Tiệc tối tốt nghiệp bắt đầu từ 7 giờ đến 9 giờ, vừa bắt đầu là lãnh đạo trường, lãnh đạo khối, đại biểu học sinh khối 11, 12 và đại biểu phụ huynh lên phát biểu.
Phó Nhã Khiêm thay mặt toàn thể học sinh khối 12 bước lên sân khấu, nhìn lại 3 năm cấp 3 đầy sống động của mình ở THPT Hoa Phong, nhập học năm lớp 10, lớp 11 chia ban, đại hội thể thao, lễ mừng Tết Nguyên Đán, lễ tình nhân, đón xuân, thi tháng thi cuối kì, vô số bài kiểm tra không đếm được... Rất nhiều khoảnh khắc đều là kỉ niệm chung của khối 12 bọn họ, qua giọng nói dễ nghe của Phó Nhã Khiêm, từng câu chuyện cũ hiện lên trong đầu, không ít ngườI rưng rưng xúc động.
Có vui cười, có nước mắt, có tiếc nuối, có thỏa mãn, đời sống cấp 3 muôn sắc màu cứ thế kết thúc. Thiếu niên đã từng non trẻ sắp trưởng thành, những tấm chiếu chưa từng trải sắp phải nói lời tạm biệt với tình bạn thuần khiết nhất thời trung học, bước vào thùng thuốc nhuộm* chìm nổi của xã hội.
*Gốc là 染缸: nghĩa là đang thời cấp 3 như tờ giấy trắng thì giờ sẽ bị nhuộm lên nhiều màu sắc của xã hội í, vì lên đại học là một môi trường hoàn toàn khác.
Không khỏi có chút buồn bã mất mác.
"Cảm ơn Hoa Phong đã cho chúng em một môi trường tiến bộ và ưu việt, cảm ơn tất cả các thầy cô giáo và các bạn học sinh, cùng em trải qua khoảng thời gian ba năm đầy đẹp đẽ và trân quý này."
Cuối cùng, mang theo khát vọng và mong chờ với tương lai, bàI phát biểu mạch lạc, chân thành và hùng hồn của Phó Nhã Khiêm nhận được tràng vỗ tay như sấm của các học sinh, rất nhiều học sinh khối 12 rơi những giọt nước mắt cảm động không kiềm được, không ít thầy cô giáo cũng đỏ hốc mắt, mà nhiều học sinh khối nhỏ hơn tưởng tượng đến cảnh không còn được thấy mấy anh chị trai xinh gái đẹp trong trường nữa thì cũng rất không nỡ.
Trâu Văn Đào ngồi kế Tiêu Duyệt Vân dẩu môi, nhớ lại năm ngoái là mình lên sân khấu đọc diễn văn bắt đầu năm 12, nên giờ cũng không tiện nói này nói nọ.
Sau khi bài phát biểu kết thúc, biểu diễn văn nghệ bắt đầu. Học sinh khối 12 lo thi nên tất nhiên không có tiết mục biểu diễn, cũng chẳng có thời gian để luyện tập, cho nên tiết mục chủ yếu vẫn là của các học sinh khối 10 11.
Bên trong khán phòng đều có bàn nhỏ trước vị trí ngồi, tối hôm nay náo nhiệt vô cùng, mọi người vừa thưởng thức tiết mục trên sân khấu, vừa lén truyền nhật kí cho các bạn học, viết lời bình và thông điệp của từng người, còn có không ít người tìm người chụp ảnh cùng khắp nơi, và một số người khác thì tụ lại ôm nhau khóc nức nở, tưởng đâu sinh ly tử biệt đến nơi.
Trong diễn đàn trường cũng tràn ngập nỗi buồn và ấm áp trước khi chia tay rất hợp hoàn cảnh, vừa phát trực tiếp chi tiết hiện trường tiệc chia tay, vừa nhả rất nhiều ảnh chụp và video kỉ niệm, trên mạng hay không trên mạng cũng bắt đầu sôi nổi lên.
