“Lừa lông ngắn ơi lừa lông ngắn, từ trước tới giờ ta chưa từng cưỡi, một ngày ta tâm huyết dâng trào mà leo lên a…” Tâm tình thật tốt, ta chỉ muốn hát vang một khúc.
“Sư tổ, người có thể làm ơn đừng hát cái khúc ca lừa lông ngắn đó nữa được không, ngươi đã hát hơn một canh giờ rồi. Tuy ngươi không thấy phiền, nhưng ta với Tiểu Bạch đều nghe đến phát chán rồi.” Trước mã xa truyền đến thanh âm oán giận.
“Thật vậy chăng? Ta hát lâu vậy a? Tiểu Bạch ngươi cũng ghét nghe?” Không nhìn thấy Tiểu Kiện cách tấm mành, ta chỉ còn cách quay sang nhìn Tiểu Bạch.
Kết quả là, nó cư nhiên không thèm nể tình mà gật đầu.
Trong lòng ta thực tức giận, vỗ đầu nó: “Nếu không thích nghe, vậy ngày hôm nay cắt bớt một phần kẹo của ngươi.”
Nó liền bật người nhào tới trước ngực ta, giống như cún con mà liếm liếm mặt, làm nũng cọ qua cọ lại trên ngực ta.
Bị ta bắt được tử huyệt của ngươi rồi sao? Hắc hắc! “Lấy lòng ta cũng vô dụng! Chậm rồi! Có hiểu cái gì gọi là mã hậu pháo không? Ngày hôm nay cắt một phần kẹo của ngươi! Nằm một bên mà hối hận đi.”
Tiểu Bạch ai oán nhìn ta, thấy thần tình của ta không có nửa điểm thương lượng, liền chạy ra bên ngoài mành tìm Tiểu Kiện an ủi.
Bên trong xe đột nhiên thanh tịnh, ta cũng mất tinh thần tiếp tục làm ầm ĩ, đành lấy ipod trong túi Càn Khôn ra, chẳng biết vì sao, từ lúc ra cốc luôn cảm thấy không yên, hay là nghe hội ca đi!
“Trong bóng tối chúng ta đều không nói gì / ngươi chỉ muốn về nhà / không muốn ngươi về nhà / bóng đêm tịch mịch thật khiến ta sợ hãi / bàn tay ngươi thật ôn nhu / nhẹ nhàng xoa lên tóc ta / trên mặt của ngươi hiện rõ / khát khao được ta ôm lấy / nhưng ngươi thực có mệnh đào / hỏa dục đang thiêu đốt / ngươi yêu ta nhưng cũng yêu hắn / hắn so với ta thực tốt hơn sao / ngươi vì ai mà giãy dụa / yêu ta nhưng cũng yêu hắn / đã nói ra lời thực tâm ngươi muốn nói / tình yêu ngươi dành cho ta rốt cuộc là / yêu yêu yêu … / có phải đây là sự trừng phạt của số phận đối với ta / yêu ngươi cũng không có biện pháp / hận ngươi cũng không có biện pháp / thật muốn thoát khỏi dòng chảy đang vây hãm lấy ta / kéo tay ngươi / nhưng ngươi thật muốn buông tay khỏi ta / tren mặt của ngươi hiện rõ / ngươi không muốn được ta ôm / mỗi khi tình ái biến thành dày vò / ngươi lại bắt đầu muốn chạy trốn / ngươi yêu ta còn yêu hắn / có phải ta cũng nên nói hắn thật là tốt / ngươi không thể chọn lựa / yêu ta nhưng cũng yêu hắn / ta tình nguyện nghe được câu trả lời tàn nhẫn / cũng không muốn bị đùa giỡn / ngươi yêu ta nhưng cũng yêu hắn / ta tìm trăm lý do cho ngươi / ta thật là ngốc / ngươi yêu ta còn yêu hắn / khi nào ta mới có câu trả lời / ta hẳn là không thể hiểu / ta yêu ngươi hắn cũng yêu ngươi / ngươi đều không thấy chúng ta thật là tốt / ta thật sự rất lo lắng / ngươi yêu ta nhưng cũng yêu hắn / có phải mãi mãi ta cũng không được nghe câu trả lời của ngươi / chúng ta đều không thể khống chế / hãy thương hắn!” Trong tai nghe điện thoại truyền đến tiếng ca mãnh liệt của Đào Cát Cát. ( Ai wo haishi ta (Yêu anh hay hắn), thanks Blink, Đào Cát Cát thỉnh tra google)
Lắng nghe, một giọt lệ rơi ra ngoài khóe mắt. Bài ca đã xướng ra tiếng lòng của hai người bọn họ đi! Lúc đó ta chỉ cố gắng đạt thành mục đích, hành vi bốc đồng như vậy nhất định đã tổn thương tận tâm bọn họ rồi. Bọn họ, có khỏe không? Còn yêu ta không?
Khi ta tỉnh lại thì đã nằm trong một gian phòng hảo hạng trong một khách điếm. Tiểu Kiện đang ngồi trước cửa sổ ngắm cảnh mặt trời xuống núi, thật là một mỹ cảnh, Bạch Phương thì nằm úp sấp ở dưới giường mà ngủ.
“Tới Tô Châu rồi?” Ta xuống giường.
“Ân.” Người nào đó cũng không quay đầu lại.
“Tiểu Kiện khí lực ghê gớm thật a, cư nhiên có thể ẵm được ta vào phòng nha. Xem ra ngươi có thể cưới vợ được rồi!” Ta trêu chọc hắn, nhìn nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn đợi coi biến đổi ra sao.
