giác như nàng cũng đã phản bội lại tấm lòng của Bàng Quyên hắn, lúc nào cũng cảm thấy sỉ nhục, lúc này hắn thật sự tâm ý tương thông với sư phụ, sự tức giận đối với nàng đã dâng tận trời cao.
Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn liền trầm xuống, đưa tay ra nắm lấy cằm nàng nói: “Mặc dù không biết nàng cùng với Vương quân phu nhân có quan hệ gì, nhưng ta thấy bà ta cũng không muốn nhận thức nàng, giờ là loạn thế, chiến loạn liên miên, nàng thân nữ lưu làm sao mà bình yên sống qua ngày? Chi bằng đi cùng ta, chỉ cần nàng an phận, ta sẽ đối đãi với nàng thật tốt, sẽ không khắt khe với nàng như sư phụ.”
Một phen vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, nếu là người khác có lẽ đã cảm động rơi nước mắt. Nhưng Tân Nô không hề có ý thức về thân phận tiện nô của mình, vốn dĩ nàng chưa từng đổi qua người chủ nào, nên nàng cũng không hiểu, tiện nô cũng có ba bảy loại đãi ngộ. Lúc này có phải nàng nên cảm tạ Bàng tướng quân nước Ngụy đã khoan dung nhã nhặn với mình?
Nhưng Bàng Quyên cũng không nhịn được nữa, mặc dù sau khi xuất cốc, hắn liên tục say mê trong vòng xoáy mưu quyền đoạt lợi, nhưng khi nhàn rỗi, bóng dáng tuyệt diễm xinh đẹp của Tân Nô vẫn không ngừng hiện lên trong tâm trí hắn, giờ nàng không tự chủ mà chui đầu vào lưới, chủ động đi đến bên cạnh hắn, khiến hắn vui như lên trời, cảm thấy khó mà chịu nổi, chỉ muốn âu yếm một trận với nàng, an ủi cho tâm tư đau khổ của hắn trong quãng thời gian dài.
Mặc dù trong xe ngựa mờ mờ tối, nhưng hương thơm từ trên người Tân Nô làm lòng hắn ngứa ngáy ….
Nghĩ tới đây, hắn mạnh mẽ đè Tân Nô xuống sàn xe ngựa, vội vàng hành động thay cho lời nói. Tân Nô không kịp tránh, đôi môi anh đào bị hắn ngậm lấy, nàng chỉ có thể cắn chặt hàm răng, không cho lưỡi của hắn đi vào bên trong, một tay lặng lẽ vòng qua chạm vào đùi, vuốt ve con dao găm đang để bên trong….
Nếu lúc này giả vờ uốn éo thân mình, có lẽ thừa dịp tên này ý loạn tình mê mà lấy đi mạng chó của hắn….Nhưng nếu làm như vậy, thì muốn giết chết Ngụy vương còn khó hơn lên trời!
Tân Nô nhớ tới mục đích thật sự đến thành Đại Lương của mình, cố gắng nhịn rồi lại nhịn, chỉ giãy dụa cái đầu nhỏ của mình, tận lực tránh thoát ra sau, nghiêng đôi mắt to tròn dễ thương lên nhìn hắn nói: “Còn chưa ăn được một miếng cơm của ngươi, đã bị chiếm tiện nghi, quả nhiên bản chất vẫn chỉ là một tên đầy tớ vô lại không làm nên việc lớn?”
Bàng Quyên vốn đang phiền muộn vì nàng không chịu hé cặp môi thơm, không được nhấm nháp tận hứng, hiện tại nhìn nàng thẹn thùng, mở miệng mắng hắn là đầy tớ nhỏ, nhưng tâm tình vẫn vui vẻ, lập tức hôn hít bên má nàng bá đạo nói: “Thật là nô nhi xảo trá, không cho nàng thứ tốt, nàng không chịu nhận người, suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn, nhưng tối nay nàng được ăn no, thì có phải đến đêm ta cũng nên được ăn no?”
Đang trêu chọc, đột nhiên xe ngựa dừng đột ngột, thùng xe cũng theo đó mà khựng lại.
Bàng Quyên âm thầm nhíu mày, đứng dậy vén rèm lên mới phát hiện, hóa ra có kẻ đang chặn xe ngựa của hắn.
Có can đảm dừng xe ngựa của Bàng Quyên hắn, không phải là một hiệp khách giang hồ nào cả. Người trước mặt trên mình khoác trường bào đen, đầu đội ngọc quan, một vị nam tử có dáng vẻ nhã nhặn. Mà xe ngựa của vị này cũng đỗ ở đầu hẻm, xe ngựa đeo quan huy ngăn tại nơi đó, lại có tùy tùng mang theo kiếm, đứng cách đó không xa, khiến nơi này trở nên vắng vẻ.
Vị nam tử này tất nhiên Bàng Quyên biết, đó chính là Bạch Khuê.
Nếu nói Bàng Quyên là cánh tay trái của Ngụy vương, thì Bạch Khuê là cánh tay phải còn lại, hai người một văn một võ, mỗi người một nhiệm vụ khác nhau, không ai động đến ai.
Mà quan trọng nhất đó là Bạch Khuê là đồng môn của hắn, cùng xuất sư từ Quỷ cốc, đều được sư phụ công nhận, ban thưởng tên họ đệ tử. Hai bên đều hiểu rất rõ ràng.
Lập tức Bàng Quyên chỉnh trang lại y phục, ôm quyền nói: “Bạch tướng ngăn cản xe ngựa của Bàng mỗ là có gì chỉ giáo?”