Vốn dĩ Tiêu Duyệt Vân không có thời gian ngẩng đầu xem tiết mục, trước mặt y bày rất nhiều trang nhật kí của bạn học, y cẩn thận viết từng trang, bút pháp tiêu sái mạnh mẽ trong nhật kí tràn đầy màu sắc dễ thương thiếu nữ có vẻ hơi lạc lõng.
Mãi cho đến lúc tiệc chia tay kết thúc, lúc mọi người xếp hàng ra khỏi khán phòng, thì Tiêu Duyệt Vân vẫn luôn bị rất nhiều bạn học khác lớp muốn chụp ảnh chung, có người còn đưa cho y thư tình và tỏ tình trước đám đông luôn.
Trong đám người, một chàng trai cao lớn nhìn bóng dáng mảnh khảnh ở phía xa kia, nghĩ đến lúc nãy mình không có can đảm tiến lên tỏ tình, nghĩ đến người ấy cơ bản là không nhận ra mình, không khỏi thất vọng.
Lớp trưởng lớp hai ban xã hội Đào Tố Đan rủ mọi người đi ăn đêm rồi đi hát karaoke, các bạn học đều tích cực hưởng ứng, lấy quỹ lớp còn thừa, bí thư chi đoàn giàu có gọi một chiếc xe khách to* chở mọi người đi thẳng tới một con phố quán bar trong thành phố.
Hôm nay tinh thần Tiêu Duyệt Vân luôn rất phấn khởi, trong một ngày tràn đầy sự cuồng nhiệt và nỗi buồn biệt ly này, cho dù y có vướng bận là em trai đang ở nhà, nhưng vì biết có Phó Lãng ở đó, thế cho nên vẫn quyết định không làm mọi người mất vui.
Cả đám người thay quần áo bình thường ra, quánh một bữa ăn khuya đến trong phòng karaoke. Tối hôm nay quả thực khiến Tiêu Duyệt Vân được mở mang tầm mắt, y mới biết rằng hóa ra một bạn học nữ thường ngày dịu dàng thục nữ có thành tích xuất sắc khi quẩy lên lại như côn đồ trên côn đồ thật sự, một bạn học nam tưởng như văn nhã hướng nội, vậy mà lại nhảy street dance tốt vô cùng, đến mức gây ra những tràng pháo tay như sấm dậy.
Xem ra 2 năm nay, y vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu rõ mọi người, nghĩ đến tương lai sau này phải đường ai nấy đi với những bạn học đáng yêu này, Tiêu Duyệt Vân bỗng dưng có hơi tiếc nuối. Thế nhưng, bầu không khí của hiện trường vốn không cho phép y trốn một bên tự thương cảm, Tiêu Duyệt Vân và Trâu Văn Đào đương nhiên chính là đối tượng tấn công của rất nhiều người, uống rượu, hát kara, chỉ cần không phải yêu cầu quá đáng, thì hai người họ chỉ có thể tuần mệnh theo hầu.
Cho đến lúc sắp đến 12 giờ đêm, lục tục có phụ huynh đến đón người về, có bạn học dứt khoát đặt luôn phòng trên tầng của quán karaoke, quậy đục nước tiếp.
**
Phó Lãng ở nhà cứ mãi chờ Tiêu Duyệt Vân về.
Đã hết thời hạn một năm, hắn chỉ hận không thể để Tiêu Duyệt Vân ngả bài liền với hắn ngay lúc vừa ra địa điểm thi, rồi dắt về nhà xác định hoàn toàn mối quan hệ của hai người.
Thế nhưng, Phó Lãng có lý trí, biết rằng hôm nay Tiêu Duyệt Vân sẽ rất bận, nên vẫn luôn ngồi đàng hoàng ở nhà chờ đợi. Ai mà ngờ chờ đến cả 11h đêm mà vẫn chưa thấy bóng dáng người ấy đâu.
Ngoài nôn nóng ra, Phó Lãng còn có hơi lo lắng, tuy rằng hắn biết với thân thủ của Tiêu Duyệt Vân thì hẳn là không đến mức gặp nguy hiểm gì, thế nhưng vẫn cứ không nhịn được gọi điện thoại cho Tiêu Duyệt Vân.
