Editor: Hthyyhth
9 giờ sáng ngày 2 tháng 9, khoa Văn Sử học tổ chức buổi lễ chào đón tân sinh viên trong một hội trường lớn. Sáng sớm Tiêu Duyệt Vân lái xe từ nhà mình, sau khi đưa em trai đi học xong, mới chạy đến trường.
Hôm qua toàn thể học sinh đã báo danh xong hết, chuyển vào ký túc xá, hôm nay là lần đầu tiên các bạn tân sinh viên xuất hiện tập thể.
Khoa Văn Sử học của đại học Dương thành có tổng cộng 5 chuyên ngành: Ngôn ngữ Trung, tiếng Trung thương mại, tiếng Trung ứng dụng, Lịch sử học và Khảo cổ học, mỗi lớp khoảng 30 sinh viên, tổng chừng 150 người. Ngoài phần lớn là tân sinh viên, thì hãy còn một số sinh viên năm cuối đến tham dự lễ chào đón tân sinh viên, trên mỗi chiếc bàn ở hàng ghế đầu của hội trường có đặt bảng tên của các lãnh đạo trường.
Còn 5 phút nữa mới chính thức bắt đầu buổi lễ, hai phần ba ghế ngồi trong hội trường lớn đã được lấp kín, lúc này Tiêu Duyệt Vân cất bước vào hội trường.
Hôm nay y mặc một chiếc áo polo đơn giản có viền xanh và quần jogger xám, chân đi giày thể thao màu xám và đeo chiếc balo xanh trên vai, nom vô cùng đẹp trai và chỉn chu.
Cứ như hiệu ứng đám đông, bắt đầu từ cửa đến hàng ghế cuối cùng, rất nhiều người sau khi thấy Tiêu Duyệt Vân đến thì hai mắt sáng rỡ, còn huých nhẹ vào người bạn bè ngồi hai bên trái phải, ánh mắt luôn không rời khỏi cửa, nhỏ giọng bàn tán gì đó trong miệng, âm thanh xì xào nhốn nháo vang lên không ngừng trong hội trường, có thể mơ hồ nghe được "là cậu ấy", "Tiên hiệp truyện", "Kiếm tiên", "Tiêu Duyệt Vân" các kiểu.
Tiêu Duyệt Vân có loại cảm giác tựa như khung cảnh khai giảng của năm 11 được tái hiện, cơ mà, lâu lắm rồi y chưa bị một hai trăm người cùng săm soi, cảm giác đã lâu chưa gặp này khiến da đầu Tiêu Duyệt Vân tê dại hết cả, không dám dây dưa thêm, y lập tức quét mắt qua đám đông người trong hội trường.
Trước đó, Tiêu Duyệt Vân đã liên lạc trong nhóm Weixin phòng 401 nhờ bạn cùng phòng giữ chỗ giúp.
May thay mấy cậu chàng này vốn nổi bật trong hội trường, Sử Tế vóc người cao to cũng tinh tế giơ tay vẫy vẫy, Tiêu Duyệt Vân nhanh chóng xác định vị trí ngồi của đám bạn cùng phòng là hàng ghế phía cuối, thế nên đi một mạch xuyên qua các ghế ngồi đến hàng cuối.
Ánh mắt của mọi người dõi theo y cả đường đi.
Vị trí ngồi của phòng 401 nằm ở hàng ghế cuối cùng trong đám đông, phía sau vẫn còn 3 hàng ghế trống, mà chỗ ngồi bọn họ chừa cho y thì là ghế thứ 2 của hàng, ra vào khá tiện.
Sau khi Tiêu Duyệt Vân ngồi xuống, ngẩng đầu chỉ thấy bóng lưng của đa số những người ngồi trước, thỉnh thoảng mới có vài người quay lại, song khi nhận ra ánh mắt của y đều nhanh chóng quay đầu về, cuối cùng Tiêu Duyệt Vân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Châu Dịch ngồi bên phải y nhỏ giọng thì thầm: "Hôm qua cậu về sớm thế, tớ thêm cậu vào nhóm chat của lớp với của khoa, cậu thấy chưa?"
