"Anh cả?" Đôi tay Tiêu Duyệt Vân run rẩy chạm nhẹ lên gương mặt xa lạ của người đàn ông đối diện, Phó Lãng đứng kế bên thấy vậy, tay hơi di chuyển, nhưng vẫn nhịn được.
Lúc này lòng Tiêu Nhạc Hải đã nguôi ngoai đôi chút, cũng sờ lên mặt mình, cười đáp: "Là anh đây, chẳng qua, quả thật là thay đổi rất nhiều, từ từ sẽ kể rõ cho em nghe."
Nói đoạn, hắn nhẹ nhàng tránh khỏi em trai, tùy ý bẻ cành cây làm kiếm, bước vài bước, sau đó đứng yên trong đình.
Tiêu Nhạc Hải dựng đứng kiếm trước người, gió nhè nhẹ thổi bay tóc mái của hắn, một giây sau, cơ thể của hắn chuyển động.
Cực nhanh! Và cả, siêu mạnh mẽ!
Rõ ràng chỉ là một nhánh cây mềm yếu, thế nhưng nằm trong tay hắn lại cứ như một món thần binh, toàn bộ sức mạnh của kiếm khí lan trong không trung theo từng nhịp chiêu thức của hắn, khiến lông tơ con người ta vô thức dựng đứng, không nhịn được phải lùi về sau một bước.
Nhành cây ngọn cỏ bay tứ tán, di chuyển trong không trung cùng kiếm phong như một tác phẩm võ hiệp nổi tiếng.
Đó là kiếm pháp luyện nền chân chính của Tiêu gia, chỉ có thể truyền cho con cháu dòng chính Tiêu gia, giống y hệt chiêu thức Tiêu Duyệt Vân dạy cho Tiêu Nhạc Dương, nhưng uy lực lại lớn hơn bội phần. Khác với vẻ tao nhã của Tiêu Duyệt Vân, kiếm của Tiêu Nhạc Hải càng sắc bén dũng mãnh hơn, sấm vang chớp giật, khí thế hào hùng. Không khỏi khiến người ta chờ mong, nếu như đổi nhành cây thành thanh kiếm Mặc Hải thì sẽ có phong thái và uy lực cỡ nào nữa.
Cảm nhận được cánh tay nhỏ mình đang nắm lấy bỗng dưng siết chặt, níu lấy tay trái của mình bằng cả hai tay, Tiêu Duyệt Vân đang khiếp sợ cũng vô thức nắm lại, giữ chặt tay nhỏ của em trai thể hiện sự an ủi.
Kiếm pháp của Tiêu gia có tổng cộng 36 chiêu, nhưng Tiêu Nhạc Hải vẫn cố kỵ có người ngoài ở đây, nên chỉ xuất ra trước hai mươi chiêu rồi thu lại.
Ở giữa đình, Tiêu Nhạc Hải dừng động tác lại, cây cỏ tĩnh lặng, lá ngừng rơi, gió ngừng thổi.
Những người xung quanh chớp chớp mắt, cứ ngỡ như vừa được xem đoạn múa kiếm tuyệt đỉnh vừa rồi ở trong mộng.
Tiêu Nhạc Hải quay đầu, bắt gặp ánh mắt dính chặt trên người mình của một lớn một nhỏ kia, đặc biệt là chú ý đến sự ngạc nhiên trong mắt cậu nhóc nhỏ ấy.
Đây chắc hẳn là Dương nhi* nhỉ, mặt mũi vẫn có thể nhìn ra bóng dáng của hắn và phụ thân trong kiếp trước, trước khi tách nhau ra thì nhóc ấy chỉ mới hơn ba tuổi, chẳng biết có còn nhớ hắn hay không.
*Tại vì cả nhà bé Vân ở cổ đại xuyên lên hết nên là lúc đầu nhận nhau mình sẽ để chút xíu chi tiết thành từ cổ, sau đoạn này là đổi về xưng hô như ở hiện đại hết nha.
