Nhu Phi theo lệnh của Diệu Phương Sinh mà xin gặp Nam Lăng Tử, tuy nhiên phải chờ thật lâu mới thấy người tới.
Trông nam nhân bước đến gần đây đối phương khoác áo choàng lông cáo bên trong là bạch y đơn điệu, dung nhan anh tuấn nhưng sắc mặt trắng xanh thêm vài phần gầy gò, hiện ra dáng vẻ tiều tụy dường như do không nghỉ ngơi tốt mà thành.
Nhìn Nam Lăng Tử trở thành điệu bộ giống bây giờ làm Nhu Phi khó nói thành câu, mọi lời dự định tuôn và đồ vật cần đưa cũng chẳng thể dứt khoát giao sang, cơ mà cuối cùng đành quyết tâm mở miệng bảo: “Vương phi sai nô tì đem đồ cho vương gia.”
Nam Lăng Tử xem hai bức thư trên tay Nhu Phi lòng dự giác không lành chỉ là vẫn nhận lấy, xong hỏi thăm về Diệu Phương Sinh: “Lam Nhi, nàng ấy có tốt không?”
Nhu Phi nhàn nhạt trả lời: “Vương phi vẫn tốt, còn dặn nô tì khuyên người hãy nghỉ ngơi đủ đầy, đừng suy nghĩ quá nhiều điều làm gì.”
“Nàng ấy còn nhắn gửi cái khác nữa không.” Nam Lăng Tử vừa hỏi vừa sờ soạng hai bức thư, trong đôi con ngươi ảm đạm bỗng hiện hữu tia hy vọng nhỏ nhoi.
Biết người trước mặt có nỗi niềm nào nhưng Nhu Phi nhẫn tâm dập tắt mọi mong chờ kia: “Vương phi bảo người đừng tiếp tục chờ đợi, vương gia xem thư thì sẽ rõ ràng tất cả.”
Nói xong Nhu Phi xoay người rời đi mà được mấy bước liền nghe tiếng Nam Lăng Tử cất lên từ phía sau: “Nhu Phi, giúp ta bảo vệ nàng ấy chu toàn nhé.”
Nhu Phi kinh ngạc quay đầu ngờ vực hỏi: “Vương gia nhận ra nô tì?”
“Ta nghi ngờ từ lúc gặp mặt, là khi nhìn ngươi chăm sóc nàng ấy lập tức xác định.” Nam Lăng Tử nhẹ nhàng cười nói.
Ngày đó chàng đích thân chọn lựa người để bên cạnh Phương Sinh lại phát giác ánh mắt đối phương giống Nhu Phi, sau đó trông hai người hòa hợp cùng cách tiếp xúc với nhau nên mặc dù bộ dạng thay đổi cũng từ từ nhận ra.
Và qua sự việc này chàng càng hiểu rằng Lâm Kha chẳng còn phần đáng tin để bán thân tín nhiệm, hắn ta đã giấu biết bao nhiêu chuyện cho đến giờ phút này vẫn như vậy chỉ là có vài sự tình chưa sáng tỏ, chờ khi hết thảy bại lộ sẽ tính toán mọi tội trạng ấy từng chút một.
Nam Lăng Tử âm thầm nghĩ suy, Nhu Phi bên này hé môi khẽ nói: “Thuộc hạ tưởng vương gia để ý Bạch Ly lẫn Lâm Kha, không ngờ người cũng màng tới Nhu Phi này.”
Trong những Ám vệ được huấn luyện tỉ mỉ Bạch Ly đứng đầu tiên Lâm Kha đứng sau, riêng Nhu Phi luôn thua kém bọn bọ, bởi lẽ đó không có cơ hội làm nhiệm vụ đặc biệt hay thể hiện trước Vương gia, mãi khi Vương phi gả vào Nhị Vương Phủ mới nắm lấy trọng trách đầu tiên thuộc về mình.
Tuy nhiên đấy là lần cuối Nhu Phi sở hữu danh nghĩa Ám vệ của Vương gia vì từ giây phút đó Nhu Phi bắt buộc phải lựa chọn Vương phi làm chủ tử duy nhất.
Mà Vương gia đích thân nghe quyết định phía Ám vệ này, thời khắc kia Nhu Phi biết bản thân không thoát ra khỏi hai cái bóng lớn lao Bạch Ly, Lâm Kha chỉ có ở cạnh vị Vương phi thì vươn được mình lên cao.
Thế rồi liền nguyện ý theo chân Vương Phi thành một Ám vệ thực sự mà Nhu Phi hằng mong muốn, cho tới giờ đấy là quyết định đứng đắn không có hối hận gì cả.
Nhu Phi dừng lại hồi ức bên tai nghe Nam Lăng Tử tuôn câu: “Ta vẫn để mắt đến mới biết ngươi phù hợp ở cạnh nàng ấy hơn mình.”
“Vậy vương gia hãy cứ yên tâm thuộc hạ bảo vệ vương phi bằng cả tính mạng, lúc trút hơi thở cuối cũng vì chủ tử mà làm việc.” Nhu Phi vừa đáp trả lời nói vừa mang theo bảo đảm.
Nam Lăng Tử an tâm gật đầu lần này yên tĩnh cho Nhu Phi rời khỏi, sau ánh mắt chàng rơi xuống hai bức thư, nỗi bất an lại dấy lên tại lòng.