Tiêu Duyệt Vân gật đầu: "Tớ thấy rồi, cảm ơn nhé."
Châu Dịch: "Cậu biết không, trước khi thêm cậu vào nhóm là mọi người đang tám chuyện quá trời, tần suất tên của cậu xuất hiện cao cực, vậy mà sau khi tớ yêu cầu thêm cậu vào nhóm, mọi người bỗng dưng im ru luôn. Phỏng chừng ngại nói về cậu trước mặt cậu á."
Tiêu Duyệt Vân mỉm cười: "Thật ra tớ không có xem tin nhắn nhóm chat nhiều, phần lớn là tắt thông báo cả."
Sử Tế ngồi bên trái y đáp: "Thảo nào, tôi tag cậu, cậu mới ừ hử một tiếng, nhiều người nghĩ là cậu chảnh nữa đấy. Chậc, tôi biết mà, nhiều người vò đầu bứt tai muốn thêm bạn với cậu lắm đó."
Nghe thế, Tiêu Duyệt Vân cầm điện thoại, quả nhiên thấy trong mục bạn mới của Weixin có rất nhiều lời mời kết bạn, y kéo xuống cuối, thấy trong đó có cả lời mời của giáo viên chủ nhiệm Đỗ Thanh, bèn vội ấn chấp nhận.
Lý Siêu Bình ngồi xa hơn bên trái rất vui vẻ muốn sáp lại xem thử ai muốn kết bạn với Tiêu Duyệt Vân, lúc này MC trên sân khấu tuyên bố khai mạc lễ chào đón tân sinh viên, tiếng vỗ tay vang lên trong hội trường, Lý Siêu Bình chỉ có thể hậm hực ngồi trở về chỗ của mình.
Quy trình của buổi lễ chào đón tân sinh viên là lãnh đạo trường và cả chủ nhiệm khoa thay phiên nhau lên phát biểu, rồi tới các sinh viên cuối cấp đại diện chia sẻ kinh nghiệm, cuối cùng là giáo viên hướng dẫn Đỗ Thanh sắp xếp công việc một cách cụ thể.
Trong suốt buổi lễ, Tiêu Duyệt Vân đều thích thú lắng nghe, đôi khi còn ghi chép lại.
Châu Dịch thì vừa dự lễ, vừa đọc quyển sách chữ cổ mượn từ thư viện, làm việc riêng mà chẳng có chút kiêng dè. Hôm qua sau khi nhận được thẻ thư viện, là buổi trưa cậu ta phóng đến thư viện liền, không nỡ rời tay mấy quyển sách hiếm thấy trên thị trường.
Mới có chút xíu mà Sử Tế đã thấy chán, muốn dòm ngó xung quanh quan sát mấy bạn học mới, thì mới nhận ra vị trí của bọn họ thật sự chẳng ra sao cả, chỉ có thể nhìn được phần gáy của mọi người, vốn dĩ chẳng thể nhìn mặt các người đẹp được.
Hơn 150 tân sinh viên, 30 sinh viên nam chia ra 5 lớp, tỷ lệ nam nữ khoảng 1/5, nhiều sinh viên nữ, chắc hẳn mỹ nữ cũng nhiều. Lúc Sử Tế vừa vào cửa đã nhìn lướt qua, lập tức tràn đầy mong đợi vào cuộc sống học tập của mình trong bốn năm sắp tới.
Mặc dù, đại học Dương thành hình như có truyền thống, sinh viên nữ ngành Văn Sử học thường hay ghép đôi với sinh viên nam ngành Khoa học Công nghệ. Cơ mà...
Sử Tế cảm thấy có cậu bạn cùng phòng cực hút mắt Tiêu Duyệt Vân ở đây, cộng thêm bản thân cậu ta cũng xem như đẹp trai, chắc hẳn có thể nhận được sự chào đón của những bạn sinh viên nữ bạo dạn* trong khoa.
