Tam vương phi trợn tròn mắt, bị bóp đến khó khăn hít thở, chỉ là đối phương cố ý không phản kháng lại, bày ra dáng vẻ vô tội để cầu cứu, phần Lan U Cơ không vội giúp vì căm tức những lời dốt nát Tam vương phi thốt lên làm hại mình, ả ta ngược lại thừa cơ chen ngang vào tố cáo với Nam Lăng Tử: “Huynh nghe thấy rồi chứ, vương phi của huynh ghen tuông quá độ đã giết người khác! Bây giờ vẫn muốn hại thêm người nữa.”
Nam Lăng Tử bỏ ngoài tai mấy lời Lan U Cơ phát ra, chỉ đưa mắt nhìn Diệu Phương Sinh, lúc này bộ dạng nàng cuồng loạn, đôi mắt giăng đầy tơ máu, bàn tay bóp chặt cổ Tam vương phi, cất giọng căm phẫn nói: “Hạ Kim Tâm, ngươi vênh váo lên sỉ nhục ta bần tiện, bảo rằng dù ngươi làm gì ta cũng phải chịu cơ mà, giờ lại im lặng mặc cho kẻ đê tiện này hiếp đáp thế? Hay ngươi không dám thẳng thắn thốt ra lời nhạo báng thối tha kia để nam nhân mình thích nghe thấy.”
Lan U Cơ nghe xong mấy lời liền cau chặt mày, ra tay túm góc áo Diệu Phương Sinh, mở miệng cản trở: “Nhị vương phi đừng hẹp hỏi chấp nhất nữa! Người giết xong một mạng này thì Lăng Tử sẽ phải gánh tội!”
Dựa vào việc Lan U Cơ biết, Tam vương phi vẫn có thân phận đàng hoàng, nữ nhân bên cạnh Tam vương gia, thêm gia thế Hạ gia, hôm nay đối phương chết dưới tay Diệu Phương Sinh, lại ở ngay phủ của Thái tử, vậy ngoài Nam Lăng Tử, Nam Duệ Khang cũng sẽ chịu liên lụy, ả ta nhất định không để mọi chuyện tới bước đường kia!
Lan U Cơ quả quyết định đoạt, gia tăng sức lực bảo vệ Tam vương phi, mà Diệu Phương Sinh sớm hiểu điều ả ta làm, nàng cười nhạt giương môi đáp trả: “Lan tướng quân bị ta tính kế một lần, người không sợ lại trúng chiêu lần thứ hai hả?”
Câu nói chậm rãi tuôn rơi, ba phần tự nhiên lại đủ làm cho cả bốn người ngỡ ngàng, Nam Lăng Tử phản ứng đầu tiên, chàng tiến lên gạt tay Lan U Cơ khỏi người Diệu Phương Sinh, sau đứng trước nàng, khẽ hỏi: “Phương Sinh nói cho ta biết Hạ Kim Tâm làm gì nàng!”
“Phu quân muốn biết chuyện năm xưa tam vương phi làm tại thời điểm chàng ở chiến trường?” Diệu Phương Sinh vừa nói vừa chớp mắt, thấy Nam Lăng Tử gật đầu, nàng buông bỏ Tam vương phi, lập tức ghé tai chàng, thấp giọng không để người khác nghe.
Lan U Cơ chẳng biết giữa hai người đang nói cái gì, chỉ là nhìn rõ sắc mặt Tam vương phi tái nhợt, lén lút lùi về sau, đáng tiếc chưa kịp trốn chạy liền bị Lâm Kha bắt đứng lại.
Phần Nam Lăng Tử đã nghe hết thảy lời Diệu Phương Sinh nói thầm, bắt đầu xoay người đi sang đây, Tam vương phi không thấy rõ nét mặt chàng nhưng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên Nam Lăng Tử tiến lên rút trâm trên đầu Tam vương phi xuống và dùng mũi trâm ấy rạch ba đường lên gương mặt đối phương, lúc tiếng hét đau đớn vang vọng là khi chàng cao giọng bảo gia nhân ngoài cửa: “Thông báo cho tam vương gia rằng tam vương phi phạm tội, phải chịu hình phạt thích đáng, tuy nhiên được tha mạng vì nhị vương phi cầu tình giúp.”
Tam vương phi ngã quỵ, ôm khuôn mặt đầy máu, dáng điệu khóc lóc thành tiếng, vô cùng thảm thương. Lan U Cơ lại trố mắt, không dám tin nhìn Nam Lăng Tử, ả ta hé môi nói: “Huynh làm gì thế? Lý do hại người khác cũng không rõ ràng, như thế ai phục huynh được hả? Tam vương gia sẽ bẩm tấu lên hoàng thượng, khi ấy làm sao đối phó!”
Nam Lăng Tử đưa ánh mắt u tối về Lan U Cơ, cứ không đáp lại lời nào, chỉ đem đôi mắt nhìn sâu vào, vô tình làm ả ta nghẹn họng.
Không lâu sau Nam Duệ Khang mở cửa phòng, mắt thấy tỉnh cảnh bên trong, hắn ta cau mày đi đến cạnh Nam Lăng Tử, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao thành ra thế này?”