Nào ngờ, đầu dây của Tiêu Duyệt Vân ồn ã tiếng người, một bạn học uống say đang cầm micro hát như quỷ khóc sói gào, còn cả người đang kéo Tiêu Duyệt Vân tỏ bày rằng đã từng bị vẻ đẹp thiếu niên của y làm trỗi dậy ý nghĩ bậy bạ... Phó Lãng vừa nghe thấy tình hình bên phía đầu dây điện thoại bên chỗ người hắn yêu, sắc mặt lập tức trầm xuống, hỏi địa chỉ chỗ Tiêu Duyệt Vân xong là muốn chạy qua dẹp loạn bên đó liền.
Đương lúc Phó Lãng lên xe, thì lớp hai ban Xã hội đã không còn được mấy người bình thường nữa rồi.
Ngay cả Trâu Văn Đào cũng bắt đầu múa may mồm mép, tự mình bá vai bá cổ Tiêu Duyệt Vân kể rằng cậu ta và Phó Nhã Khiêm không ưa nhau như nào như nào, thấy ghét nhau như thế nào, phụ huynh trong nhà so sánh bất công như thế nào, còn sến đ.ụ muốn ói nói rằng tình bạn của cậu ta và Tiêu Duyệt Vân nhất định phải lâu ơi là lâu, sau này đến đế đô rồi thì nhất định phải đi tìm y vân vân mây mây, không biết có phải vô đúng mood rồi hay không, hay là do uống say quá, mà Trâu Văn Đào thậm chí còn rơi vài giọt nước mắt.
Trâu Văn Đào nuôi chí đến đế đô học đại học, Tiêu Duyệt Vân cũng nhất định phải ở lại Dương thành, trước đây, hai người sớm đã thảo luận rồi.
Phó Lãng tìm một vòng, thì thấy Trâu Văn Đào y như con chó to ăn vạ trên người Tiêu Duyệt Vân, nét âm trầm trên mặt lại tối hơn mấy lần.
Mặc dù lúc này trên ghế còn có tốp tốp các bạn học đang ngồi ôm dính một cục vào nhau, nhưng trong mắt Phó Lãng chỉ có mỗi cái cặp đôi chói mắt kia.
Tuy Tiêu Duyệt Vân vẫn rất dịu dàng vỗ bả vai và lưng của Trâu Văn Đào để trấn an cậu ta, và cả cười khi cậu ta nói gì đó bên tai, nhưng sau khi thấy Phó Lãng rồi, động tác của Tiêu Duyệt Vân không khỏi khựng lại.
Phó Lãng ngay lập tức đi lại gỡ Trâu Văn Đào ra, rồi tùy tiện ném lên một bên trên ghế, sau đó vươn tay với Tiêu Duyệt Vân.
Tiêu Duyệt Vân thấy Trâu Văn Đào ôm đầu lăn lộn trên ghế, rồi ôm gối, chép miệng vài cái xong ngủ mất tiêu, lúc này mới thở phào một hơi, vừa quay đầu đã thấy trước mặt mình là bàn tay to màu đồng, vững vàng mạnh mẽ giữa không trung.
Tiêu Duyệt Vân giương mắt, đối diện với ánh mắt vô cùng sắc bén lạnh nhạt của Phó Lãng khi ở bên ngoài, thế nhưng y lại thấy được sự ghen tuông chua loét và... tràn đầy tình yêu ở bên trong, cứ như muốn bọc lấy cả người mình.
Tiêu Duyệt Vân thở dài, nở nụ cười, đặt tay lên bàn tay to của Phó Lãng, để cho hắn kéo y từ ghế đứng lên, tiếp đó bước nhanh lên xe.