*Raw là 银盛阳衰, mình tra Baidu thì ý từ này là chỉ nữ mạnh mẽ hơn nam í nên mình nghĩ ý của Sử Tế là nói mấy bạn gái mà có cá tính, mạnh mẽ một xíu sẽ thích Tiêu Duyệt Vân nhìn trắng trắng mềm mềm í.
Các sinh viên nam ngành Văn Sử học của khoá này được phân vào tám phòng ký túc trên cùng một tầng lầu, chỉ có hai tân sinh viên khoa Khảo cổ là được ở chung phòng với sinh viên ngành khác, tối hôm đó cả bọn Sử Tế đi chơi với mấy anh em cùng ngành, nên quen mặt hết cả. Cậu chàng cũng âm thầm so sánh giá trị nhan sắc của sinh viên nam khoá này, cho rằng xếp hạng của bản thân mình có vẻ cao phết đấy.
Trừ sự tồn tại như một cái BUG của Tiêu Duyệt Vân, những người khác so với mình cũng kẻ tám lạng người nửa cân.
Sử Tế không nhịn được nhìn sang bên phải, do chỗ ngồi trong hội trường gần nhau, lần đầu tiên cậu ta có cơ hội quan sát Tiêu Duyệt Vân ở khoảng cách gần như này.
Mái tóc hơi dài so với con trai, phủ sát vào bên má, nom vừa đen vừa bóng mượt, làn da trắng ngần mịn màng, không thấy cả lỗ chân lông, thậm chí chẳng có mụn và nốt ruồi, từ sườn mặt nhìn lên, ngũ quan rõ nét, khuôn mày chỉnh tề không có một sợi thừa, mắt vừa to vừa sáng, khoé mắt sâu, sống mũi cao thẳng, lông mi rất dài, sườn mặt gọn gàng, khuôn mặt hoàn hảo.
Trông gương mặt được trời cao ưu ái này, trong đầu Sử Tế nháy mắt hiện lên bốn chữ -- hoàn mỹ vô khuyết*.
*Raw là w安美无缺: hoàn hảo không thiếu thứ gì.
Quả thật là kẻ thù chung của nam giới, khiến cho đám con trai bọn họ sao sống nổi đây! Đặc biệt là bạn cùng phòng cùng ra cùng vào với y, không có so sánh sẽ không có đau thương! Sử Tế khóc than trong lòng.
Hơn nữa, lúc ăn cơm trưa hôm qua, Tiêu Duyệt Vân cũng nói, tương lai y sẽ tập trung cho việc học, không quá quan tâm đến việc tham gia giới showbiz, điều đó có nghĩa là việc Tiêu Duyệt Vân thường xin nghỉ học như trong dự đoán của ba người sẽ không xảy ra.
Thật sự khiến người ta buồn phiền ghê á, Sử Tế không thiết sống nữa.
Rồi cậu ta chợt thấy, Tiêu Duyệt Vân nhíu mày. Trong lòng Sử Tế chua lòm, nghĩ thầm: Người đẹp quả là người đẹp, nhíu mày thôi mà đẹp cỡ đó. Đồng thời, cậu chàng cũng chịu khó để ý đến bài phát biểu trên sân khấu, thấy giáo viên hướng dẫn Đỗ Thanh đang nói về những chuyện liên quan đến buổi huấn luyện quân sự, Sử Tế giật mình, vội thu lại những suy nghĩ đang bay xa trong lòng mình.
Đỗ Thanh đang đứng trên sân khấu thao thao bất tuyệt một cách vô cùng nghiêm túc: "Theo nguyên tắc, yêu cầu của trường học là bắt buộc tất cả tân sinh viên tham gia huấn luyện quân sự, nếu như thật sự có tình huống đặc biệt không thể tham gia, nhất định phải có giấy nghỉ bệnh do bệnh viện cấp, nêu rõ tình hình bệnh, xác thực rằng sinh viên thật sự không thể tham gia huấn luyện trong khoảng thời gian này, thì trường học mới có thể suy xét xem sinh viên có nghỉ được không. Nhưng mặc dù có giấy nghỉ bệnh từ bệnh viện, thì chỉ cần bệnh không phải nặng đến mức không xuống giường được, sinh viên vẫn phải cùng đi Căn cứ 8 với mọi người. Xem như ngồi một bên vừa nghỉ vừa nhìn mọi người huấn luyện đi chăng nữa, cũng phải tiến lùi với các bạn, trải nghiệm cuộc sống quân sự."
