Xuân Vãn bắt đầu phát sóng, Tiêu Nhạc Dương sớm đã buồn ngủ tới gật gà gật gù đầu như gà con mổ thóc, Tiêu Duyệt Vân bèn xách nhóc con về phòng mình nghỉ ngơi.
Đã là rạng sáng của mùng 1, âm thanh pháo hoa vang lên từng đợt cách đó không xa, tiếng chuông tin nhắn điện thoại vẫn vang không ngừng như cũ.
Lại là một năm mới, trong lúc không hay không biết, hai anh em bọn họ đã ngây người ở thế giới này được một năm rưỡi rồi, ngày càng thích ứng với sinh hoạt hằng ngày, ngày càng giống hai người hiện đại bình thường, cuộc sống cũng ngày càng tốt, tràn ngập hy vọng với tương lai.
Miệng Tiêu Duyệt Vân mang ý cười, trả lời từng tin nhắn một. Vừa nãy y đã gọi điện thoại cho vài gia đình quan trọng, hẹn thời gian đến nhà chúc tết, cuộc điện thoại với Ninh gia vô cùng lâu. Sự quan tâm của người lớn của Ninh gia khiến Tiêu Duyệt Vân rất cảm động.
Còn cả Ninh Tắc Chiến, vẫn phóng khoáng lịch sự như xưa, ngời ngời phong độ, quan tâm bọn họ như một người anh đáng tin.
Tiêu Duyệt Vân đang xuất thần, thì chuông cửa bỗng vang lên, vừa lấy làm lạ vì giờ này mà còn có người đến nhà, ngay sau đó trong lòng lại cảm thấy gì đó.
Mở cửa, cái thân hình quen thuộc như muốn nhét đầy cả khung cửa kia đích thị là Phó Lãng.
"Sao anh lại đến đây?" Tiêu Duyệt Vân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Phó Lãng vào cửa tỉnh như ruồi, kéo tay Tiêu Duyệt Vân ngồi xuống sô pha, điềm nhiên đáp: "Trong nhà vắng tôi chợ vẫn đông, đợi người lớn nghỉ ngơi rồi thì tôi đến đây."
Tiêu Duyệt Vân nghe xong, tuy rằng điều này suy đi nghĩ lại thì không hợp lễ nghĩa lắm, cơ mà cũng không nói gì cả. Đợi y kịp phản ứng, thì phát hiện một tay của Phó Lãng đang tùy ý lấy đồ ăn vặt trên bàn trà ăn, tay còn lại vẫn nắm chặt tay của mình, Tiêu Duyệt Vân lập tức không được thoải mái, bèn rút tay ra một cách tự nhiên.
Dạo trước thỉnh thoảng có vài lần ra ngoài, y đều cảm thấy Phó Lãng như có ý đồ muốn dắt tay mình, rất nhiều lần đưa tay tới gần rồi, nhưng cuối cùng vì nhiều lý do mà không nắm lấy, làm Tiêu Duyệt Vân lại cảm thấy có phải là do y nghĩ nhiều rồi hay không nữa.
Thấy bàn tay có độ ấm hơi thấp rời khỏi lòng bàn tay của mình, tuy Phó Lãng có thất vọng đấy, song sớm đã quen rồi, không để ý lắm nhìn màn hình chằm chằm, cứ như đang nghiêm túc xem Xuân Vãn lắm, chỉ là chóp mũi thoáng giật giật, tầm mắt đảo qua bầu sứ trắng tinh xảo trên bàn trà.
Trong nhà có thêm hơi thở của một người khác, không phải lại là một mình mình đón giao thừa. Tiêu Duyệt Vân nhìn Phó Lãng vẫn có thói quen ngồi thẳng lưng trên sô pha thì cười cười, đột nhiên tâm trạng rất tốt, nhịn không được cởi giày, nằm dựa lên vị trí quý phi*, vì thân cao chân dài nên rõ ràng dư khỏi sô pha một đoạn, y gập chân lên, xoay người qua.
*Vị trí quý phi của ghế sô pha là ở đây:
Phó Lãng phát hiện động tĩnh của người bên cạnh, quay đầu nhìn sang bèn thấy một đôi mắt cười đối diện với mình, cùng tư thế thoải mái không hề phòng bị hoàn toàn bất đồng với sự ổn trọng chững chạc thường ngày.