Tiêu Nhạc Hải nghĩ thế, trong lòng vô cùng vui sướng, hận không thể ngửa mặt lên trời hét to, phát tiết sự sung sướng của mình, hắn tùy tiện vung tay, nhánh cây kia vậy mà lại cắm thẳng xuống đất cả tấc.
Kế đó, Tiêu Nhạc Hải mở rộng hai tay về phía hai người, cười nói: "Còn không mau tới đây?"
Hốc mắt Tiêu Duyệt Vân không kềm được mà ẩm ướt, nhớ tới lúc nhỏ rất nhiều lần anh cả trở về sau khi huấn luyện tại quân doanh, y tuổi còn nhỏ luôn rất kích động chạy như bay đến làm nũng trong ngực của người anh đã lâu không được gặp.
Đến khi y lớn hơn một chút, bắt đầu có ý thức và sự rụt rè của một lam nhi, anh cả cũng bắt đầu chính thức xuất quân đi đánh giặc, nhưng sau mỗi lần bình an trở về, anh cả vẫn mở rộng vòng tay như lúc trước, cười nói với em trai đang ngượng cách đó không xa: "Còn không mau tới đây, để anh ôm em?"
......
Cứ như bị mê hoặc, Tiêu Duyệt Vân không do dự nữa, mà như lúc còn nhỏ, vọt mạnh vào lồng ngực to lớn rắn chắc của người nọ.
Tiêu Nhạc Hải thở dài mãn nguyện, tay phải ôm chặt bờ vai xem chừng có vẻ gầy yếu của em trai, cảm nhận được hơi thở run rẩy của người trong ngực, không khỏi đau lòng vỗ vỗ, sau đó hạ tầm mắt, nhìn sang cậu nhóc nhỏ đang chần chừ cách đó không xa.
Tiêu Nhạc Hải mỉm cười, nửa bên ngực trái rộng mở, đồng thời đưa tay trái ra làm một động tác mời về phía Tiêu Nhạc Dương.
Tiêu Nhạc Dương thấy thế, mới từ từ, chầm chậm đi qua.
Nụ cười của Tiêu Nhạc Hải càng sâu hơn, khom người bế em trai nhỏ lên bằng một tay dễ dàng, ôm một lớn một nhỏ vào trong lồng ngực.
Trông cứ như một gia đình ba người đầy ấm áp trong thế giới của ba người, khiến cho Phó Lãng kế bên chỉ có thể đứng nhìn, ánh mắt sắc bén lạnh như băng, ghen tuông trào ra trong lòng.
Cụ Phó phục hồi tinh thần lại từ trong sự kinh sợ của đoạn múa kiếm - mỗi lần Tiêu Nhạc Hải lộ ra thân thủ đều sẽ khiến bộ xương già này của ông chấn kinh - tiếp đó lại chứng kiến mà nhận thân này, dù cho trước đó đã có chuẩn bị tâm lý trước, thế nhưng cũng không ngờ rằng Tiêu Nhạc Hải bình thường lạnh lùng cả thân lẫn tâm thế mà lại có một mặt khác sống động như vậy.
Hơn nữa, chuyện này cũng trùng hợp quá đi mất. Em trai thất lạc nhiều năm của Tiêu Nhạc Hải bị chính đồ đệ của nó, cháu trai thứ hai của mình gặp được, tiện đà tiếp cận, thậm chí còn thích người ta luôn.
Có nên nói rằng do duyên số đã an bài chăng?
Bánh xe vận mệnh có lẽ đã bắt đầu chuyển động từ khi Tiêu Nhạc Hải cứu Phó Lãng một mạng trên chiến trường.
Ông Phó uống một ngụm trà hạ hỏa, tiêu hóa những thông tin trước mắt một chút, rồi hắng giọng, thấy vợ mình, hai vợ chồng Phó Hưng và Phó Nhã Khiêm nghe thấy tiếng động nên đi xuống lầu, bèn lớn giọng nói với ba người bên kia: "Được rồi, cậu Hải, mau sang đây nói rõ xem là chuyện gì!"