Nghe được lời nói đầy khí thế này, trong lòng Tiêu Duyệt Vân ngược lại khá thả lỏng.
Được thôi, bản thân mình không được lùi bước, chỉ có thể mạnh mẽ ứng đối.
Tiêu Duyệt Vân nhớ đến gương mặt khó ở của Phó Lãng hôm qua khi nghe nói rằng y phải tham gia huấn luyện quân sự, cẩn thận ngẫm nghĩ thì Tiêu Duyệt Vân cũng hiểu tâm trạng của hắn, chỉ là sự chiếm hữu của đàn ông mà thôi, Tiêu Duyệt Vân thấy hơi ngọt ngào, lại có chút bất đắc dĩ. Nếu như bản thân y thật sự là một người đàn ông, vậy thì không vấn đề gì, mặc dù là gay, nhưng nên huấn luyện thì vẫn phải huấn luyện, không tồn tại bất cứ ngoại lệ nào, đấy là nghĩa vụ của tân sinh viên, là kỷ niệm quan trọng thời đại học và cũng là con đường nhất định phải đi nếu muốn hoà nhập vào tập thể. Nên là, Phó Lãng cũng chỉ đành trưng khuôn mặt u ám, hãy còn khó chịu, nhưng không còn dị nghị việc Tiêu Duyệt Vân tham gia huấn luyện quân sự nữa.
Về phía Phó Lãng thì thôi bỏ qua, chủ yếu là hôm qua sau khi anh cả Tiêu Nhạc Hải về nhà nghe được chuyện đó, thì cả người không ổn chút nào. Hai anh em đóng cửa thương lượng một lúc lâu, cuối cùng Tiêu Nhạc Hải quyết định để Tiêu Duyệt Vân đến trường thám thính tình hình vào ngày mai trước, thử xem không đi huấn luyện quân sự có được không.
Giấy nghỉ bệnh sao...
Tiêu Duyệt Vân suy nghĩ, chỉ mới mấy tháng kể từ lúc kiểm tra thể chất cho kì thi đại học, lúc này mà đột nhiên bịa ra một căn bệnh hiểm nghèo nào đó thì cũng giả quá trời, hơn nữa tứ chi Tiêu Duyệt Vân còn nguyên vẹn, có thể chạy có thể nhảy, dáng vẻ hồng hào khoẻ mạnh, quả thực cũng chẳng giống như người có thể chất ốm yếu, điểm này chỉ cần người nào đã từng gặp trực tiếp y hoặc xem video các trận đấu thể thao của y là có thể chứng minh được ngay.
Chẳng lẽ giả vờ bó bột chân? Ý tưởng tồi này vừa nảy ra đã bị chính Tiêu Duyệt Vân bác bỏ ngay. Bó bột không phải là chuyện ngày một ngày hai, y không muốn em trai cũng phải chịu tội chung, càng không muốn con cháu Tiêu gia vì lừa người khác mà phải làm ra hành vi như thế.
"Nếu thật sự không được, thì cứ đi huấn luyện trước đi, anh sẽ nghĩ cách khác." Tiêu Nhạc Hải giãn mày, an ủi em trai: "Thật ra anh cũng hiểu sơ việc huấn luyện quân sự của sinh viên hiện nay là như thế nào, chú ý một chút, thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Xuất phát từ việc tin tưởng tuyệt đối anh trai mình, nghe được câu này, Tiêu Duyệt Vân quả quyết quẳng gánh lo đi mà sống.
Mà trên thực tế, đối với bản thân Tiêu Duyệt Vân, y cũng không quá ghét việc tham gia huấn luyện quân sự như anh trai mình với Phó Lãng, thậm chí y còn hơi chờ đợi một xíu.
