Khi ta tỉnh lại thì, phản ứng đầu tiên trong đầu đúng là “Đau xương sống đau thắt lưng, thỉnh dùng bỉ dương ngưu Tây Tạng cốt tủy tráng cốt phấn”. Mắt nhập nhèm không mở lên nổi, thấy một thân ảnh không rõ đưa lưng về phía ta đứng ở trước cửa sổ, ta tưởng là cái kẻ tối hôm qua đem ta lăn qua lăn lại cả một đêm, há mồm mắng: “Cầm thú!”
Người đó quay đầu lại, khiến toàn bộ mọi thứ trong đầu ta đều bay lên chín từng mây.
“Lặc Lặc, sao ngươi lại ở đây?” Ta bất chấp thân thể đau nhức như điên, kéo chăn ngồi nghiêm chỉnh.
Y không nói được một lời, con mắt nhìn thẳng vào ta vừa đi tới bên giường.
Không thể nào? Chỉ mới ứng phó với một tên sắc lang đã muốn chết rồi, lại tới thêm một tên nữa, ta sẽ tinh tẫn nhân vong a! Ta có chút bất an khẽ dịch vào trong một chút.
“Ta…” Đang do dự không biết nên nói cái gì đó để cái tên diện vô biểu tình trước mắt này thả ta một con đường sống, không ngờ lại bị y một bả ôm vào trong ngực.
Ta không hiểu lắm hành động của y, đang chuẩn bị hỏi y thì, đầu đã bị y đặt trước ngực.
“Ngươi không nên cử động, cũng không cần nói gì cả, chỉ cần im lặng nghe ta nói là được.” Bởi y phát ra tiếng, lồng ngực có chút rung động.
Ta ghé vào trên người y, lắng nghe y nói.
“Ta trước kia, không có tự tin, cho rằng đôi tay đầy tay máu tanh này không xứng với ngươi, thế nhưng cứ mỗi lần định buông tay rồi lại làm không được, bởi vì tham luyến thứ ánh sáng đẹp đẽ của ngươi mà ta vĩnh viễn không có được. Vốn định cứ như vậy cả đời này canh giữ ở bên cạnh ngươi, chỉ cần thấy ngươi vui sướng là tốt rồi, hết lần này tới lần khác lại bởi vì cơ duyên mà Đoàn Tụ Tán mang lại, ta mới có thể chiếm được ngươi. Vốn tưởng rằng ta rốt cục đã có thể có được hạnh phúc, thế rồi lại xuất hiện thêm một kình địch. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng tướng mạo, khí độ, tiền tài, quyền thế của hắn đều là nhất đẳng, thậm chí cả chuyện gặp ngươi cũng là sớm hơn ta. Cho dù như vậy, ta vẫn không thể buông ngươi ra được. Vì vậy ta cùng Lý huynh làm một ước định, luận võ người nào thắng thì có thể ở lại bên cạnh ngươi. Nhưng chúng ta ai cũng không ngờ tới ngươi lại chọn cách nhảy xuống vực để ngăn cản chúng ta quyết đấu…” Nói đến đó, Lặc Lặc ngừng lại, cả người run lên kịch liệt.
Ta hổ thẹn từ trong ổ chăn vươn một tay ra vỗ về bờ ngực rộng lớn của y: “Không còn việc gì nữa, đều là quá khứ, đều là quá khứ.” Ta biết, những cảm giác lúc đó của bọn họ dù hiện giờ đang ôm ta trong lòng nhưng chuyện đó đã để lại trong tâm khảm của bọn họ bóng ma không thể xóa nhòa. Nương a, chiêu này của ngươi sai thê thảm rồi!
Y hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Lúc đó, ta hận không thể tự giết ta đi. Là chúng ta bức ngươi phải chọn, nếu như chúng ta có thể thỏa hiệp, vậy ngươi sẽ không …”
Ta giãy khỏi bàn tay đang đè nặng trên ót ta, ngẩng đầu lên, cắt đứt màn tự trách của y: “Đều không phải, tất cả đều là lỗi của ta! Là ta không tốt, trêu chọc hai người các ngươi. Khi đó ta cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ sợ các ngươi lưỡng bại câu thương, vì vậy trong lòng nóng lên, chưa kịp nghĩ gì đã nhảy xuống. Ta hiện tại không phải đang còn sống sờ sờ ở đây sao?”
“Ngươi là thật chăng? Không phải ta đang nằm mơ chứ? Hai năm rồi, chỉ cần ta tiếp cận ngươi một chút, ngươi liền bật người tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.” Đôi mắt đang chân thành nhìn ta chứ đày yếu đuối lẫn bi ai.
Ta ôm lấy tay y, đưa lên áp vào má ta: “Thực sự. Ngươi sờ thử, còn có độ ấm ni.”
Tâm, từng đợt nhói đau; lệ, không ngừng được mà chảy xuống.
Y tiếp được một giọt đưa vào trong miệng, nhắm mắt lại cảm nhận, mới toát ra một câu: “Nước mắt có vị mặn.” Sau đó chỉ ngây ngốc mà nhìn ta.
“Nói nhảm, ngươi đã bao giờ thấy nước mắt ngọt chưa!” Ta bị y khiến cho không cười khổ không được.
Y mãnh liệt ôm lấy ta: “Thật tốt quá! Ngươi là thực! Ngươi không chết!”
“Buông ra! Buông ra!” Ta bị y siết chặt đến nỗi thở không được.
Không ngờ, bởi vì giãy dụa là động tác quá lớn, dẫn đến chăn trượt xuống, cảnh xuân sạ tiết, nửa người trên xanh tím tím toàn bộ rơi vào đáy mắt y.
Nguy rồi! Trong đầu ta vang lên tiếng cảnh báo, lúc này xong đời rồi! Ta nhắm mắt chuẩn bị nhận lấy cái chết, không nghĩ tới y cư nhiên không “đại khai Sát giới”, chỉ là cầm lấy y phục dưới đất yên lặng mặc vào cho ta.
Cảm thấy y phục khoác vào người ta thì, ta mở hai mắt, ngơ ngác hỏi: “Ngươi không tức giận?”
Y xoa xoa đầu ta, chua xót mở miệng: “Kỳ thực, nếu nói ta không tức giận là gạt người. Thế nhưng ít ra còn hơn khi đó phải chịu thống khổ như chìm sâu dưới địa ngục, ta tình nguyện cùng hắn chia sẻ ngươi. Đây là năm đó trước khi chúng ta ly khai đã ước định.”
Những lời này hệt như bom nguyên tử đánh thẳng vào trong lòng ta một đòn nghiêm trọng. Bọn họ cư nhiên vì ta mà từ bỏ nguyên tắc của mình; cư nhiên vì ta mà tiếp nhận tình địch! Ta có phải quá may mắn không, có phải không cần phải chọn lựa cùng với ai, có phải không cần trong bọn họ từ bỏ đi một người, có phải từ nay về sau sóng êm gió lặng trời cao biển rộng cùng vương tử và vương tử hạnh phúc chung sống?
Ta choáng váng, gục vào trong lòng y mà òa khóc.
“Bảo bối, tại sao ngươi khóc?” Y hoảng loạn ôm lấy ta.
“Nhân gia vui vẻ a!” Ôm lấy thắt lưng y chết sống quyết không buông tay, gào khóc vì hai năm nhớ nhung cùng tịch mịch hổ thẹn hết thảy phát tiết ra.
Mặc cho thời gian lặng lẽ chúng ta vẫn ôm chặt lấy nhau, thẳng đến khi một thanh âm phá hủy sự yên lặng…
—————————–