Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

Chương 81: Tiệc rượu



Ngày mười tám tháng bảy, mùng một tháng sáu Âm lịch.

Sáng tinh mơ, Tiêu Nhạc Hải dắt Tiêu Duyệt Vân và Tiêu Nhạc Dương đến từ đường cúng tế ông Tiêu và cha mẹ.

Sau buổi nghi thức tế lễ phức tạp, ba người lần lượt cắm nhang đang cháy vào lư hương, những làn sương khói lượn lờ bay lên không trung, lập tức khiến cho ba tấm bài vị trở nên có chút mơ hồ và bí ẩn.

Đây là buổi cúng tế đầu tiên của anh em Tiêu gia ở hiện đại, Tiêu Nhạc Hải nhìn bài vị của ba mẹ, nhất thời vô vàn cảm khái.

Hắn nhớ đến cảnh tượng cả gia đình cùng chung sống ấm áp lúc nhỏ, mẹ Quách ôm bé Dương bé tí hơn vừa tròn một tuổi hơn cười nói với bọn họ: "Những đời con trai độc đinh trong tộc mình đều có tên lót là chữ "Nhạc" và có bộ thuỷ (水) trong tên, tên của Vân nhi được đặt theo âm "yuè"* của anh trai con. Chúng ta hi vọng Hải nhi và Dương nhi đều có thể có tấm lòng rộng như đại dương và khí thế mạnh mẽ, cũng hi vọng Vân nhi có thể có cuộc sống vô ưu vô lo dưới sự bảo bọc của hai con, như sóng biển có thể tự do cuộn trào trong lòng đại dương, không bị gò bó, thoả sức vẫy vùng. Đây chính là khởi nguyên cho cái tên của ba anh em con."

*Trong tiếng Trung thì từ 岳 (Nhạc) trong tên của Tiêu Nhạc Hải và từ 悦 (Duyệt) trong Tiêu Duyệt Vân đều có pinyin (phiên âm) là "yuè".

Nhớ đến đây, Tiêu Nhạc Hải cố dằn xuống nỗi nhớ thương đang chực trào trong tim, nhìn chăm chú vào bài vị của cha mẹ, thầm hạ quyết tâm, nhất định phải chăm sóc thật tốt hai em trai của mình.

Mãi lâu sau, Tiêu Nhạc Hải mới xoay người lại nhìn hai em trai.

Em trai tuổi còn nhỏ hãy còn dẻo dai, xương cốt thuộc loại thiên phú trời cho để học võ nghệ, cho đến nay có vẻ mọi thứ đều ổn cả, tin rằng tương lai chắc chắn có thể trở thành một người đàn ông ưu tú, Tiêu Nhạc Hải rất có lòng tin vào huyết mạch và gia giáo của nhà mình.

Vấn đề lớn hơn cả vẫn là bé Vân thân là lam nhi.

Tiêu Nhạc Hải chợt nhớ đến lúc bé Vân mười tuổi, hắn cùng cha mẹ dắt y đến miếu Quan Âm tại Biên thành dâng hương. Lúc ấy người trông coi miếu đã nói như nào nhỉ?

"Thời niên thiếu của tiểu công tử sẽ gặp lận đận, nhưng không cần lo, chỉ cần qua mười tám tuổi, y nhất định sẽ có phước báo nồng hậu, tài nguyên không dứt, mang đến may mắn cho người than, con cháu đầy nhà."

Nhìn căn tứ hợp viện lớn được đứng tên em trai mình, Tiêu Nhạc Hải nghĩ đến số tiền lương mỗi tháng của hắn, không thể không thừa nhận: Chí ít thì " niên thiếu lận đận", "tài nguyên không dứt" và "mang may mắn đến cho người than" đều nói trúng phóc rồi, chỉ hi vọng những câu khác cũng sẽ linh nghiệm dần dần.

Khoảng thời gian từ lúc chưa chuyển đến lúc chuyển đến tứ hợp viện, bọn họ vẫn luôn lần lượt mua thêm đồ dùng trong nhà và bát đĩa, bài trí rèm cửa khăn trải bàn v.v, bù qua sớt lại, ngặt nỗi căn tứ hợp viện này to quá trời, mà yêu cầu về vật dụng của bọn họ quả thật lại không hề thấp, cho nên chỉ có thể vội đến mức chân không chạm đất, hết lần này đến lần khác chạy tới trung tâm nội thất, trung tâm thương mại thậm chí là chợ đồ cổ.

