Tiêu Duyệt Vân trừng lớn mắt, đối diện với đôi tròng mắt đen nhánh đã không còn trống rỗng nữa của Phó Lãng, lúc này đây bên trong tràn đầy kinh hoảng và hoang mang.
"Xin lỗi, tôi không biết sao lại thành ra... thế này." Giọng Phó Lãng khô khốc, dường như rất khó để mở miệng.
Đôi tay hắn không khỏi buông lỏng, Tiêu Duyệt Vân mất đi điểm tựa thân thể vốn đang xụi lơ ngay lập tức ngã ra phía sau, Phó Lãng thấy thế theo phản xạ giơ tay lên giữ lấy lưng Tiêu Duyệt Vân, trông từ xa cứ như hắn đang ôm Tiêu Duyệt Vân vào trong ngực vậy.
Tiêu Duyệt Vân ổn định lại thân thể xong, lập tức tránh thoát khỏi cái ôm của Phó Lãng, đứng dậy, không kịp xem xét sự chật vật trên người mình, chỉ muốn nhanh hết mức thoát khỏi hoàn cảnh vô cùng xấu hổ thẹn thùng này.
Vì thế, Tiêu Duyệt Vân không nói hai lời dùng tốc độ nhanh nhất quay người chạy mất.
Phó Lãng theo bản năng muốn đứng dậy đuổi theo, nhưng lại không biết sau khi đuổi kịp rồi thì nên nói gì làm gì, tay hắn giơ đến giữa không trung, hướng về cửa nhà bắt lấy hư không.
Lúc lâu sau, Phó Lãng mới thu tay mình lại, nhẹ nhàng sờ lên môi, nơi đó dường như vẫn còn lưu lại xúc cảm nóng bỏng vừa nãy.
**
Tiêu Duyệt Vân chạy biến về nhà, lần đầu tiên không có chút hình tượng ra sức ngã mình lên chiếc giường mềm mại, hận không thể chôn mặt mình thật sâu xuống chăn nệm trên giường.
Lúc nãy... Nụ hôn lúc nãy, đến lúc sau, bản thân y vậy mà bất giác có đáp lại một chút. Lúc đó sau khi người ấy cảm nhận được, dường như đã nhận được sự cổ vũ to lớn, càng công thành đoạt đất càn quấy hơn.
Tiêu Duyệt Vân khẳng định, người hôn y lúc nãy tuyệt đối là Phó Lãng đang phát bệnh.
Nếu như từ đầu đến cuối đều như vậy thì cũng thôi đi, cùng lắm lại đánh một trận cho hả giận, xong giấu nhẹm chuyện này đi, ngày qua ngày còn có thể tiếp tục giả vờ như chẳng có việc gì.
Nhưng cố tình lúc sau, Phó Lãng lại thanh tỉnh lại.
Nghĩ đến nhãn thần của đối phương, trong lòng Tiêu Duyệt Vân vừa xấu hổ vừa tủi thân, đấm mạnh vào giường vài cái, may mà y vẫn nhớ phải không chế nội lực, không thì cái giường này sụp là cái chắc rồi.
Tiêu Duyệt Vân lăn lộn tay đấm chân đá cái giường một phen, hồi lâu sau mới yên ổn lại, suy nghĩ một lát, tức khắc không cam lòng ngồi dậy, trên đầu vẫn còn đội cái chăn.
Người rối rắm phiền não nhất hẳn phải là Phó Lãng chứ? Sao bản thân y phải tức giận như vậy?
Bên ngoài truyền tới vài tiếng gõ cửa, chỉ nghe trong lời nói Tiêu Nhạc Dương mang theo quan tâm hỏi: "Anh ơi, anh có ổn không ạ?"
Nghe thế, Tiêu Duyệt Vân thở sâu vài hơi, sửa lại quần áo và đầu tóc bị mình làm cho vô cùng mất trật tự, lúc này mới đứng dậy ra mở cửa, tận lực giữ bình tĩnh cười đáp lời em trai: "Không sao, Dương nhi ngủ sớm đi nào."
