Diệu Phường Sinh tỉnh lại, cảm nhận thân thể mình cứng ngắc, sức lực thì vô cùng yếu ớt, nàng gắng sức động đậy để ngồi dậy, là hành động khẽ ngưng, khi đôi mắt trông thấy nam nhân đứng cạnh giường.
Gương mặt nam nhân đeo mặt nạ bạc, hai con ngươi đối phương sâu thẳm nhìn nàng, tuy không rõ dung nhan, nhưng đây là một người quen thuộc, nên Diệu Phương Sinh rất nhanh cất tiếng hỏi: “Diêm vương, ngài xuất hiện ở đây làm gì?” Giọng nàng khàn đặc, tựa hồ rất lâu không mở miệng nói chuyện.
Phần nam nhân được gọi là Diêm vương kia khẽ nhếch miệng trả lời: “Ta không ở đây thì cô sẽ hôn mê thêm ba năm nữa, Diệu Phương Sinh, cô nhớ lại chưa?”
Một câu nói nhắc nhở Diệu Phương Sinh phải nhớ tới thời khắc kia, mùa Đông năm ấy tuyết rơi phủ đầy khoảng trời, sau những tháng ngày bị người đời dè bíu mắng nàng lẳng lơ, chỉ vì hoài thai khi phu quân còn trên chiến trường.
Nhưng điều quan trọng nhất là nàng bị người khác tính kế, Hoàng hậu mời uống ly trà độc, từ Hoàng cung hồi phủ thì hắc y nhân đuổi giết, cuối cùng bị chính ám vệ thân cận nhất của mình ép nhảy vực, Đông sang gió lạnh, tuyết trắng rơi buốt giá, bụng thai bảy tháng lại trúng kịch độc, bất đắc dĩ rơi vào vực sâu.
Tất cả chỉ bởi vì Hoàng thượng quá ưu ái phu quân nàng, khiến những kẻ tham muốn Hoàng vị cố kỵ, muốn diệt trừ đi, nên bọn họ nhắm tới điểm yếu của chàng là nàng đây.
Diệu Phương Sinh nhớ rõ mình chịu đau đớn nằm dưới vực sâu, máu tươi trên thân nhuốm đỏ màu tuyết, gió thổi đông cứng thân thể và vũng máu ấm của nàng, nhưng chừng đó thương tổn không bằng vết thương trong lòng, vết thương do các tin tức nàng nghe thấy tạo ra.
Người đưa tin báo rằng; “Nhị vương gia cùng nữ tướng quân nước địch mất tích ba tháng, binh lính hai bên vẫn tiếp tục chiến đấu kịch liệt.”
“Nhị vương gia bình an trở về, nhưng mang theo cả nữ tướng quân nước địch, vương gia
còn mạo hiểm tìm thuốc để chữa thương cho nàng ta.”
Từng thứ một truyền đến, Nhị vương gia tên Nam Lăng Tử, vị phu quân nàng ngày đêm nhớ thương, chàng đang hy sinh vì một nữ nhân khác, hết thảy từ tốn mà mạnh mẽ giày xéo trái tim người thê tử là nàng.
Còn gì đau hơn nỗi đau bị phản bội, người kia còn là phu quân mình ngóng trông đợi chờ?
Diệu Phương Sinh nghĩ đến đây nơi lòng bất giác quặn lên, giọt lệ xót xa chẳng biết khi nào đã tràn khóe mắt, làm nàng phát hiện phải vội lau đi, rồi hướng về Diêm vương trả lời: “Nhớ rồi, tôi ở trong câu chuyện này là một nữ phụ, tất cả kết quả do tôi lựa chọn.”
Diêm vương mím môi, trầm giọng lên tiếng: “Biết rõ còn cố gắng lao vào? Nếu không phải ta thấy có lỗi với cô, ta sớm mặc kệ cô ngu dốt mà tự sinh tự diệt!”
Nghe Diêm vương chê bai oán trách mình, Diệu Phương Sinh nghiêng đầu, cười trừ đáp: “Tôi vẫn hiểu điều này, thật lòng cảm ơn ngài.”
Đây là sự thật, ngoại trừ kiếp trước, thì từ lúc nàng yêu Nam Lăng Tử, Diêm vương luôn nhắc nhở kết cục về sau ra sao, do nàng chấp mê bất ngộ, nghĩ có một chữ tình sẽ có thể thay đổi tất cả, cả chuyện nữ phụ được thích nam phụ thuộc về nữ chính.
Phải, Diệu Phương Sinh ở trong thế giới tiểu thuyết cổ đại huyền huyễn, cốt truyện tranh đấu quyền lực lẫn quốc gia, nhưng thật sự chỉ là tình yêu tay ba, ngươi yêu người, người yêu ai khác.
Phần lý do nàng thành nữ phụ là bởi kiếp trước gặp tai nạn qua đời, cuối cùng nhận ra vì Diêm vương tính sai tuổi thọ, mới đứt gánh giữa đường, đáng tiếc thân thể đã bị xe cán nghiền nát, chẳng thể chứa đựng linh hồn nữa.
Nên Diêm vương đem nàng đến thế giới này, giúp nàng đắp nặn thân thể khác, chờ nữ phụ ra đi theo đúng nội dung mới cho nàng thay thế, nhưng tự nàng lại đâm đầu qua Nam Lăng Tử, rồi rơi xuống tình cảnh bi ai như giờ, khiến Diêm vương phải ra tay thêm lần thứ hai.