Cổ họng Phó Lãng ngưa ngứa, ho nhẹ một tiếng, do dự hỏi: "Tối nay em uống rượu à?"
"Ừm, là thói quen của gia đình ngày trước, lúc ăn tất niên mọi người đều phải uống rượu mừng năm mới, mỗi người tự đọc một bài thơ chúc mừng năm mới, hoặc là múa kiếm góp vui." Tiêu Duyệt Vân đáp, tối nay dường như y phá lệ mở máy hát ra. Mặc dù khi lên mười Tiêu Duyệt Vân đã bắt đầu học phẩm rượu, thế nhưng kỹ thuật chưng cất của rượu trắng hiện đại cao cấp hơn so với triều Đại Chu không ít, nồng độ và độ tinh khiết đương nhiên cũng tăng lên, đây là điều y không ngờ tới. Hôm nay là tiệc mừng năm mới, Tiêu Duyệt Vân bèn phá lệ uống chút rượu, cũng cũng cho ông Tiêu, cha mẹ và huynh trưởng dưới suối vàng vài ly. Ngày trước? Gia đình?
Phó Lãng nhìn chằm chằm y một lúc lâu, nói: "Em uống bao nhiêu rồi?" Xem ra có hơi sai sai, nhưng hình như có say đâu.
Tiêu Duyệt Vân hết gật đầu lại lắc đầu, đáp: "Không tính là nhiều... nhỉ?" Tối nay ăn cơm, lúc call video và nhắn tin y vẫn rất tỉnh táo, cơ mà lúc một mình xem TV nhịn không được lại tự rót tự uống mấy chén, vừa nãy đứng lên ra mở cửa, cồn của rượu đảo một vòng trong dạ dày, đây ngược lại thật sự có tác dụng hơi chậm á.
Phó Lãng nhíu mày, cầm bầu rượu trên bàn trà ước lượng, sau đó ngửi độ cồn.
"Anh cũng muốn uống ạ?" Đầu Tiêu Duyệt Vân hơi choáng váng chút xíu, cho rằng Phó Lãng cũng muốn uống rượu, bèn đứng dậy lấy cái ly nhỏ duy nhất trên bàn đưa cho hắn, chính là cái ly mà lúc nãy Tiêu Duyệt Vân đã dùng qua.
Phó Lãng có hơi hết nói nổi, hắn vốn không muốn uống rượu vào buổi tối muộn, nhưng lại thay đổi ý định ngay lúc cầm lấy ly rượu này, từ bầu rượu trắng rót rượu ra ly nhỏ, đoạn đặt ly lên cánh môi, một hơi uống cạn. Tiêu Duyệt Vân rất hứng khởi khen một tiếng "Tốt", rồi nói: "Uống rượu rồi, thì nên đọc thơ mừng năm mới á." Y bày ra bộ dáng rửa tai lắng nghe.
Phó Lãng khựng lại, nhưng thấy ánh mắt tràn đầy trông mong của Tiêu Duyệt Vân, không nỡ làm y mất hứng, chỉ có thể vận chuyển não bộ thật nhanh, cuối cùng trong một góc kí ức xa lắc xa lơ của hồi cấp 2 tìm ra bài thơ "Thủ tuế (Đón giao thừa)" của Tô Thức, đọc ra. Bất đồng với giọng đọc diễn cảm của người khác, rõ ràng là một bài thơ lạc quan tích cực nhưng Phó Lãng lại dùng giọng điệu tứ bình bát ổn* đọc ra, lập tức khiến bài thơ cứng nhắc rất nhiều, may mà hắn đủ hơi, âm sắc trầm thấp, ngược lại cũng không khó nghe.
*四平八稳 (tứ bình bát ổn): lặng yên như nước, sóng yên biển lặng.
Tiêu Duyệt Vân nghe thấy, đoạn cười vỗ tay, nói: "Trước đây anh trai em cũng thích bài thơ này nè." Nói xong, thần sắc bỗng dưng lạc lõng vài phần. Anh trai? Lỗ tai Phó Lãng động đậy. Chưa kịp suy nghĩ, đã cảm giác được Tiêu Duyệt Vân duỗi tay kéo quần áo của mình, Phó Lãng thuận thế ngồi xích lại gần y một chút, lại bị Tiêu Duyệt Vân kéo tiếp, Phó Lãng chỉ đành thả lỏng cơ thể, lưng ngả xuống dựa vào sô pha.