Quả nhiên, mặt người nào đó lập tức đỏ lên, thở hổn hển xoay người: “Là do sư tổ nhẹ cân.” Đột nhiên ngữ điệu thay đổi, “Từ lúc ngươi đến Tuyệt Tình Cốc, mỗi ngày lại gầy đi một chút, ngay cả gia gia cũng không có biện pháp. Ngươi có tâm sự sao? Mỗi khi ở trước mặt mọi người thì đều có vẻ rất vui, nhưng thực sự thì sao? Chỉ cần ngươi ở một mình thì luôn luôn cô đơn đờ ra nhìn xa xăm.”
“Được rồi!” Ta cắt lời hắn, làm bộ không có việc gì, “Tiểu hài tử thì biết cái gì? Cai này gọi là gầy bẩm sinh, người khác muốn còn được đâu! Ta đói bụng rồi, mau đi ăn cơm chiều thôi.”
“Nga!” Hắn thông minh phát hiện không thích hợp tiếp tục chủ đề kia, đành phối hợp theo ta xuống lầu.
“Tiểu nhị ca, mang cho ta một đường thố bài cốt, cá hấp pecca, tố tam tiên(xin nỗi em hông hỉu)… bưng lên nhanh cho ta!” Một hơi kêu luôn mười món, ăn cho quên buồn luôn.
“Sư tổ, chúng ta ăn không hết nhiều thức ăn như vậy đâu! Không phải lãng phí lắm sao?” Tiểu hài tử xấu xa làm vẻ mặt không tán thành.
Cũng không ngẫm lại là ai chọc ta buồn! “Ngốc, không phải có Tiểu Bạch nhà ta sao? Ngươi ăn còn nó thì không cần ăn à!”
“Nga!” Cúi đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Ăn nhiều một chút đi, ngươi đang tuổi ăn tuổi lớn!” Thấy tiểu hài tử này vẫn không buồn gắp gì cả, ta gắp thật nhiều thức ăn bỏ vào trong bát của hắn. Quả thực giống hệt như đầu gỗ nhà ta! Chỉ biết quan tâm đến ta, cảm giác như ta là tất cả của y.
Chờ Tiểu Bạch gió cuốn mây tan xong, ta đứng dậy, nói với Tiểu Kiện: “Đi, đi ra ngoài shoping! Cảnh đêm bên bờ sông Tô Châu nghe nói rất tuyệt, để ta đưa ngươi đi gia tăng kiến thức.” Tô Châu, sát vách lão gia ta, thế nào không quen ni? Chỉ là, tất cả, tất cả, đều dường như đã qua mấy đời. Ta, trở về không được.
Vừa vặn, ngày hôm nay là mùng một, bên trong thành có hội chùa. Dọc theo đường đi, bên bờ sông nhỏ treo đầy đèn Lưu Ly, trên đèn vẽ rất nhiều hoa văn khác nhau, nữ tử yểu điệu, trúc cúc thanh nhã, hồ điệp bay lượn… cảnh đẹp mê ly vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ thu hết vào trong mắt.
“Sư tổ, sư tổ, ngươi đang suy nghĩ đáp án sao?” Tiểu Kiện thấy ta đờ ra liền đẩy đẩy.
“Không phải, ta chỉ là chợt nhớ đến khi còn bé, cùng thầy u đi ngắm hoa đăng. Hoa đăng đó cùng trước mắt hệt như nhau, không, phải nói là cùng trước mắt thật là đẹp lắm.” Ta ngẩng đầu, lắc lắc ném thương cảm ra khỏi đầu, “Ta mang ngươi đi tìm cái gì ngon ngon ăn.”
Ta kéo hắn bước nhanh đi tới một gian hàng nhỏ bên đường hương thơm tỏa ra bốn phía, cao giọng nói: “Lão bản, cho hai chén tửu nhưỡng nguyên tiêu.”
“Ai! Có ngay!”
Công phu trong nháy mắt. Hai chén nóng nguyên tiêu nóng hầm hập được bưng ra.
“Sư tổ, ngươi còn ăn được a?” Vô cùng kinh ngạc nhìn ta.
“Nhiều lời! Mau ăn, lạnh là không ăn được nữa.” Ta xoa xoa đầu hắn, “Ta trông thế này thôi chứ bao tử lớn lắm nha, ha ha.”
Chúng ta vừa đi dạo vừa ăn uống lung tung, ăn không ít thứ. Cuối cùng trên đường quay về khách điếm còn cầm theo một cây mứt quả, tuy rằng trên mặt người nào đó có vẻ không được tự nhiên.
“Ăn mau đi! Cái này là đặc biệt mua riêng cho ngươi đó. Trong cốc khẳng định là không có loại đồ ăn vặt của tiểu hài tử này, vì vậy nên giờ ta mới mua cho ngươi. Rất ngọt a.” Ta cắn một miếng sơn tra, mồm miệng không rõ nói.
Nhìn hắn nhắm mắt dường như anh dũng hy sinh cắn một miếng, ta không khỏi buồn cười.
“Tiếng bò rống ————” Xung quanh truyền đến một tiếng bò kêu.
Nghe quen quá nha! Vì sao khiến cho mí mắt ta giựt liên hồi vậy ni? Cảm giác có điềm gở hiện lên trong đầu, cho đến khi một thân ảnh xuất hiện trước mặt ta…