Tiêu Nhạc Dương kinh ngạc nhìn anh trai từ trên xuống dưới, không cận thận liếc đến chiếc giường hỗn độn, chớp chớp mắt, liền sau đó nói câu ngủ ngon, ngoan ngoãn vào phòng của mình.
Nhìn theo bóng lưng của em trai, Tiêu Duyệt Vân thở ra một hơi. Bỗng dưng nhớ đến mình vốn đang tính hỏi chuyện em trai một chút, nhưng thời gian đã trễ, chỉ có thể đợi sang ngày mai rồi nói.
Tiêu Duyệt Vân xoa hai bên thái dương, vực dậy tinh thần, tính đi dọn dẹp phòng khách một lát.
Cơ mà, y ra tới phòng khách, lại nhìn thấy mọi nơi đều đã khôi phục lại sự sạch sẽ ngăn nắp, các món quà vốn bày lộn xộn lung tung trên bàn nhìn là thấy cũng đã được sắp xếp lại. Rõ ràng là em trai dọn, trong lòng Tiêu Duyệt Vân ấm áp.
Tầm mắt xoay chuyển, thấy trên bàn cơm trống vắng không biết khi nào đã nhiều thêm một hộp quà chưa bóc, bộ dáng rất dày dặn vuông vức, bên cạnh có một tờ giấy nhỏ, bên trên dùng bút chì viết thẳng hàng: "Anh Lãng tặng."
Tiêu Duyệt Vân khựng lại, biết đây chắc hẳn là món quà sinh nhật Phó Lãng không kịp tự tay tặng cho mình, có lẽ là sau khi Ninh Tắc Chiến về, lúc y dọn dẹp trong phòng bếp thì mới mang sang.
Tiêu Duyệt Vân nhìn chằm chằm vào hộp quà đó, không dám tiến lên, cứ như đó là hồng thủy mãnh thú (rất ghê gớm đáng sợ) gì gì đó vậy.
Rối rắm hồi lâu, cuối cùng y cũng từ từ dịch bước đến bên bàn ăn, chầm chậm mở giấy gói quà ra.
Bên trong vậy mà lại là mấy quyển sách.
Tiêu Duyệt Vân quả thực thích đọc sách, mỗi lần thấy cuốn sách mình thích trong nhà sách đều nhịn không được mua về nhà, vì lẽ đó mà trong nhà còn mới mua một cái giá sách to to nữa. Tiêu Duyệt Vân cầm hai quyển sách tham khảo tiếng Anh và Toán học dày cộm ấy lên, tùy ý lật thử, rất nhiều trang bên trong vậy mà lại có một số ghi chú vụn vặt bằng bút đỏ, ghi ra một ít trọng điểm, phương pháp giải đề tốt hơn, kinh nghiệm tâm đắc các kiểu.
Nghĩ đến dáng vẻ Phó Lãng tốt nghiệp cấp 3 đã mười năm nghiêm túc cầm quyển sách tham khảo lên xem, Tiêu Duyệt Vân không nhịn được cười nhẹ thành tiếng.
Thật sự là tên ngốc mà.
**
Phó Lãng gần như mất ngủ cả đêm, giữ nguyên cái dáng ngồi yên trên sô pha, ngưng thần suy tư, chỉnh lý lại suy nghĩ mất trật tự của bản thân.
Thẳng cho đến lúc ánh ban mai mờ mờ xuất hiện, hắn nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, ánh nắng sớm hằn lên khuôn mặt hắn, in lên đường cong như điêu khắc càng thêm rõ ràng, ánh mắt của hắn cũng ngày càng thêm kiên định. Một lúc lâu sau, Phó Lãng xem thời gian, mới đứng dậy từ trên sô pha đi đánh răng rửa mặt, đồng thời vào phòng thay sang bộ đồ vận động.
Màu da của hắn vốn đã sậm, cho nên quầng thâm mắt cũng không rõ, ra ngoài như vậy cũng không mảy may nhìn ra sự mệt mỏi.
Phó Lãng dựa vào cửa nhà mình yên lặng chờ đợi.