Tiêu Nhạc Hải nghe thế thì cười, vỗ vai Tiêu Duyệt Vân, dùng âm lượng chỉ có hai người mới nghe thấy thầm thì một câu bên tai Tiêu Duyệt Vân, sau khi nhận được câu trả lời thì gật đầu, rồi sau đó bế em trai nhỏ, dắt em trai lớn tiến vài bước lên trước, cất giọng: "Như ngài đã thấy, tôi tìm được hai em trai của mình rồi." Tất cả mọi người tại hiện trường đều có thể cảm nhận được sự vui sướng hiện rõ của Tiêu Nhạc Hải.
Ông Phó cẩn thận đánh giá tướng mạo của ba người họ, người nào cũng khá đấy, nhưng trừ khí chất và thần thái có hơi giống, thì chẳng nhìn thấy chỗ nào giống nhau nữa của cậu chàng lớn nhất và hai cậu bé kia cả, chẳng qua có thể thấy được cả ba đều có giáo dưỡng cực tốt. Ông Phó nhớ đến hồ sơ và lý lịch sơ lược của Tiêu Nhạc Hải, vẫn luôn lấy làm lạ vì người trước nay có xuất thân bình thường như Tiêu Nhạc Hải lại có quý khí và phong thái quý tộc ngần ấy, nay nhìn lại, hai cậu bé kia cũng không phải như thế sao.
Bà Lục thấy trong đình không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, bèn gọi mọi người vào nhà cùng nhau. Sau khi Tiêu Nhạc Hải dắt hai em trai chào hỏi người lớn xong, ba người ngồi cạnh nhau trên sô pha, hắn còn âm thầm vỗ nhẹ tay Tiêu Duyệt Vân tỏ ý bảo y hãy để hắn nói.
Tiêu Duyệt Vân hiểu ý, trừ phi cần thiết, còn lại những lúc được mọi người hỏi thì đều để anh cả trả lời, dù sao thì cũng chưa chuẩn bị trước câu từ, bản thân y cũng còn đang choáng váng vì cuộc gặp gỡ với anh cả đây này.
Cơ mà nghĩ đến trải nghiệm xuyên không của mình và em trai, thì anh cả mà có gặp chuyện quái lạ gì thì cũng không lấy làm lạ lắm. Dù sao thì, lúc đó mình cũng đã tận mắt chứng kiến thi thể anh cả được hạ táng. Cho nên, chẳng lẽ là mượn xác hoàn hồn?
Nhớ đến những hình ảnh trong kí ức, trong lòng Tiêu Duyệt Vân đau nhói, không khỏi nắm chặt lấy tay của Tiêu Nhạc Hải. Cảm nhận được tâm tình của em trai, Tiêu Nhạc Hải quay đầu dịu dàng vỗ nhẹ tay em, đối diện với sự nghi vấn của những người khác, hắn đều đối đáp vòng vo*, mơ hồ.
*Câu gốc là 四两拨千斤: kiểu như người ta hỏi mà mình cứ trả lời vòng vo cho qua mắt í.
"Tôi sống trong cô nhi viện từ nhỏ, lúc 15 tuổi thì lạc em trai." Tiêu Nhạc Hải tiếp tục dùng cách nói trước đó, rồi không nói tiếp nữa, dù sao thì hắn vẫn không biết lý do thoái thác trong hai năm qua của em trai là gì.
Mà cái bug (lỗi) lớn Tiêu Nhạc Dương này, thì... chỉ có thể nói vậy trước thôi. Tiêu Nhạc Hải cũng chấp nhận, hắn biết là thông tin của mình trăm ngàn chỗ hở, rất có thể sẽ khiến người khác sinh nghi, trước đây hắn vốn chưa từng nghĩ có một ngày sẽ được đoàn tụ với hai em trai mình, lời nói dối đã nói ra rồi, còn là nói với người của Phó gia nữa, chối cũng không chối được, bây giờ cũng không quan tâm được nhiều hơn thế, sau này chắc phải phiền đến cụ Phó nhiều đây.