Lúc này, hai người như là ngồi dính lại với nhau, cuối cùng Tiêu Duyệt Vân cũng tìm thấy điểm tựa, đầu hơi choáng váng nhịn không được khẽ tựa vào cánh tay trái rắn chắc của Phó Lãng.
"Anh Lãng, sao trễ vậy rồi anh còn tới đây?" Tiêu Duyệt Vân hơi mệt, đánh một cái hắt xì mang theo hương rượu, mắt nhắm mơ hồ hỏi.
Qua mấy giây sau, Phó Lãng mới trả lời: "Vì sợ em cô đơn."
Đáng tiếc, Tiêu Duyệt Vân đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ mất tiêu rồi.
Phó Lãng khẽ thở dài một hơi, sau đó nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, vòng tay giữ ở vai Tiêu Duyệt Vân, để cho y gối lên ngực mình ngủ càng ngọt ngào hơn. Ngắm nhìn thật lâu dung nhan như thiên sứ không hề có chút phòng bị nào của y, Phó Lãng đếm xong từng sợi mi dày của Tiêu Duyệt Vân, cuối cùng cũng nhịn không được, nhẹ nhàng cúi người, hôn lên đôi môi đỏ mọng hấp dẫn kia.
**
Nắng sớm mùa đông lẳng lặng xuyên thấu qua rèm cửa tràn vào phòng.
Tiêu Duyệt Vân tự tỉnh lại trên chiếc giường của mình, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, đầu vẫn còn hơi hơi trướng đau.
Vừa nhìn thời gian, bèn phát hiện vậy mà lại trễ hơn bình thường hai tiếng, đã sắp 8 giờ tới nơi rồi. Nghĩ đến em trai, Tiêu Duyệt Vân vội ngồi dậy, chợt nhận ra, tối qua y hẳn là vừa ngồi trên sô pha uống rượu, vừa xem Xuân Vãn chúc xuân mới đúng, à, sau đó Phó Lãng cũng đến.
Rồi tiếp đó, xảy ra chuyện gì nhỉ? Thấp thoáng hiện lên hình ảnh Phó Lãng uống rượu, Tiêu Duyệt Vân lắc lắc đầu, phát hiện mình quả nhiên nhớ toàn những thứ vụn vặt. Tiêu Duyệt Vân vô thức nhìn xuống quần áo trên người mình, thấy vẫn là đồ ngủ mình mặc vào tối hôm qua, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó y nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến tiếng động nhỏ.
Vừa mở cửa phòng ra, Tiêu Duyệt Vân thấy ngay Phó Lãng và em trai mình mỗi người mỗi vị trí ngồi đối diện nhau trên bàn ăn.
Tiêu Nhạc Dương vừa thấy anh trai, vội đứng lên, vui vẻ nói: "Anh ơi, chúc mừng năm mới, cơ thể khỏe mạnh, được đề tên trên bảng vàng, vạn sự như ý!" Nói đoạn cười hi hi xòe tay nhỏ ra.
Tiêu Duyệt Vân không nhịn được phì cười, trả lời: "Chúc mừng năm mới, năm nay Dương nhi cũng phải học tập tiến bộ, càng lớn càng cao." Đoạn đặt bao lì xì vừa mới chuẩn bị xong vào tay Tiêu Nhạc Dương.
Tiêu Nhạc Dương hưng phấn nhận lấy bao lì xì, rồi khoe khoang nhìn sang hướng Phó Lãng. Sáng sớm hôm nay, Tiêu Nhạc Dương cũng dậy trễ hơn một tiếng, đang thấy lạ là vì sao không thấy anh sang gọi mình, thì vừa mở ra đã phát hiện Phó Lãng ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Tiêu Nhạc Dương hết cả hồn, vừa muốn hỏi hắn sang khi nào, thì thấy Phó Lãng chỉ vào cửa phòng ngủ tỏ ý im lặng, Tiêu Nhạc Dương tức khắc nghẹn lại, ngay sau đó nhớ rằng hôm qua anh mình thức khuya đón giao thừa, bây giờ chưa dậy cũng là bình thường.