**
Trước khi ra khỏi nhà chạy bộ sáng sớm, qua mắt mèo nhà mình, Tiêu Duyệt Vân phát hiện Phó Lãng bên ngoài, trong nháy mắt, y nảy ra ý muốn trốn tránh. Nhưng nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của em trai, lại nghĩ đến sự không cam lòng tối hôm qua của mình, Tiêu Duyệt Vân lập tức ưỡn thẳng ngực, hít sâu một hơi, một bộ dáng thong mong mở cửa ra.
Sợ gì chứ, cũng không phải bản thân y đuối lí.
Phó Lãng đợi không bao lâu đã thấy cửa hộ kế bên mở ra, Tiêu Duyệt Vân và Tiêu Nhạc Dương cũng mặc đồ vận động bước ra ngoài. Tầm mắt hai người Phó Lãng và Tiêu Duyệt Vân tình cờ chạm nhau, ngay sau đó lại nhanh chóng dời sang chỗ khác.
Tiêu Duyệt Vân nhìn bên này rồi nhìn bên kia, chủ động vừa cười vừa chào: "Anh Lãng, chào buổi sáng ạ ~"
Phó Lãng ho khan một tiếng, gật đầu, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì như cũ.
Tiêu Nhạc Dương sớm đã quen với kiểu ngoài lạnh trong nóng của hắn, một bàn tay nắm tay anh trai, tung tăng nhảy nhót đi về phía thang máy, xem ra tâm trạng của cậu chàng hết sức không tệ.
Tiêu Duyệt Vân để tùy em trai nắm tay mình, sau lưng là một người cao to có cảm giác tồn tại cực lớn, ba người một mạch xuống lầu, sau khi làm nóng người, thì bắt đầu chạy.
Mình Tiêu Duyệt Vân chạy phía trước, tầm mắt phía sau kia khiến lưng y như bị kim đâm vào, y cũng không thèm để ý, tự mình cắm đầu chạy, bước chân hơi tăng tốc. Chạy một lát, thế nhưng lại thấy Phó Lãng đã bắt đầu chạy song song với mình từ lúc nào chẳng biết.
Mắt Tiêu Duyệt Vân nhìn thẳng, lại tăng tốc, Phó Lãng vẫn chạy theo như cũ.
Hiểu rõ thực lực của đối phương, Tiêu Duyệt Vân cũng không ấu trĩ uổng phí công phu thêm nữa, khôi phục lại tốc độ chạy bình thường, Phó Lãng cũng theo đó mà thả chậm bước chân lại.
Tiêu Nhạc Dương dựa theo tốc độ quen thuộc của mình chạy ở xa xa phía sau.
Sau khi chạy xong đến cuối một vòng quanh tiểu khu, Phó Lãng thấy thần sắc lãnh đạm của Tiêu Duyệt Vân, cuối cùng cẩn thận hỏi: "Bớt giận rồi chứ?"
Mặt Tiêu Duyệt Vân lảo đảo suýt ngã một cái, thả chậm bước chân, cuối cùng không nhịn được trừng mắt liếc Phó Lãng một cái.
Thấy đối phương cuối cùng cũng chịu nhìn mình, lòng Phó Lãng bỗng dưng như bị mèo cào một cái, song mặt vẫn không đổi sắc như cũ, nói: "Đi theo tôi đi." Dứt lời, hai người đã chạy đến một vành đai xanh* tương đối yên tĩnh.
*Vành đai xanh là cái này nè:
Thấy Phó Lãng dừng bước, bày ra tư thế phòng thủ, Tiêu Duyệt Vân hiểu rõ ý của hắn liền, khi hai người chạy bộ buổi sáng khi trước, có cơ hội cũng sẽ thỉnh thoảng luận võ một phen, chẳng qua Tiêu Duyệt Vân luôn thua nhiều thắng ít, nếu như có thể thắng Phó Lãng nửa chiêu, thậm chí cầm cự lâu hơn một chút thôi, là y sẽ có thể vui vẻ cả một lúc lâu. Tiêu Duyệt Vân cũng không khỏi dừng bước lại, lặng yên nhìn tư thế Phó Lãng bày ra, thần sắc phức tạp.