Có người còn tỉnh táo phát hiện vị khách không mời mà đến Phó Lãng, ánh đèn tối tắm khiến bọn họ không thể thấy rõ gương mặt của người vội đến vội đi kia, chỉ nhớ là người đó có khí thế lạnh lẽo, khiến người ta rét mà run, thế nên không ai dám đánh tiếng chào hỏi, cũng không có ai dám ngăn hắn đưa Tiêu Duyệt Vân - người vốn đã bị lên kế hoạch là phải lôi kéo đi quậy cả đêm chung - đi về.
**
Tối hôm nay Tiêu Duyệt Vân đã uống không ít bia, nên bây giờ đã có hơi choáng đầu, nhưng vẫn có thể tự bước đi, cả đường đến bãi đỗ xe Phó Lãng cũng không buông tay y ra.
Mở cửa xe, Phó Lãng cho Tiêu Duyệt Vân ngồi lên ghế, rồi vòng qua ghế lái, đóng cửa xe, thấy dáng vẻ nhắm mắt muốn ngủ của Tiêu Duyệt Vân, chỉ đành tự mình thắt dây an toàn cho y.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc đang gần bên mình, Tiêu Duyệt Vân vô thức vươn tay ra sờ, sau đó đụng trúng một vật thể lành lạnh có tính đàn hồi tốt, nên nhịn không được nhéo chút xíu.
Phó Lãng dở khóc dở cười bắt lấy cái tay đang tác oai tác quái trên mặt mình, Tiêu Duyệt Vân hơi nhíu mày, thấy là mình không tránh thoát được sự trói buộc trên tay, y mờ mịt mở trừng mắt, thì đối diện với một đôi mắt đen nóng bỏng.
Bầu không khí trong xe trong nhất thời dường như nóng rực cả lên.
Men say của Tiêu Duyệt Vân đã hoàn toàn bộc phát, cứ thế mà nhìn lăng lăng người ta, còn vô thức vươn lưỡi ra liếm lên đôi môi khô ráo của mình.
Quả thực làm người ra muốn phạm tội.
Phó Lãng hít sâu một hơi, chỉ thấy muốn bỏ mẹ đi cái lực tự chủ của mình.
Hắn chậm rãi tới gần, dần khiến khoảng cách vốn đã rất gần của hai người kéo về con số 0, thấy Tiêu Duyệt Vân không có tí kháng cự nào, bèn không khách khí nữa, dùng sức hôn lên môi đối phương.
Phó Lãng cảm nhận được môi lưỡi còn vương hương rượu của người yêu, trừng phạt dùng sức liếm mút, gặm, cắn, mân mê, công thành đoạt đất, còn Tiêu Duyệt Vân thì có lẽ là vì men say, thế mà lại giành quyền kiểm soát với Phó Lãng giữa lúc môi lưỡi giao hòa, có ý muốn dời chiến trường đi.
Sự đáp lại của y khiến Phó Lãng càng hưng phấn hơn, bùng lên ý chí chiến đấu, càng ra sức chiếm hết không khí của đối phương. Tiêu Duyệt Vân vừa mạnh mẽ một chút vì men say nhanh chóng cởi mũ giáp đầu hàng, cơ thể bị dây an toàn trói chặt, chỉ có thể vô lực hùa theo thế công của Phó Lãng, một tay luồn vào mái tóc hơi cứng, một tay giữ chặt bả vai rộng lớn nhằm chống đỡ cơ thể mềm mại.
Hai người dây dưa hôn môi bên trong xe, hơi thở như lửa nóng cứ như muốn tràn ra khỏi xe, tràn đầy toàn bộ gara.
Ở phía xa, kẻ theo dõi không ngừng nhấn chụp ảnh, phấn khích vì cuối cùng cũng bắt được con mồi.
Đáng tiếc, hai người đang đắm chìm trong hơi thở của nhau hoàn toàn không biết gì.
Rất lâu sau, mãi đến khi một tia dưỡng khí cuối cùng trong lồng ngực của Tiêu Duyệt Vân bị tiêu hao gần hết, cuối cùng Phó Lãng cũng buông y ra.
Đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú vào dáng vẻ há to miệng cố gắng hô hấp như một chú cá mắc cạn của Tiêu Duyệt Vân, Phó Lãng bình tâm lại một lúc mới lái xe ra khỏi bãi, sau đó đạp mạnh chân ga, sau đó chạy với tốc độ tia (bàn) chớp (thờ) về hướng tiểu khu Hòa Mỹ.
**
Trên đường dính chút gió buổi đêm, sau khi về nhà lại tắm nước ấm, Tiêu Duyệt Vân đã tỉnh táo hơn nhiều, nhớ lại nụ hôn trong xe ban nãy, y chỉ hận không thể chui đầu vào vòi sen chết đuối luôn cho rồi.
Thật vất vả mới kì cọ tắm rửa xong để ra khỏi phòng tắm, thì thấy Phó Lãng quả nhiên vẫn còn ở trong nhà mình.
Nghĩ đến hôm nay vừa lúc đến hạn của ngày ước hẹn, tâm lý cận hương tình khiếp* và trốn tránh của Tiêu Duyệt Vân lập tức không còn chỗ che giấu.
*Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại thấy lo lắng.
Thật sự đã đến lúc đưa ra câu trả lời rồi sao? Thật sự chắc chắn là người này rồi sao? Mình có thể hoàn toàn tin tưởng hắn được không?
Quan điểm về tình yêu của Tiêu Duyệt Vân chịu sự ảnh hưởng của mẫu thân Quách thị, sau khi rung động, nếu như quyết định đưa tấm chân tình ra, vậy thì chính là chuyện cả đời.
Như phụ mẫu một đời một kiếp hai người, đó chính là mong ước của Tiêu Duyệt Vân.
Tại hiện đại, y và Phó Lãng thật sự có thể thuận lợi đi hết quãng đường cả đời sao?
Chú ý thấy Tiêu Duyệt Vân thất thần, Phó Lãng chỉ cho rằng y hãy đang còn say, thế nên đưa ly sang, nói: "Uống nước đi em."
Tiêu Duyệt Vân ngẩn ngơ nhận ly, uống một ngụm lớn nước ấm trong ly, y đúng thật có hơi khát.
"Còn cháo để lót dạ nữa." Phó Lãng chỉ chén sứ trên bàn ăn, bên trong là cháo rau củ, nhìn khá ngon.
Tầm mắt của Tiêu Duyệt Vân quét tới vỏ hộp thức ăn bên trong thùng rác dưới bàn ăn, đoạn gật đầu, đi qua ngồi xuống.
Đương lúc y đang chậm rãi nhấm nuốt cháo, hai người cũng không trò chuyện, trong lúc nhất thời, bầu không khí có hơi kì kì.
"Thi sao rồi em?" Người cao tuổi Phó Lãng đánh vỡ sự im lặng trước, không chớp mắt lấy một cái để quan sát phản ứng của Tiêu Duyệt Vân, phán đoán xem hôm nay có phải là thời cơ tốt để nói chuyện hay không, mặc dù hắn có hơi không chờ nổi nữa rồi.
Cảm nhận được tầm mắt của người đối diện, Tiêu Duyệt Vân gật đầu, mặt như muốn vùi vào trong chén cháo.
Thấy biểu hiện của y như đà điểu rúc cổ, Phó Lãng nhướn mày, quyết định không bàn về chủ đề thi cử nữa, dù sao thì còn một thời gian nữa mới có thể biết thành tích, tốt xấu đều đã định, không thể thay đổi được.
Sau một lúc lâu trầm ngâm, Phó Lãng nghiêm túc nói: "Sau này đừng ra ngoài uống rượu với người khác nữa... đi trễ đến vậy." Hắn không hề có chút sức chống cự nào với dáng vẻ lúc uống say của Tiêu Duyệt Vân, lần nào cũng hận không thể khóa người ấy vào trong ngực, không cho bất cứ ai khác được nhìn thấy em ấy.
Cơ mà, nếu như là lúc chỉ có hai người bọn họ, thì uống chút rượu vẫn khá tuyệt.