“Đệ đang trừng phạt kẻ ác, hoàng huynh sẽ không thấy ngại đâu nhỉ?” Nam Lăng Tử cong môi trả lời, tuy nhiên Nam Duệ Khang chẳng hề thấy một ý cười gì, hắn ta theo bản năng quan sát Diệu Phương Sinh, trong lòng vô thức cảm nhận chuyện xấu bại lộ, nên chuyển đổi sắc mặt, tỏ vẻ bình tâm mở miệng: “Nếu đệ xử lý xong vụ việc rồi, vậy mang đệ muội ra ngoài dự yến tiệc thôi.”
Nam Lăng Tử nghe, chàng lạnh nhạt cười thành tiếng nói: “Hôm nay đành phụ lòng hoàng huynh, đệ phải đưa Phương Sinh hồi phủ ngay.” Chàng mới dứt lời, không cả chờ ai phản ứng, tức khắc quay người nắm tay Diệu Phương Sinh cùng nhau rời khỏi.
Nam Duệ Khang bóng lưng hai người khuất dần và Lâm Kha theo sau, hắn ta híp mắt, cuối cùng lựa chọn đi an ủi Lan U Cơ kèm giải quyết Tam vương phi.
...
Trên xe ngựa.
Diệu Phương Sinh được Nam Lăng Tử ôm trong ngực, nàng khẽ khàng cất tiếng hỏi: “Chàng không lo phụ hoàng biết chuyện này, sẽ tức giận trách phạt xuống sao?”
Nam Lăng Tử chỉnh vài lọn tóc lộn xộn của Diệu Phương Sinh, rồi mới nhẹ nhàng đáp: “Phụ hoàng luôn dạy ta tàn nhẫn, thì hôm nay chỉ nương theo đó mà làm, nàng yên tâm, ta không những muốn dung mạo của Hạ Kim Tâm, ta còn phải lấy tứ chi ả. Đòi lại từng chút nợ nần năm xưa.”
Bắt nạt thê tử chàng, bịa đặt tin đồn nhảm về cốt nhục hai người, cùng những kẻ khác gây ra chuyện ác độc, một khi đã để chàng biết vậy đừng nghĩ sẽ yên ổn.
Nam Lăng Tử càng nghĩ càng táo bạo, vô vàn cách thức xử lý một người hiện hữu trong trí óc, có điều chàng vẫn dùng dịu dàng vốn có nói với Diệu Phương Sinh: “Phương Sinh, nàng còn ta mà, sau này muốn làm bất cứ cái gì, hãy để ta cùng đồng hành được không?”
“Lăng Tử, năm ấy thân nhân kia đều cho rằng thiếp là nhược điểm, là gánh nặng trên người chàng, nên ngày nay thiếp muốn để họ thấy gánh nặng này có thể đè chết cả bọn họ.” Diệu Phương Sinh nói đến đây hơi ngừng lại, ít lâu sau tiếp tục câu chữ dở dang; “Thiếp cũng muốn cho chàng thấy từng hành động về sau, không phải thể hiện bản thân ra sao, là mong phu quân hãy đứng yên nhìn rõ từng cảnh tượng và mỗi người bên trong đó.”
Nam Lăng Tử siết lấy eo Diệu Phương Sinh, tựa cằm vào trán nàng, chàng đau lòng cất tiếng: “Nàng ôm khổ sở, tự thân nghĩ cách xoay chuyển, trong khi chỉ cần ta đứng nhìn, tội gì phải thế?”
Thời điểm nghe thấy mọi điều thê tử mình nhẫn nhịn, lòng như bị vạn tiễn xuyên qua, máu chảy đầm đìa, cơ mà từng đó sự thật có lẽ chưa hết, chàng biết nàng khổ hơn thế kìa. Nhưng lại không tình nguyện nói ra, một hai giữ lấy tất cả.
Phần chuyện kia, bởi vì chàng xuất chinh nên người xung quanh đã thay nhau giấu đi, họ bắt nàng chịu đựng kể từ lúc hoài thai đến gặp nạn, bao nhiêu uất ức, khổ đau không thể đếm xuể. Chắc rằng nàng mang nỗi thống hận rất lớn, hơn mọi thứ tốt đẹp chàng trao.
Nam Lăng Tử suy nghĩ một hồi, bên ngoài truyền qua tiếng huyên náo, cắt đứt dòng nghĩ ngợi, chàng đưa tay nâng màn xe ngựa lên nhìn, những người qua lại, còn cầm chiếc lồng đen sắc màu, cả nơi bán đủ loại đèn lồng.
Hôm nay là Trung Thu, mọi người đều vui vẻ hân hoan, cùng một dịp để vui chơi.
Dường như ngộ ra, phút chốc Nam Lăng Tử nắm tay Diệu Phương Sinh dẫn đi xuống xe ngựa, từ tốn dắt nàng hòa vào đám đông.
Diệu Phương Sinh hiểu thấu Nam Lăng Tử đang cố gắng làm mình vui, nàng tự nhiên thuận theo chàng, dẫu sao hôm nay làm đủ phần kế hoạch, toan tính tổn thất, yêu thương đớn đau trộn lẫn nhau. Giờ đây nên pha thêm tình cảm, xoa dịu tâm tình đối phương tốt lên.