Suy ra Diêm vương đã làm thừa tình dư nghĩa, nàng thấy hổ thẹn, càng không dám cãi lại như trước đây.
Diệu Phương Sinh vẫn đắm chìm suy tư, Diêm vương bỗng lạnh lùng nói: “Diệu Phương Sinh, ngày hôm qua Nam Lăng Tử sơ ý để người khác bắt cóc cô, còn bắt cả nữ tướng quân đó, tên kia buộc Nam Lăng Tử chọn lựa một trong hai người, nữ tướng quân không muốn Nam Lăng Tử khó xử nên tự động chết thay cô.”
Câu nói tuôn rơi, đánh thức Diệu Phương Sinh, nàng hơi nhướng mày, sau cùng nhẹ nhàng cong môi, nhếch miệng: “Có một phu quân là nam nhan họa thủy, cảnh nữ tử hi sinh vì chàng ấy tôi thấy quá nhiều, chắc hẳn nàng ta còn sống phải không?”
“Ừ, nàng ta được thái tử cứu, hiện giờ Nam Lăng Tử chưa biết, vẫn còn tìm nàng ta.” Diêm vương nhàm chán đáp, nhìn gương mặt nàng tiều tụy không sức sống, rõ ràng môi cười nhưng ánh mắt kia toàn là buồn bã.
Nữ nhân luôn là giống loài mẫn cảm xen kẽ mềm yếu, hắn ta biết đôi lời nói đó đủ khiến lòng nàng đau, tại vì người mình yêu nhất đã có tia do dự, đồng nghĩa trong lòng kẻ ấy có một nữ nhân khác quan trọng bằng nàng.
Hắn ta hoàn toàn hiểu, cơ mà chỉ có tàn nhẫn thì đối phương mới nhận thức để buông tay.
Diệu Phương Sinh bên cạnh không hay suy tính Diêm vương đang nghĩ, nàng tự nhiên cười thành tiếng, chầm chậm tuôn chữ: “Diêm vương muốn cá cược không? Rằng Nam Lăng Tử sẽ nói hết thảy chuyện chàng ấy và nữ tướng quân cho tôi nghe.”
“Diệu Phương Sinh, cô đang hỵ vọng cái gì? Đừng vọng tưởng mình sẽ thay đổi được mọi thứ nữa, trong cuộc tình này cô chỉ hơn những nữ nhân ngoài kia là do Nam Lăng Tử tự thân chọn lựa!” Diêm vương cao giọng, dáng vẻ tiếc hận rèn sắt không thành nói tiếp: “Nam Lăng Tử là phù vân xa vời, dù cô có bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, thiên địa cũng không cho cô toại nguyện đâu.”
Diệu Phương Sinh im bật liếc nhìn Diêm vương, từng câu chữ kia tựa như lưỡi dao bén nhọn, đâm xuyên qua ngực trái, nàng hy vọng điều gì? Ngưỡng tưởng giữ lấy tình phu thê bảy năm sao? Không phải, nàng chỉ muốn xem Nam Lăng Tử còn yêu hay đã sớm thay đổi thôi, để khi nào quyết định làm một chuyện nào đó sẽ dễ dứt khoát hơn.
Chứ từ thời điểm ngã xuống vực sâu, thứ hy vọng mà Diêm vương vừa nói đã mất, nàng đem nó chôn dưới đáy lòng mình, từ giờ không có một Diệu Phương Sinh nhẫn nhịn vì yêu Nam Lăng Tử, chỉ có Diệu Phương Sinh nương tựa oán hận để tiếp tục sống.
Những người trước đây hãm hại, dè bíu nàng đều phải nhận hậu quả!
Ý nghĩ của Diệu Phương Sinh thấu đáo như thế, chả qua Diêm vương không hiểu ra, cho rằng nàng đang luyến lưu, nên hắn còn định nói thêm vài chuyện, tuy nhiên đúng lúc này cửa phòng hé mở, khiến Diêm vương vội vã quay người biến mất.
Diệu Phương Sinh cười nhẹ, hồi sau nâng mắt nhìn về bóng dáng xuất hiện ở cửa, cách một tấm bình phong, nàng vẫn nhận ra người kia, qua tiếng bước chân khẽ khàng.
Tiếp đến dáng hình con người hiện ra, một nam nhân với thân cao gầy mang huyền y ảm đạm, bên ngoài khoác lên áo choàng xám có họa tiết vân mây, xem đến gương mặt, đối phương sở hữu đôi mắt đào hoa cùng sống mũi cao thẳng, kèm theo cánh môi mỏng khép hờ.
Mỗi góc cạnh khuôn mặt đều hoàn hảo như được tỉ mỉ điêu khắc ra, chi tiết đẹp đẽ từ dung nhan, lẫn phong thái phóng khoáng mà nam nhân có, làm người khác ghi nhớ sâu đậm.
Diệu Phương Sinh cười thành tiếng, ánh mắt sâu xa hướng về nam nhân mở miệng giọng khàn gọi: “Lăng Tử, chàng về rồi.”
“Phương Sinh, Phương Sinh!” Nam Lăng Tử kêu tện nàng, bước chân nhanh chóng đi tới bên giường, điệu bộ vui mừng ôm lấy nàng.