Phó Lãng cũng làm chân nhân viên dọn nhà lái xe không ngừng giúp bọn họ.

Có trời mới biết từ sau khi Tiêu Duyệt Vân chuyển khỏi 1401, hắn đã lạc lõng đến mức nào, ăn không ngon ngủ không yên, còn phải chịu đựng nỗi khổ tương tư, vì thế, ngày hôm sau khi trời vừa sáng, Phó Lãng đã đến nhà mới của Tiêu Duyệt Vân điểm danh*, hắn còn mặt dày mày dạn lấy lý do "đến giúp đỡ làm việc" này kia, chiếm luôn một căn phòng cho khách ở Tiêu gia, ngay cả xe của hắn cũng dừng trong sân.

*Từ gốc là 点卯 (điểm mão): ngày xưa vào khoảng 5 đến 7h sáng là giờ điểm danh người ta đến làm việc ấy, ở đây ý nói là anh Lãng đến nhà bé Vân sớm ơi là sớm =)))

Trước tiên không bàn đến quan hệ giữa Phó Lãng và bé Vân, Tiêu Nhạc Hải suy xét: phòng cho khách ở bên ngoài, cách một khoảng so với khu nhà chính bên trong, hơn nữa nói nào ngay thì cậu ta cũng là học trò của mình, thỉnh thoảng "dạy bảo" chút đỉnh trên sân võ cũng được đi, lại cộng thêm căn nhà này có vẻ hơi lớn, không như hồi ở Đại Chu có nhiều người làm giúp quét tước dọn dẹp, nên là Tiêu Nhạc Hải cũng không khách khí với Phó Lãng nữa, trực tiếp nhét cho hắn cái xô nước với cái khăn.

"Nếu cậu muốn thỉnh thoảng đến đây ở, vậy thì vừa hay, vệ sinh ở khu ngoài giao hết cho cậu đấy." Đến cuối câu Tiêu Nhạc Hải cũng chưa nhè ra câu có cho Phó Lãng ở lại hay không, cứ như chỗ này dơ quá nên cần người quét dọn vậy thôi.

Gương mặt lạnh lùng vô tội của Phó Lãng chỉ đành xịt keo cứng ngắc, nhẫn nhục chịu khó làm việc.

Khó khăn lắm mới dọn dẹp được hòm hòm, hôm kia, thư mời nhập học ở trường đại học của Tiêu Duyệt Vân đã được gửi đến, chính là ngành Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc của đại học Dương thành.

Ba người Tiêu gia rất vui vẻ, quyết định tổ chức tiệc tân gia và tiệc mừng trúng tuyển chung với nhau, mời một số người có quan hệ thân thiết đến nhà tụ họp.

Hôm nay chính là ngày tiệc mừng diễn ra.

Trong từ đường, Tiêu Nhạc Hải thoáng thấy Phó Lãng lặng lẽ đi vào khu nhà chính qua khung cửa sổ, đang chạy bộ vòng quanh sân.

Mày nhướng lên, Tiêu Nhạc Hải lại dặn dò hai em trai một số chuyện cho buổi tiệc trưa nay, đoạn mới ra khỏi từ đường.

Tiêu Nhạc Hải để hai em trai chạy bộ trước, bản thân thì đi lên phía trước nói với Phó Lãng: "Nếu đã dậy sớm thế này, thì để tôi tập chung với cậu ha."

Bước chân Phó Lãng khựng lại, quay người lại, nhìn gương mặt nghiêm túc của thầy mình, bình tĩnh đi đến giữa sân rồi dừng lại.

Tiếp theo đương nhiên là đơn phương ăn đòn.

Tiêu Duyệt Vân dắt em trai chạy vòng quanh sân, không ngừng quan sát tình hình chiến đấu trong sân, dựa vào tầm mắt của y cũng có thể thấy, trận này Phó Lãng tuy rằng bị đánh quá trời quá đất, nhưng quả thật đã tiến bộ lên không ít. Nếu như nói lúc trước có thể so tài với Phó Lãng vài trăm chiêu, rồi thua chỉ vì hết sức, thì nay, Tiêu Duyệt Vân cảm thấy bản thân đã không phải là đối thủ của Phó Lãng nữa rồi.