Phó Lãng thấy đối phương cứ chậm trễ không có động tĩnh gì, nghĩ rồi nghĩ, đoạn nhanh chóng rút lại tư thế phòng thủ, cứ đứng thẳng tắp như thế. Nếu không phải biểu tình hắn lạnh nhạt, khí thế bất phàm, thì thật sự chính là một bộ dáng mặc người đánh mắng khẳng khái chịu chết.
Muốn làm cọc gỗ luyện tập* hả, y cứ càng không cho hắn được như ý nguyện. Hiếm khi Tiêu Duyệt Vân buông thả một lần, trong lòng thầm hừ một tiếng, xoay người lại bắt đầu chạy tiếp.
Dạo gần đây ông chủ xuân phong đắc ý*, các công nhân viên vì công ty đưa ra thị trường thành công mà được chia hoa hồng khá nhiều, trên dưới Lãng Phong ai cũng vui mừng hớn hở.
*Gốc là 春风得意: Đường làm quan rộng mở, cũng có thể hiểu là thuận buồm xuôi gió ấy.
Lúc này, dáng vẻ áp suất thấp của Phó Lãng rõ ràng có hơi không hòa hợp lắm.
Tuy rằng Phó Lãng luôn là cái vẻ mặt lạnh này, cơ mà xem ra hôm nay có hơi khác, vì thế Trác Phong tâm trạng tương đối tốt vẫn tiến tới quan tâm bạn thân mình một xíu: "Sao vậy? Ai chọc cậu à?"
Cánh tay đang đánh bàn phím của Phó Lãng không hề ngừng lại.
Trác Phong ngại, đánh giá tỉ mỉ bạn thân từ trên xuống dưới, bỗng dưng phát hiện, vội dí sát vào. Phó Lãng vô thức vươn ngón tay đè lại cái đầu đối phương ghé sát lại, nhẹ nhàng linh hoạt ngăn người lại.
Trác Phong tính tình tốt thuận thế lùi lại một chút, đẩy đẩy mắt kính* trên sống mũi, trong lòng đã có suy đoán, trên mặt cười xấu xa, nói: "Phó Lãng à, đừng nói với tôi là, nụ hôn đầu của lão xử nam cậu xảy ra trong vòng 12 tiếng trở lại đây chứ."
*Gốc là 眼睛 (Yǎnjīng): đôi mắt, nhưng mà chắc do tác giả đánh máy nhầm, tại vì mắt kính 眼镜 (Yǎnjìng) đồng âm với đôi mắt í.
Lời này như một tiếng sét đánh trên đất bằng.
Tay Phó Lãng bỗng dưng dừng khoảng chừng là 2 giây, mặt cứng đờ, ngay sau đó ánh mắt bất thiện nhìn về phía Trác Phong.
Trác Phong lập tức giơ hai tay đầu hàng, nói: "Khóe miệng của cậu bị rách rồi kia kìa."
Phó Lãng nghe thấy thế, trên mặt hiện lên một tia gượng gạo, trên làn da cổ màu đồng vậy mà lại thoáng nổi lên một mảnh đỏ ửng khả nghi. Trác Phong quả thực không dám tin vào mắt mình, thật ra vết thương trên khóe miệng cũng không quá rõ, hắn vốn cũng không dám chắc chắn, cơ mà không ngờ mới gài hàng có chút xíu, phản ứng của Phó Lãng quả thật khiến hắn phải bất ngờ.
Cho nên, thật sự là bị người ta hôn hả? Vậy rồi, bị ai hôn?
Trác Phong đầy mặt nhiều chuyện không ngừng truy hỏi, cuối cùng Phó Lãng bị quấy nhiễu đến không chịu nổi dùng bạo lực để đuổi ra khỏi phòng mình.
Đây rõ ràng là thẹn quá hóa giận nè! Trác Phong sửa lại tây trang bị mình làm cho nhăn nhúm, đồng thời cân nhắc: EQ của Phó Lãng thấp như vậy, yêu đương liệu có thuận lợi? Phỏng chừng sau này sẽ có rất nhiều lúc phải cầu cứu đến mình cũng nên!