Ban đêm ở Phủ Nhị Vương Gia.
Vì có việc gấp Bạch Ly vội vã tiến vào thư phòng quả nhiên mắt trông thấy bên trong là hình ảnh sách giấy ngổn ngang dưới đất còn nơi mặt bàn bằng phẳng thường ngày vốn dĩ dùng để đồ vật ấy thì nay bị chủ tử nhà mình nằm dài nhắm mắt chiếm giữ.
Bạch Ly không suy nghĩ quá nhiều đã hẩm báo chuyện chính: “Vương gia, thuộc hạ bắt được một tên lén lút giao tin tức từ chỗ gian thần dường như kẻ này là người của Hạ Quốc.”
Nam Lăng Tử nghiêng đầu hé mắt nhìn sang Bạch Ly tiếp theo chậm chạp mở miệng: “Giữ hắn sống sót ta sẽ đích thân tra hỏi, Bạch Ly...” Hai câu cuối chàng thấp giọng kêu người phía trước.
Bạch Ly khó hiểu mãi mới nhận ra Vương Gia gặp chuyện chẳng vui nên lập tức đáp: “Thuộc hạ chờ lệnh vương gia.”
“Ngươi hãy đi Thành Liêu Hồng hộ tống Mạn nhi về đây.” Nam Lăng Tử đưa ra nhiệm vụ khiến Bạch Ly kinh ngạc đi kèm lo lắng khuyên can: “Thời điểm hiện tại không thích hợp làm vậy đâu vương gia, sắp tới thành hôn giữa thái tử và Lan tướng quân diễn ra khả năng cao Hạ Quốc sẽ hành động, người có thể phân tâm bất cứ lúc nào!”
Nam Lăng Tử nhếch môi tay cầm hai bức thư Nhu Phi giao tới chàng từ tốn nói: “Phương Sinh viết hưu thư cho ta, nàng ấy buông xuôi tình nghĩa quyết định bỏ tất cả nếu vẫn chậm trễ e rằng không kịp vãn hồi.”
Phần nguyên do đã sáng tỏ nhưng Bạch Ly chẳng thể đồng ý cách Nam Lăng Tử định làm, bởi bây giờ thế cục rất rối rắm có trăm ngàn kẻ nhòm ngó điểm yếu muốn diệt trừ Vương gia.
Chưa kể việc Vương phi bỗng dưng khó thấu đáo rời đi và đề nghị hòa ly hiện tại lại thêm một bức hưu thư làm chủ tử mất hết lý trí như này, quan trọng là Vương gia còn sắp đưa Mạnh Mạn trở về đây.
Bạch Ly nghĩ tới vị kia liền cảm thấy xót thương có điều vì suy tính đại cục chu toàn vẫn cất tiếng bảo: “Vương gia, thuộc hạ hi vọng người xem xét lại mọi chuyện.”
Nam Lăng Tử lắc đầu u buồn nói: “Lúc nàng ấy ra đi ta vốn dĩ phải theo sau cuối cùng lựa chọn ở lại lo toan chính sự, nếu hôm nay như khi đó thì sẽ triệt để đánh mất Phương Sinh đấy, ngươi yên tâm, ta kiểm soát được chuyện Hạ Quốc.”
Nghe lời từ chủ tử của mình nói Bạch Ly định thốt lên tiếng lòng rằng dính líu đến Vương phi, Vương gia đâu có mấy phần tỉnh táo, tuy nhiên không tuôn ra câu chữ nào khỏi miệng ngược lại cúi đầu nhận nhiệm vụ: “Vậy thuộc hạ xin lĩnh mệnh tới Thành Liêu Hồng trước.”
Bạch Ly rời đi Nam Lăng Tử nhắm mắt nghỉ ngơi chì là dòng suy nghĩ trong trí óc luôn miên man, khẳng định Thái tử Hạ Quốc biết rõ kế hoạch bày ra nên dễ dàng tránh thoát nhiều lần nhưng những người cạnh chàng không ai phản bội hay nội gián trà trộn hết, vậy có một khả năng duy nhất thôi.
Phương Sinh biết mọi thứ chàng tính toán, nàng nói muốn làm vài chuyện mà việc đầu tiên phải cắt đứt tình cảm phu thê hai người vì sợ bên đây bị liên lụy, mỗi câu mỗi chữ đều mang hàm ý khiến chàng bất giác móc nối nó với tình trạng hiện tại.
Liệu có phải thê tử chàng đứng sau trợ giúp Thái Tử Hạ Quốc không? Mục đích của nàng là gì...
Nam Lăng Tử tự đặt ra muôn vạn câu hỏi cơ mà thứ thật sự làm chàng khó thấu đáo đan xen khổ sở chỉ có đoạn tình nghĩa Phương Sinh đã nhẫn tâm vứt bỏ, rốt cuộc bốn năm ân ái ba năm đợi chờ không đủ sâu nặng để níu giữ nàng.
…
Mùa Đông mang giá lạnh đến với Dạ Quốc mưa rơi tí tách cùng tuyết trắng bao phủ khắp Kinh Thành, từng bông tuyết trải dài trên những mái hiên nhà đồng thời làm dòng hồ nước xung quanh kết băng tạo nên tráng cảnh tinh khiết và đẹp đẽ vô cùng.