Suy cho cùng thì đối với nhân phẩm của người Phó gia, bao nhiêu năm trôi qua hắn vẫn rất tin tưởng họ.
Thêm nữa là... Tiêu Nhạc Hải liếc mắt sang Phó Lãng đang căng mặt bên cạnh.
Vừa nãy hắn thấy rõ rành rành, tên nhóc này dám nắm tay em trai của mình đó. Nghĩ đến biểu cảm một lời khó nói hết của cụ Phó khi nhắc đến chuyện Phó Lãng yêu đương, trong tích tắc, đầu Tiêu Nhạc Hải đã có suy đoán.
"Hôm nay, bé Vân và bé Dương sau lại đi chung với cậu?" Tiêu Nhạc Hải nhìn chằm chằm Phó Lãng mà hỏi.
Trong phòng bỗng dương lặng ngắt như tờ.
Phó Nhã Khiêm tắm rửa xong thì xuống lầu, vừa hay nhìn thấy Tiêu Nhạc Hải múa kiếm và nhận người thân. Tuy rằng cũng vui mừng vì bạn thân mình tìm lại được người thân, cơ mà đầu óc cậu chàng linh hoạt, đi một bước nhìn ba bước, rất nhanh đã bắt đầu lo lắng cho ngày tháng sau này của anh họ thứ hai của mình. Mới nãy cậu cũng nghe nói rồi, hóa ra vị này người thầy đỉnh chóp trong truyền thuyết của anh Lãng, vậy không phải là đánh đâu trúng đó sao?
Trong lòng người lớn của Phó gia cũng tràn đầy ngại ngùng. Con nhà mình lớn hơn con người ta tận 8 tuổi, hôm nay đưa người về nhà ra mắt, còn vừa đúng lúc bị phụ huynh người ta bắt gặp nữa chứ... Chuyện gì đây trời.
Phó Lãng tính ra cũng có trách nhiệm, trên thực tế thì hắn đã sớm không nhịn nổi nữa rồi.
"Thầy à, không, anh vợ à..."
Tiêu Nhạc Hải dứt khoát phất tay, quay đầu đi không nhìn Phó Lãng mà ngắt lời hắn, "Ai là anh vợ cậu?"
Người Phó gia tức khắc càng thêm ngượng, chỉ hận không thể nhét thằng nhỏ vào sản xuất lại thêm lần nữa ngay lập tức.
Phó Lãng ngừng lại, hơi thỏa hiệp, đáp: "Anh Hải, tôi và Tiểu Vân đang quen nhau."
Ngay sau đó, Tiêu Nhạc Hải quét một ánh mắt sắc bén sang, cực kì muốn khoét một cái lỗ trên người Phó Lãng đang ngồi trên sô pha.
Phó Lãng cảm giác một luồng sát khí đánh úp đến, nhưng hắn không hề né tránh, cứ vậy mà thẳng lưng, quang minh chính đại đối mắt với Tiêu Nhạc Hải.
Trong không khí cứ như có sấm sét giăng tứ phía, đùng đoàng lách tách, dường như có thể ngửi thấy cả mùi khét.
Lát sau, Tiêu Duyệt Vân lo lắng mà nhẹ nhàng kéo ống tay áo của anh cả, lúc này Tiêu Nhạc Hải mới dịu sắc mặt lại, nhìn em trai như hoa như ngọc của mình, lập tức có loại cảm giác bắp cải non nhà mình bị heo ăn mất, hơn nữa còn là bị con heo đen mình cứu và dạy dỗ cuỗm mất.
Tiêu Nhạc Hải nhìn đồng hồ, không để ý đến Phó Lãng nữa mà dứt khoát chào tạm biệt mọi người.
"Hôm nay có chuyện đột xuất, tôi có rất nhiều lời muốn nói với em trai mình, xin được rời đi trước."