Phó Lãng đã sớm chuẩn bị bao lì xì mừng tuổi cho Tiêu Nhạc Dương, không nhanh không chậm nói lời chúc mừng năm mới.
"Học tập thật tốt, càng lớn càng cao."
Tiêu Nhạc Dương là một nhóc con lễ phép, nghe thấy vậy, thì trước tiên là nhận lấy bao lì xì của người lớn cho, cũng nói mấy câu chúc tết kiểu "Cơ thể mạnh khỏe, vạn sự như ý", sau đó mới lén lút sờ cái bao lì xì dày cộm kia, lực chú ý nhanh chóng bị dời đi, lập tức quên mất việc hỏi Phó Lãng rốt cuộc đến nhà mình lâu hay chưa, còn ngoan ngoãn ra ngoài chạy bộ với Phó Lãng nữa chứ. Hôm nay dậy trễ, Tiêu Nhạc Dương đã sớm đói bụng, cố ý di chuyển một vòng cũng chưa thấy cửa hàng bán đồ ăn sáng thường đông người ở gần đó mở cửa, lúc này nhóc mới biết hóa ra mùng 1 năm mới rất nhiều quán ăn không mở cửa bán.
Hiện giờ trông thấy anh trai nhà mình, Tiêu Nhạc Dương không chút do dự nói mình đói rồi.
Tiêu Duyệt Vân sờ mái đầu nhỏ của nhóc ta, vội nói mình lập tức chuẩn bị bữa sáng. Bởi vì ấn tượng với buổi tối hôm qua đã mơ hồ, nên thần sắc của Tiêu Duyệt Vân vẫn như thường mà chào hỏi với Phó Lãng, chúc vài câu đơn giản rồi đi vào phòng bếp.
Khiến cho cái tay vừa muốn đưa bao lì xì cho y của Phó Lãng khựng lại ngay tại chỗ.
Tiêu Duyệt Vân nhanh chóng lấy sủi cảo gói dư chưa nấu ngày hôm qua ra từ trong tủ lạnh, nấu nước sôi đoạn bỏ toàn bộ sủi cảo vào nồi nấu, đồng thời nhân lúc đó đi đánh răng rửa mặt. Sủi cảo nóng hổi rất nhanh đã được lên bàn ăn.
Bữa ăn đầu tiên của năm mới, trên bàn ăn của Tiêu gia rất sôi nổi, không thấy quạnh quẽ chút nào.
Dùng bữa sáng xong, Phó Lãng nói hắn phải quay về nhà một chuyến, buổi trưa hắn phải đến Bạch gia nhà cậu hắn dùng bữa, buổi chiều sẽ qua sớm đón bọn họ.
Tiêu Duyệt Vân nghĩ đến nhà mình cũng phải chuẩn bị chút quà, bèn gật đầu, đồng thời uyển chuyển từ chối đề nghị đến đón họ của Phó Lãng.
Nhà mình đến cửa chúc tết, còn để người ta lái xe đến đón, thất lễ quá trời.
Phó Lãng không lay chuyển được y, trầm ngâm một hồi, bèn để lại chìa khóa xe cho Tiêu Duyệt Vân, nói: "Nhà tôi ở nơi có an ninh chặt chẽ, em lái xe của tôi thì có thể vào thẳng nhà." Còn hắn, đưa mặt ra là được.
Ngừng một lúc, Phó Lãng lại nói thêm: "Trưa nay em muốn lái xe ra ngoài cũng được." Hắn biết với sự chu đáo của Tiêu Duyệt Vân, chắc hẳn sẽ muốn đi mua quà tặng năm mới, nếu như hắn không nói câu đó, lát nữa chắc chắn y sẽ không lái xe đi. Nửa năm nay, thỉnh thoảng Tiêu Duyệt Vân cũng sẽ mượn xe Phó Lãng dùng, thậm chí Phó Lãng cũng đặc biệt cho y mượn xe để luyện tay, vì Tiêu Duyệt Vân luôn thường luyện lái xe, mà trong lúc tết, đường xá ở Dương thành vắng hơn một nửa, lái xe tương đối thông thoáng và an toàn, nên cho Tiêu Duyệt Vân tự lái xe chở em trai ra ngoài, vẫn khá là yên tâm.