Đương nhiên, nếu Tiêu Nhạc Hải cũng bằng lòng huấn luyện như thế cho em trai nhà mình, vậy thì, ước chừng khoảng cách của hai người sẽ không quá xa, cơ mà, Tiêu Nhạc Hải chắc chắn là không nỡ xuống tay tàn ác vậy rồi.

Mới hơn một tháng thôi, mà tốc độ, phản ứng, kinh nghiệm, công lực của Phó Lãng đều cao lên đáng kể, cũng như việc nâng cấp cấu hình cho máy tính, vận hành mượt hơn.

Tiêu Nhạc Hải tẩn Phó Lãng xong, hoàn toàn giãn gân giãn cốt, sau đó đá đít người ta ra khỏi sân trong, vẫy tay gọi hai em trai quay lại, đến phòng luyện võ lấy ba thanh kiếm ra.

Thiên Uyên, Mặc Hải, Minh Nguyệt, ba thanh ngọc kiếm truyền thừa của Tiêu gia, được Tiêu Nhạc Vân mang theo đến hiện đại.

Thanh Thiên Uyên được cha truyền cho Tiêu Nhạc Dương, Tiêu Nhạc Hải rút thanh Mặc Hải, Tiêu Duyệt Vân cũng đón lấy thanh Minh Nguyệt.

Thấy tay giơ kiếm của Tiêu Nhạc Dương đã rất vững chắc, Tiêu Nhạc Hảu gật đầu, đi đến phòng võ.

Cùng với tiếng kiếm ngâm ngút trời, tiết học sớm của Tiêu gia chính thức bắt đầu.

**

Buổi trưa, Tiêu Duyệt Vân đang bận bịu nấu nướng tại phòng bếp, Phó Lãng và Tiêu Nhạc Dương đều vào làm trợ thủ cho y. Vốn dĩ Tiêu Nhạc Hải cũng muốn vào giúp, sống ở hiện đại nên hắn đã sớm không còn cái quan niệm quân tử phải cách xa phòng bếp nữa rồi. Ngặt nỗi, sau khi hắn lại mém đập bể chén bát lần nữa, Tiêu Duyệt Vân đã nhận thức rõ ràng về bản chất hậu đậu trong phòng bếp của anh cả mình, nên là mời người ra ngoài liền.

May là bản lĩnh của anh cả nhanh nhẹn, mỗi lần đều có thể tiếp được chén bát sắp rớt, nếu không đã tổn thất thảm trọng, Tiêu Duyệt Vân vừa xào rau vừa nghĩ vậy.

Bữa tiệc hôm nay lớn, nhiệm vụ của y rất nặng, may mà y đã không còn là một lam nhi quý tộc được nuôi dưỡng ở chốn thâm khuê tại Đại Chu như ngày xưa, có kinh nghiệm làm việc nhà hơn 2 năm nay, cộng thêm bình thường vận động đầy đủ, mấy việc này chẳng là gì với y, trái lại khiến Tiêu Duyệt Vân càng sục sôi ý chí chiến đấu hơn.

Gần trưa, khách khứa lần lượt đến, xe đậu kín sân ngoài, may nhờ tầm nhìn xa trông rộng của Tiêu gia khi sửa lại bãi đậu xe lúc trước.

Tiệc hôm nay đãi 2 bàn, chuẩn bị cho Phó Nhã Khiêm, Trâu Văn Đào, một vài bạn học cũ với thầy Lưu Thanh Tùng một bàn, Ninh Tắc Chiến, Trần Trí Tuyền, luật sư Trương, Trác Phong, Phó Lãng và cả vài chiến hữu của Tiêu Nhạc Hải gom lại thành một bàn.

Ngoài ra thì một số người quen cũ của ông Tiêu cũng gọi điện thoại đến chúc mừng, còn cho người mang tiền mừng đến, nhưng không hề có ý định tự mình đến đây chung vui.