Bà Lục vội tiến lên muốn mời hắn ở lại ăn cơm.
Tiêu Nhạc Hải khách sáo từ chối, sau đó dắt hai em trai lên xe mình đi ngay và luôn.
Phó Lãng phiền muộn nhìn đuôi chiếc xe Jeep càng lúc càng xa. Rõ ràng là ba người họ cùng nhau đến, rõ ràng sau hôm nay là có thể xác định quan hệ chính thức với Tiêu Duyệt Vân cho người nhà biết, nhưng Tiêu Nhạc Hải lại giáng một đòn, không chỉ cướp đi vị trí của mình tại Tiêu gia, mà còn tạo thêm biến số cho mối quan hệ của mình với Tiêu Duyệt Vân, ngày tháng tương thân tương ái chân chính bỗng dưng không còn tương lai nữa.
Nếu không phải trước khi đi Tiêu Duyệt Vân đã cho hắn một ánh mắt trấn an, thì Phó Lãng đã sớm đi theo chung luôn rồi. Nhưng hắn vẫn còn lí trí, biết được sự lợi hại của thầy mình, quyết định tạm thời đừng chọc hắn thì hơn.
Thấy con trai mình khuất phục, người hiếm khi nghỉ ngơi ở nhà là Phó Hưng rất vui mừng, buổi trưa ăn nhiều hơn hẳn mấy chén cơm. Bạch Dung thấy con trai nuốt không trôi, có hơi đau lòng, lại cảm thấy chồng mình quả là nhẫn tâm.
Phó Nhã Khiêm ở kế bên thấy rõ ràng, đối với tình cảm của Phó Lãng và Tiêu Duyệt Vân, trong số những người trong nhà, bác cả lộ rõ là không đồng ý, bà nội Lục và bác gái cả lại nghiêng về hướng Phó Lãng, mà ông nội thì không rõ thái độ.
Sau bữa cơm trưa, hai người phụ nữ tụ lại cho Phó Lãng lời khuyên, chỉ cho con nhà mình kinh nghiệm đặc sắc đối phó anh vợ, lấy lòng thông gia, khiến hai người càng nói càng hào hứng, còn kéo mấy người đàn ông trong gia đình lên nói chung.
**
Ở bên kia, Tiêu Duyệt Vân chỉ Tiêu Nhạc Hải đi về hướng nhà của mình.
Cả đường đi, Tiêu Duyệt Vân và Tiêu Nhạc Hải không ngừng hỏi han nhau đủ điều, thiếu điều muốn moi hết mọi trải nghiệm cá nhân của mình ra nói cho bằng hết.
Hồn của Tiêu Nhạc Hải xuyên đến hiện đại đã mười chín năm, lúc đó hắn chỉ mới 13 tuổi, sống và trưởng thành tại một cô nhi viện. Sau đó Tiêu Nhạc Hải bắt đầu luyện võ, từ một tên côn đồ đầu đường xó chợ đến một học sinh giỏi với nhân cách và học lực xuất sắc, cũng thi đậu vào trường quân đội vào năm 18 tuổi ấy. Sau đó lại quen Phó Lãng khi hắn đến trường quân sự huấn luyện trong kì nghỉ hè, thấy hắn có thiên phú tốt, là một nhân tài của võ thuật, liền thu hắn làm học trò, bắt đầu dạy hắn võ công, cho đến vài năm sau khi Phó Lãng chính thức tòng quân thì đều cùng trong một đội với Tiêu Nhạc Hải.
Cơ mà, Tiêu Nhạc Hải ghi nhớ gia quy, nên không truyền cho Phó Lãng công pháp của Tiêu gia, mà dạy cho Phó Lãng tuyệt học của một vị thầy khác của mình, một vị ẩn sĩ tại Đại Chu, cho nên Tiêu Duyệt Vân cũng không biết công phu Phó Lãng dùng, nhưng Phó Lãng thì lại có cảm giác quen thuộc với võ công của Tiêu Duyệt Vân.