Nghĩ đến đây, Trác Phong tức khắc vực dậy tinh thần, treo lên phong phạm một BOSS của hắn ta, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang quay trở về văn phòng của mình. **
"Này, cậu ngơ ngẩn gì vậy?" Trâu Văn Đào dùng đầu bút gõ lên cánh tay Tiêu Duyệt Vân một chút, hiếm khi thấy người này thất thần trong giờ học, có lẽ là có liên quan đến áp lực tương đối lớn gần đây?
Tiêu Duyệt Vân bỗng chốc hồi thần, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của bạn tốt, vội lắc đầu nói: "Không có gì." Ngay sau đó tiếp tục vùi đầu làm bài.
Trâu Văn Đào thấy y như vậy, nhún nhún vai, cậu ta tiếp tục xem sách thôi.
Thấy bạn tốt không tiếp tục hỏi, Tiêu Duyệt Vân thở ra một hơi, lại nhịn không được mà nghĩ, sáng hôm nay Phó Lãng hắn rốt cuộc có ý gì?
Chỉ là nhận lỗi đơn thuần thôi sao?
Vậy thì, đến tột cùng thì Phó Lãng hắn có suy nghĩ gì? Lúc phát bệnh tại sao sẽ hôn y? Vẫn chỉ đơn thuần muốn hôn mà thôi, thật ra với ai cũng được hết?
Điều khiến Tiêu Duyệt Vân buồn phiền nhất là, người phạm sai lầm rõ ràng là Phó Lãng phát bệnh, nhưng y luôn vô cớ có cảm giác vô lực khi phân cao thấp với hắn lúc tỉnh táo, cứ như đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn không ai muốn xảy ra. Lẽ nào cứ coi như là bị chó cắn thôi hả?
Tiêu Duyệt Vân buồn bực lắc lắc đầu, buộc tinh thần bản thân mình quay trở lại trên sách vở.
Còn chưa đến một tuần nữa là phải thi cuối kì rồi, bản thân y không có thời gian và tinh lực để phiền muộn vì chuyện khác.
Tiêu Duyệt Vân nghĩ rồi nghĩ, sau đó hạ quyết tâm, móc điện thoại ra đánh một tin nhắn, ít ỏi vài chữ thôi, y lại sửa đi sửa lại mấy lần. Năm phút sau, cuối cùng Tiêu Duyệt Vân cắn môi, nhấn gửi đi.
Thấy thông báo đã gửi thành công, Tiêu Duyệt Vân mới thở phào nhẹ nhõm, rồi tiếp tục chuyên tâm học hành.
Cùng lúc đó, điện thoại của Phó Lãng ở xa tít tại Công ty kỹ thuật cao Lãng Phong truyền tới một âm báo có tin nhắn.
Đó là âm báo tin nhắn riêng hắn cài cho Tiêu Duyệt Vân.
Phó Lãng nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn rất lâu, như một phạm nhân chờ quan tòa định tội, gương mặt lạnh của hắn càng thêm căng chặt, khí áp quanh thân càng thấp xuống, nếu như có cấp dưới ở đây chắc chắc đã hận không thể chuồn càng sớm càng tốt. Mấy phút sau, Phó Lãng vẫn kiềm lòng không đậu cầm điện thoại lên.
Mở khóa, nhấn xem tin nhắn.
————————
Tác giả có lời muốn nói: Nhỏ nhen với cả tùy hứng thích làm gì thì làm đều do ai đó cưng quá mà ra đóa ~
Hát cùng chúng tôi nào:
Mập mờ khiến người ta chịu hết tủi thân.
Tôi nên phối hợp với diễn xuất của anh, thấy nhưng không vạch trần.
———————
Editor: Có vẻ như hai câu trên lấy từ bài hát 切歌, tìm trên mạng thì có ra bài này thật nhưng mà xem lời thì không thấy hai câu này nên mình cũng không biết đây có phải lời bài hát không nữa.