Tiêu Duyệt Vân gật đầu, không từ chối nữa.
**
Buổi chiều, Tiêu Duyệt Vân lái xe chở Tiêu Nhạc Dương đến một căn nhà thuộc đại viện*, trước cổng tuy có cảnh sát vũ trang đứng gác, nhưng vì có liên quan đến chiếc xe, nên bọn họ cả đường thông suốt, dựa theo địa chỉ tìm đến Phó gia. Phó Lãng đã đứng chờ ở cổng, thấy xe vừa đến thì bèn xuống mấy bậc thang, khom người mở cửa xe cho Tiêu Duyệt Vân, đỡ y xuống xe.
**家属大院: là mấy tòa như tứ hợp viện ấy, mn có thể search tứ hợp viện (四合院) để xem hình nha, đại loại là căn nhà có thể chứa được mấy thế hệ luôn í.
Dáng vẻ ấy khiến cho vài người anh em đứng ở cửa nhìn thấy đều lắc đầu ngán ngẩm không thôi.
Hai người lại dắt Tiêu Nhạc Dương xuống xe, sau đó xách bao lớn bao nhỏ cơ man là đồ cùng tiến vào cổng lớn Phó gia.
Bóng dáng hai lớn một nhỏ hài hòa, khiến mọi người Phó gia ngồi đầy phòng chợt cho rằng Phó Lãng đây là dắt vợ con về nhà.
Bà Lục và Bạch Dung sớm đã gặp anh em Tiêu Duyệt Vân, lúc này tự nhiên tiến lên chào hỏi thân thiết, Phó Nhã Khiêm đã thân quen với Tiêu Duyệt Vân cũng đứng kế bên tiếp chuyện dẫn dắt bầu không khí.
Tiêu Duyệt Vân dắt em trai chào hỏi từng người một, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, văn nhã hữu lễ, còn muốn có phong độ gia đình thế gia hơn gia đình thế gia chân chính là bọn họ nữa.
Cùng lúc đó những người Phó gia khác đang đánh giá hai anh em Tiêu Duyệt Vân, Tiêu Duyệt Vân cũng âm thầm quan sát trên dưới Phó gia. Trước mắt Phó gia sống chung ba thế hệ, con cháu đều là nhân trung chi long, khí độ bất phàm. Trong 4 anh em đời thứ 3 của Phó Lãng và Phó Nhã Khiêm vẫn chưa ai kết hôn, với cả, Phó gia không có con gái.
Người cô chi thứ hai của Phó gia mang theo thái độ tìm tòi nghiên cứu đánh giá mình, ánh mắt tinh tường, nhưng không có ác ý, hình như còn có một chút xíu...áy náy.
Sự áy náy này còn hiện rõ hơn trong mắt của những người đàn ông Phó gia.
Hôm nay Tiêu Duyệt Vân mặc một bộ quần áo mùa đông màu lạnh hợp với tuổi tác, sau khi vào nhà thì cởϊ áσ khoác, áo lông màu trắng bên trong càng khiến y có vẻ ôn nhuận như ngọc, còn vô cùng hack tuổi, cùng với Tiêu Nhạc Dương mặc áo lông màu trắng đứng chung, vừa nhìn là biết là hai anh em liền, với cả là hai đứa bé trông vô cùng hiểu chuyện. Diện mạo loại "thuần khiết vô hại" này rất dễ đạt được sự yêu thích của người lớn, cũng càng khiến cho người Phó gia vốn cảm thấy tại con mình dạy hư con người ta mệt tâm không thôi.
Lớn lên tại cô nhi viện, chưa đến 20 tuổi, người lớn duy nhất trong nhà đã qua đời vào năm ngoái, chỉ có thể nương tựa với em trai mà sống, nhưng là người biết phấn đấu, phẩm cách và học tập xuất sắc, hiện tại bị Phó Lãng cùng là nam giới nhìn chằm chằm... không phải là ức hϊếp người ta quá sao?
Chỉ có Phó lão gia tử dùng ánh mắt sắc bén đánh giá mặt Tiêu Duyệt Vân, dường như muốn tìm ra một chút xíu dấu vết tương tự như người kia trong trí nhớ.