Hai năm rưỡi trước Tiêu Nhạc Hải nhận được một nhiệm vụ tuyệt mật, dẫn đội rời nước, hồ sơ thông tin phải được bảo mật tuyệt đối, thậm chí hồ sơ quân sự cũng tạm xóa đi, cho nên, cho dù có người nhìn ra Tiêu Duyệt Vân và hắn có mối liên hệ sâu xa, thì cũng sẽ không biết đến sự tồn tại của Tiêu Nhạc Hải được, sau khi Tiêu Duyệt Vân biết chuyện thì nghẹn ngào, cuối cùng cũng tiếp nhận chuyện đó một cách hợp lý.
Mà nay, Tiêu Nhạc Hải cuối cùng cũng bình an quay trở về.
Quay lại căn hộ 1401, ba người hòa hợp ăn một bữa cơm trưa đoàn viên.
Sau khi Tiêu Nhạc Hải nghe hai em nói về cảnh ngộ hai năm này của mình xong, thì rất có cảm tình với những người đã từng giúp đỡ hai em của mình, chẳng hạn như ông Tiêu, Ninh gia, Trần Trí Tuyền, thầy Lưu Thanh Tùng v.v, nếu như có cơ hội thì hắn cũng muốn đến tận nơi tỏ lòng biết ơn với họ.
Còn Phó Lãng, cái thằng nhóc thừa nước đục thả câu ấy, muốn bước qua ải hắn một cách dễ dàng hả, không có cửa đâu nhé.
Tiêu Nhạc Hải móc ví tiền trong túi ra, rút thẻ ngân hàng ra đưa cho em trai, nói: "Trong thẻ này là tiền lương và tiền tiết kiệm của anh trong những năm này, cũng không nhiều quá đâu, đưa cho em giữ hết này, cứ lấy mà tiêu đi."
"Anh cũng cần dùng tiền mà..." Tiêu Duyệt Vân vô thức nói.
"Một người đi lính như anh thì cần dùng tiền ở chỗ nào chứ?"
Nói đoạn, Tiêu Nhạc Hải ngừng lại, nghĩ ngợi một lát, lại lấy điện thoại của mình với của em trai ra, mở Alipay muốn chuyển hết tiền trong thẻ qua, sau khi phát hiện hạn mức chuyển khoản mỗi ngày, bèn chuyển tạm mức cao nhất qua, rồi mở tài khoản thanh toán phụ* cho em trai.
*Từ gốc là 亲密付: Alipay sẽ có một chức năng là mở thêm tài khoản phụ được liên kết với 1 thẻ ngân hàng duy nhất, ví dụ như anh Hải mở thêm liên kết với thẻ nữa cho bé Vân thì sau này khi ẻm mua hàng online lúc thanh toán trả bằng thẻ ngân hàng đã liên kết của anh Hải ngon ơ luôn.
"Ừm, như vầy tiện hơn." Trong mắt Tiêu Nhạc Hải, để cho em trai lam nhi của mình quán xuyến kinh tế trong nhà là chuyện hiển nhiên.
Tiêu Duyệt Vân ngơ ngác nhìn anh trai mình làm một loạt thao tác hiện đại một cách lưu loát.
Sau khi xử lý xong chuyện kinh tế, Tiêu Nhạc Hải trả điện thoại lại cho em trai, lại nhìn sang nhóc con mẫu giáo vẫn luôn yên lặng, do dự một lát, rồi vẫn hỏi ra miệng: "Em với Phó Lãng... tiến triển đến bước nào rồi? Đã... hay chưa?" Bị bắt nạt?
Nhìn gương mặt đột nhiên đỏ bừng của em trai, Tiêu Nhạc Hải lập tức cảm thấy ngứa tay vl, đốt ngón tay kêu răng rắc, hận Phó Lãng không ở đây ngay lúc này, để cho hắn có thể đánh cho một trận nhừ tử!