Trước đây, cha và anh trai chưa bao giờ dắt y đến quân doanh, lần này có cơ hội nhận được huấn luyện 20 ngày trong quân đội, đối với Tiêu Duyệt Vân mà nói cứ như là miếng bánh rớt từ trên trời xuống vậy đó.
Sống tập thể với nhiều bạn nam trong cùng ký túc xá, Tiêu Duyệt Vân thấy cũng khá ổn với điều này. Sau 2 năm cấp 3, Tiêu Duyệt Vân chơi thân với một đám học sinh nam, trong chuyến đi chơi xuân cũng ở cùng phòng Trâu Văn Đào, có hiểu biết với lối sống của con trai thời hiện đại, nên đã có chuẩn bị chút kinh nghiệm và tâm lý sẵn rồi.
Vả lại mọi người đều có giường riêng hết mà, cùng lắm là có người nghiến răng hoặc ngáy khi ngủ, nhẫn nhịn một xíu là qua ngay, hơn nữa trong thời gian huấn luyện, vệ sinh phòng ốc chắc hẳn cũng sẽ đảm bảo. Tiêu Duyệt Vân cảm thấy kỹ năng của mình đủ để ứng phó với mọi tình huống khẩn cấp khiến y ngại ngùng trong quá trình huấn luyện.
Còn về việc tắm chung với một đám sinh viên nam này nọ, Tiêu Duyệt Vân cho rằng, quá lắm y đợi tối mọi người ngủ hết rồi thì đi tắm sau, vậy chắc cũng có thể chống đỡ qua ngày thôi.
Trên sân khấu, các đàn anh đàn chị đi trước bắt đầu giới thiệu kinh nghiệm huấn luyện quân sự, bao gồm gợi ý về những vật dụng sinh hoạt họ phải mang theo (ga giường, mền, đồ vệ sinh cá nhân và dụng cụ ăn uống v.v), nguyên liệu nấu ăn (Ớt chưng dầu Laoganma, rau cải ngâm Tứ Xuyên Fansaoguang và đồ ăn vặt không chiếm diện tích), đế giày (nên sử dụng băng vệ sinh ban đêm),...
Rất nhiều tân sinh viên bên dưới sân khấu nghiêm túc ghi chép lại, Tiêu Duyệt Vân cũng không ngoại lệ.
"Đúng rồi, ngày cuối cùng sẽ có đêm hội văn nghệ báo cáo". Nếu thuận tiện, thì bạn sinh viên nào biết chơi nhạc cụ có thể mang theo, đến lúc đó có thể giành vinh quang về cho đại đội của mình, không thể lần nào cũng để người bên khoa Nghệ thuật khoe mẽ mãi được." Giọng điệu của vị đàn anh đẹp trai tràn đầy tiếc hận, như đang nhớ lại mình của năm ấy.
"Hai mươi ngày huấn luyện quân sự này chắc chắn sẽ là tài sản quý giá trong bốn năm đại học, thậm chí là trong cả đời của các em. Chỉ sau khi vượt qua bài kiểm tra 20 ngày tại căn cứ 8, các em mới được xem là một sinh viên thật sự của đại học Dương thành. Sau khi được toi luyện tại kỳ huấn luyện các em sẽ càng mạnh mẽ và dũng cảm hơn, đoàn kết hơn. Hy vọng các đàn em đẹp trai xinh gái sẽ trân trọng khoảng thời gian này, tận hưởng một trải nghiệm sống hiếm có trong đời. Các anh chị sẽ ở đại học Dương thành đợi các em về."
Cuối cùng, là lời động viên từ một đàn chị xinh đẹp đã giành được những tràng pháo tay từ khán giả, cũng xua tan đi nỗi sợ hãi và chán ghét việc tham gia huấn luyện quân sự của các tân sinh viên.
Tiêu Duyệt Vân mỉm cười, cũng vỗ tay chung với mọi người. Y ngày càng mong đợi vào trải nghiệm huấn luyện quân sự lần này.
Tiêu Duyệt Vân cảm thấy phía y thật sự chẳng sao cả, ngược lại là trong 20 ngày y không có nhà, cuộc sống thường ngày của người Tiêu gia càng đáng phải lo hơn.