Khi Lưu Thanh Tùng tìm theo địa chỉ đến con hẻm này, thầy còn tưởng mình đi nhầm chỗ. Ngày trước thầy đã rất kinh ngạc khi căn nhà mới của Tiêu Duyệt Vân nằm tại vành đai 2* rồi, không ngờ bây giờ tận mắt nhìn thấy, suýt nữa rớt cả quai hàm.

*Vành đai 2 là đường cao tốc vành đai trong cùng bao quanh trung tâm thành phố Bắc Kinh, vành đai số càng nhỏ thì càng gần trung tâm và càng khó mua (vì đắt vl).

Cửa ra vào, bình phong, cửa ngăn, cửa Thuỳ Hoa*,... hành lang khúc khuỷu, sân vườn to lớn, hoàn cảnh vừa khép kín vừa u nhã tĩnh mịch, dụng cụ bày biện cổ kính ý vị, nhưng không hề xa hoa, thoạt nhìn giản dị phóng khoáng, nhưng có nét đặc biệt riêng, tràn đầy tinh tế, rất có cảm giác lắng đọng của bề dày lịch sử. Những thứ đó đều do Tiêu Nhạc Hải và Tiêu Duyệt Vân dựa theo dáng vẻ quen thuộc trong trí nhớ, cố gắng sửa chữa bày biện dựa theo nguồn kinh tế hiện tại, ngay cả bức tranh chữ bằng mặc ngọc (ngọc đen) treo trên tường cũng là tác phẩm của Tiêu Duyệt Vân và Tiêu Nhạc Hải tự mình chắp bút, bọn họ không đủ điều kiện để mua tranh chữ cổ của những vị hoạ sĩ nổi tiếng, nên chỉ đành tự mình múa rìu qua mắt thợ, và còn vì không tìm được những món hàng thêu trang trí hợp ý, nên Tiêu Duyệt Vân cũng tự gấp rút thêu tay luôn.

Một căn tứ hợp viện đẹp cứ như vượt cả thời không! Thầy Lưu Thanh Tùng cả đời dạy Ngữ văn và Lịch sử nước nhà vừa nhìn thì trong lòng đã tràn đầy sự tán thưởng, đối với bức tranh chữ được treo trên tường thì càng khen ngợi không thôi.

Giáo viên tiếng Anh cũng suy nghĩ nhiều thêm một chút, có thể ở một căn tứ hợp viện lớn trong khu vực này, thì bối cảnh nhà Tiêu Duyệt Vân phải thâm sâu biết nhường nào?

Một số giáo viên bộ môn hôm nay bận nên không thể đến, nhưng họ đều gọi điện đến để chúc mừng Tiêu Duyệt Vân.

So với thầy cô giáo rất điềm tĩnh, thì những bạn học nam nữ khác vừa vào cửa nhà là đã không thể ngừng xuýt xoa, mặc dù nói điều kiện gia đình nhà bọn họ đều khá giả, và cả những nhà có điều kiện kinh tế cực tốt, cơ mà thật sự là chẳng có ai sống trong một căn tứ hợp viện như này cả, lúc này, ngay cả Phó Nhã Khiêm cũng tràn đầy hứng thú đi tham quan.

Luật sư Trương, người đến sớm nhất tỏ ra hờ hững, chỉ hơi bất ngờ chút xíu với sự thay đổi cực lớn của căn nhà lớn như thế chỉ sau mấy tháng không tới, còn đối với phòng từ đường, ông nhìn cũng rất thổn thức, lặng lẽ thắp cho ông Tiêu một nén hương.

Một vài người khác, như Ninh Tắc Chiến và Trác Phong thì đều là dân tinh anh chốn thương trường, đã thấy qua muôn vàn cảnh đời, nên biểu hiện hết sức phong độ và bình tĩnh. Trần Trí Tuyền trái lại cũng không làm mất mặt ông chủ nhà mình, chỉ là khi nhìn thấy căn nhà này, vẻ mặt khờ hẳn đi trong chớp mắt.

Vài sĩ quan đồng nghiệp của Tiêu Nhạc Hải cũng mặc đồ thường đến đúng giờ.

Một bữa cơm cả chủ khách đều vui.