Bạch Khuê mỉm cười ôn hòa nói: “Không dám, chỉ là có mấy lời nói muốn nói riêng với tướng quân, cho nên mới cung kính đứng đợi một lúc lâu ở đây, Không biết tướng quân có thể cho tất cả lui ra, cùng ta nói vài câu?”
Bàng Quyên nhíu mày, lúc trước người nọ phái hơn mười đệ tử tới nước Ngụy, nhưng cuối cùng đứng vững được trên triều chỉ có hai người hắn và Bạch Khuê. Có thể thấy người này bình thường luôn nhã nhắn, lịch sự nhưng bản lĩnh là thật. Không giống như những kẻ khác luôn tìm cách lôi kéo quan hệ với hắn, Bạch Khuê và hắn chỉ xã giao nhạt như nước, duy trì cho có lễ độ. Trừ khi có công việc phải lui tới, hậm chí còn chưa từng cùng nhau uống rượu. Loại người thức thời như vậy, Bàng Quyên hắn hết sức thưởng thức, nên hắn cũng không có đối phó như những đồng môn khác, dùng mọi thủ đoạn ra để gạt bỏ Bạch Khuê khỏi triều đình đại Ngụy.
Bây giờ kẻ thức thời này lại đột nhiên ngăn cản xe ngựa của hắn, nhất định là có vấn đề. Lòng trầm xuống, yên lặng nhìn Bạch Khuê một lúc rồi nói: “Giờ Bàng mỗ có công vụ quấn thân, nếu không phải sự vụ khẩn yếu, thỉnh ngày khác tiếp tục.”
Miễn cưỡng cự tuyệt, nhưng là Bạch tướng bình thường khiêm tốn nhã nhặn lại không có ý nhượng bộ chút nào, vẫn như cũ đứng trước xe tiếp tục nói: “Bàng sư đệ bận rộn như vậy, là vì gặp được cố nhân ở trong cốc? Vừa vặn ta cũng vì nàng mà đến, cả hai việc quy về một chỗ, ta cùng sư đệ giải quyết…. ”
Bàng Quyên trầm mặt nói: “Giải quyết như thế nào?”
“Tất nhiên là vật quy nguyên chủ, nàng tuy chỉ là tiện nô, không phải là kim ngọc gì cả, nhưng mà thời gian qua ân sư đã quen với việc có nàng ở bên cạnh, sinh hoạt thường ngày của người đều là nàng phụ trách, bây giờ nhất thời không thể thiếu, nếu như Bàng sư đệ đã cứu được nàng xuất cung, thì sự tình còn lại liền giao cho ta xử trí đi…”
Bàng Quyên từ lúc trở thành tướng quân tới nay, một đường xuân phong đắc ý, đã quen tự ý làm chủ, bỗng nhiên bị người khác chống đối, trong lòng tức giận lập tức lạnh lùng nói: “Từ trước tới giờ cũng không nghe thấy Bạch Tướng nhắc tới tình đồng môn, hôm nay nói ra hai chữ “Sư đệ”, đây là đang có ý uy hiếp Bàng mỗ?”
Bạch Khuê khẽ cười khổ nói: “Gọi một tiếng này, không phải là ta vọng tưởng áp chế gì Bàng tướng quân ngươi, chẳng qua là hai kẻ đồng môn chúng ta khổ tu không dễ, nên ta không đành lòng nhìn ngươi một bước đi lầm, mà dẫn đến thua cả ván cờ!”
Bình sinh Bàng Quyên ghét nhất là ai nhắc tới chữ “Thua” với hắn, không khỏi khoe khoang cười to nói: “Bạch Khuê, ngươi cũng là người thông minh, sao hôm nay lại hồ đồ như vậy? Mặc dù ta kính trọng người là ân sư, nhưng hiện tại người là kẻ sơn dã, mà ta nay đã là tướng quân nước Ngụy, sao có thể so sánh. Người kia thế mà lại ủy thác ngươi tùy tiện chặn xe ngựa của ta, thực sự là trò đùa quá lố!”
Lại nói cũng chỉ là cái tiện nô mà thôi, ân sư hắn lại hẹp hòi như vậy? Dựa vào việc trước đây hắn vì ân sư hắn mà lao lực bôn ba, coi như mở miệng muốn nô nhi này, lão nhân gia người còn nhẫn tâm cự tuyệt?
Bạch Khuê nghe được lời này, ngẩng đầu nhìn thật sâu vào nam tử đang đứng trên xe ngựa, nhàn nhạt nói: “Sự đệ rời cốc đã lâu, nên đã quên mất ân sư là dạng người nào? Ngươi thực cho rằng, ra khỏi cốc là có thể bất kính với ân sư? Chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghĩ tới, vì sao ngươi có thể một trận đánh thắng quân Tần.”
Tác giả có lời muốn nói: Đúng, nam chính là Quỷ Cốc Tử, đây nhân vật thần thoại trong dã sử, cho nên hết sức thích hợp yy. Đối với diện mạo nam chính, ta chỉ muốn dùng một chữ để hình dung - - đại, soái, ~~
Đồ đệ đều thuộc loại trâu bò, Bạch Khuê chính là Thương tổ, nắm tài lực khổng lồ. Đứa nhỏ Bàng Quyên này mức độ xui xẻo không thể nói. Còn như Tôn Tẫn là người mà địa cầu ai cũng biết...
Cho nên truyện này nam chính sau màn là đại tổng tài phiên bản cổ đại, lấy việc thu thập GDP Chiến quốc làmnhiệm vụ của mình ~~ giới thiệu đến đây, Cuồng có chút không khống chế nổi, suy nghĩ không bị cản trở ơi ~~ ngươi bay tới chỗ nào ~~~~ tự mình nắm chắc a ~~ps vung cái hoa chấm điểm nha, cuồng lặng yên đếm ngón tay...