Tiêu Duyệt Vân lại gật đầu, Phó Lãng bèn thu hồi lại suy nghĩ, thấy chén cháo đã cạn đáy, thì lại múc thêm một chén, sau đó hắn mới nhận ra một cách muộn màng, rằng Tiêu Duyệt Vân dường như luôn không dám nhìn hắn, cũng không nói chuyện. Khó cho người đàn ông ít nói Phó Lãng thế mà lại là người mở đầu cho mọi chủ đề nói chuyện đêm nay.
Phó Lãng như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm cần cổ, lỗ tai và gương mặt đã ửng hồng của Tiêu Duyệt Vân.
"Em tỉnh rượu chưa?" Phó Lãng lại hỏi.
Tiêu Duyệt Vân tiếp tục gật đầu.
"Em cũng thích anh, đúng không nào?"
Tiêu Duyệt Vân lại muốn gật đầu trong vô thức, sau đó mới muộn màng nhận ra mình trả lời cái gì, gương mặt lập tức đỏ bừng, đột nhiên ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy cặp mắt mang theo ý cười, niềm vui trong mắt như muốn dâng tràn cả ra ngoài.
Đây vẫn là Phó Lãng lạnh lùng giá băng, sát phạt quyết đoán sao? Bây giờ nếu có người của Lãng Phong ở đây, chắc chắn sẽ không chịu nhận người đàn ông đang cười ngu này là boss nhà mình đâu.
Phó Lãng không nhịn được đứng dậy đi qua ôm chặt Tiêu Duyệt Vân vào lòng, hai trái tim không cùng nhịp đập cảm nhận nhau, cho đến khi tần suất dần khớp với nhau.
Một lúc lâu sau, tay của Tiêu Duyệt Vân mới từ từ ôm lấy sau lưng Phó Lãng.
"Ngày mai về nhà với anh đi." Giọng Phó Lãng dịu dàng.
"Được." Tiêu Duyệt Vân gật đầu.
**
Rạng sáng, sau khi chắc chắn Tiêu Duyệt Vân đã ngủ xong, Phó Lãng mới quay về nhà mình ở kế bên.
Thể xác và tinh thần hắn đều vô cùng phấn khởi vì được cùng người mình yêu xác định mối quan hệ, nếu như không phải hôm nay trời đã tối, Tiêu Nhạc Dương ngủ ở kế bên, những thứ cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong xuôi hết, và cả cũng chưa nhận được lời chúc mừng chính thức của người nhà vân vân mây mây, thì ban nãy Phó Lãng rất có thể đã cầm lòng không đặng mà "chấp pháp" với Tiêu Duyệt Vân ngay tại chỗ rồi.
Đàn ông đang tuổi huyết khí phương cương ngày ngày chung đụng với người mình thích, thường phải trải qua cảm giác khiêu khích vô tình của người ấy, không dễ gì nhịn được đến sau khi hết thời hạn giao ước đến lúc xác định quan hệ người yêu, hắn còn có thể nhịn xuống, không tức khắc hóa thân thành lang sói thực sự là không dễ chút nào.
Đáng tiếc tạm thời trong nước không ủng hộ hôn nhân đồng giới, nếu không là Phó Lãng kéo Tiêu Duyệt Vân đến cục dân chính đăng kí kết hôn ngay sáng mai rồi.
Cơ mà, nghe nói đã có một số người đại diện đã thúc đẩy bộ luật này, hơn nữa cũng nhận được sự xem trọng của bên trên. Phó Lãng quyết định quan sát trước, xem thử bản thân hắn có thể giúp gì đó không.
Đương lúc Phó Lãng hưng phấn nằm mất ngủ trên giường, thì di động trên tủ đầu giường bỗng dưng rung một cái.
Nhìn dãy số bị phủ bụi gần 2 năm trời lại lần nữa có tin tức, Phó Lãng không khỏi sửng sốt.
"Đã chấp hành mệnh lệnh xong, 10 giờ trưa đến thăm hỏi ông lão nhà cậu."
Anh ấy, cuối cùng đã quay trở lại rồi!