Bàn của Hoa Phong đều là người quen, nên là hỏi thăm tình hình nhập học, tỏ lòng biết ơn thầy cô giáo, mời bia, nhớ lại thành quả cố gắng ngày xưa, mong chờ vào tương lai, lại thêm Tiêu Duyệt Vân và Tiêu Nhạc Dương tiếp khách, bầu không khí rất hài hoà.

Còn cái bàn chắp vá bên kia thì do Tiêu Nhạc Hải trấn giữ, lên rượu trắng, mời từng người ngồi trên bàn, nên cảm ơn thì cảm ơn, nên hàn huyên thì hàn huyên.

Trong lúc đó, tài nấu ăn của Tiêu Duyệt Vân lần nữa nhận được lời khen không dứt từ quan khách.

Dùng bữa xong, các thầy cô và luật sư Trương về trước, các bạn học thì đến phòng giải trí chơi, Tiêu Nhạc Dương cũng cùng sang đó, còn Tiêu Nhạc Hải thì nhỏ giọng hàn huyên với hai người đồng đội, Tiêu Duyệt Vân đến phòng bếp dọn dẹp.

Giờ đây có thể thấy được cái khó của việc làm người đàn ông của Tiêu gia, lúc này cũng chỉ có Phó Lãng đứng ra tiếp đãi khách.

Thân phận chính là đồ đệ của Tiêu Nhạc Hải, cũng xem như danh chính ngôn thuận nhỉ.

Ninh Tắc Chiến và Trác Phong thấy bóng lưng Phó Lãng bận trước bận sau y như một nửa chủ nhà, người trước thì buồn bực trong lòng, người sau thì lại đầy bụng chế giễu, Trần Trí Tuyền có vẻ bối rối, sửng sốt mãi thôi.

Lần sinh nhật trước của Tiêu Duyệt Vân, hôm sau Ninh Tắc Chiến có gửi quà sang, rồi gần một tháng trời cũng chưa liên lạc lại với Tiêu Duyệt Vân. Mãi cho đến hôm kia nghe được tin y trúng tuyển, báo cho ông nội hắn, ông lão cũng vô cùng vui mừng, bảo Ninh Tắc Chiến nhất định phải thay ông đến tứ hợp viện chúc mừng.

Căn nhà này của Tiêu gia, người Ninh gia sớm đã biết đến sự tồn tại của nó, cũng rất rõ ý nghĩa của nó đối với ông Tiêu. Cho nên khi thấy nó lại toả ra sức sống lần nữa, họ cũng rất bùi ngùi xúc động.

**

Cách nhà họ Tiêu không xa, từ buổi trưa đã có vài người lén lút quan sát tình hình phía này, thấy Phó Lãng ra ra vào vào nhà, rồi Ninh Tắc Chiến theo sau, với cả biển hiệu của mấy chiếc xe, trong lòng càng lúc càng run sợ.

Mặt của tên đàn ông trung niên cầm đầu sa sầm xuống, hết sức khó chịu.

Không ngờ lão già không chết ấy còn có của cải nhường này! Tứ hợp viện trong vành đai 2! Giá trị chắc chắn hơn trăm triệu! Vậy mà lại để lại cho hai cái thằng ranh con ấy!

"Đại ca, sao vậy ạ? Chúng ta ra tay chứ?" Một tên đàn em có vết sẹo do dao chém trên mặt hỏi.

Tiêu Thành cắn chặt răng, nhả ra một câu: "Hôm nay, không phải lúc." Người Phó gia Ninh gia đều ở đây, mấy chiếc xe kia nom biển số cũng không đơn giản.

Gần đây cuộc sống của bọn hắn ngày càng không tốt, từ sau khi lão Tiêu mất, ô dù mà bọn hắn có ngày càng mất tác dụng, chẳng còn bao nhiêu người bằng lòng mua hàng bên công ty hắn*, tiền vốn thâm hụt ngày càng nhiều, đặc biệt là Ninh gia, trở mặt không nhận, cả đám bọn hắn đã sớm bị dồn đến bước đường cùng.

*Gốc là 没多少人愿意买他们公司的帐, mình chẳng biết ở đây ý nói tới cổ phiếu hay hàng hoá nữa huhu, ai biết thì cmt giúp mình nhé.

Làm thế nào để moi chút đỉnh tiền từ hai thằng nhãi con Tiêu gia, chuyện này cần phải tính toán lâu dài.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv