Nàng có thể tin tưởng ai? Nàng ai cũng không thể tin tưởng.
Bọn họ là người thân thiết nhất đối với nàng, thân cận nhất a...
Nàng không biết vì sao chỉ trong một đêm, nàng chính là tân nương biến thành nữ tử đáng thươngbị chính mình tỷ muội cùng vị hôn phu phản bội, nàng không hiểu, thật sự không hiểu.
Đi chân trần đi ở trên đường, có chút nao núng, bốn phía nhìn lại đâynhũng ánh mắt khác thường làm cho nàng cả người bất an. Khi trốn đi không có đi giày , chạy trên đường, tận đến lòng bàn chân có cảm giác đau truyền đến, mới giật mình thấyđến chính mình đã quên đi giầy.
Nàng chưa từng có trải qua như vậy đáng thương, mỗi người đều đem nàng bảo hộ ở lòng bàn tay yêu thương , bi thương , ủykhuất cắn môi, tầm mắt lần nữa mơ hồ, nếu không sợ bị người khác nói quái thai, nàng sớm đã ngã xuống đất thất thanh gào khóc.
Cảm giác tan nát cõi lòng so với cảm giác đau đớn ở lòng bàn chân càng thêm khó chịu, cũng là vết thương người ko thể nhìn thấy
"Ngươi không sao chứ?" Một người qua đường tốt bụng nhìn thấy cô gái lòng bàn chân bị đá cứng ma sát xước da, trên mặt lại là loang lổ nước mắt, quan tâm hỏi.
Cô gái mới đầu ko có phản ứng, thẳng đến người đó lại vỗ vỗ của nàng vai, nàng mới như từ trong mộng tỉnh lại, trên mặt ngơ ngác biểu tình."A?"
Người hảo tâm cảm thấy nàng dại ra há mồm bộ dáng có chút buồn cười."Ngươi không sao chứ?" Hắn hỏi.
Nàng vẫn như là không thể trở lại thực tại, một hồi, nàng mới lắc đầu, nhẹ nhàng mà nói: "Cám ơn ngươi." Dứt lời, lại tiếp tục về phía trước đi, nhưng là phải đi đi nơi nào, nàng căn bản không biết.
Thất hồn lạc phách, lại còn nhớ rõ nói lời cảm tạ? Hảo tâm nhân con ngươi đen loé lên một tia giảo hoạt hứng thú, che giấu thật sau đằng saukính mắt. Hắn lôi kéo nàng, kinh ngạc tay nàng lạnh như băng cùng run run."Của ngươi chân bị thương, cần băng bó một chút sẽ tốt hơn."
"Không có gì đáng ngại." So với trong lòng đau, đau này có tính cái gì đâu... Hướng hắn gật đầu nói tạ, chậm rãi chạy bộ, không nghĩ tới hắn lại đi theo nàng.
"Ngươi gặp phải chuyện gì khổ sở sao? Như vậy ở trên đường đi rất nguy hiểm ... Ngươi cần hỗ trợ sao?
Nếu không, ít nhất cũng đi mua một đôi giầy đi?"
Nàng cười khổ.
"Có." Vẻ mặt hắn thành khẩn nói. Từ trong túi tiền móc ra danh thiếp, không có tên của hắn, chỉ ghi là " Blue moon Island" cùng một địa chỉ. Hắn đem danh thiếp dúi vào trong tay nàng, cười cười với nàng, nụcười thật là ngại ngùng. Nàng có chút không hiểunhìn hắn, hắn nắm tay của nàng."Cô gái xinh đẹp không nên rơi lệ".
Nếu không,ít nhất cũng đi mua một đôi giầy đi?"
Nàng cuối cùng cũng nâng mắt nhìn thẳng vào hắn, mới đầu nghĩ hắn là ngƯơif muốn tiếp cận, muốn nói lời từ chối, không nghĩ tới trước mắt là một đầu tóc chỉnh tề, đeo kính mắt thật dày, khuôn mặt tái nhợt cùng vớitươi cười có chút khờ ngốc, thấy như vậy khuôn mặt vô hại,trong mắt nàng hiện lên một tia xin lỗi khi mình hoài nghi hắn."Ta không sao đâu, cám ơn ngươi."
"Nhưng ngươi khóc..."
Hắn như vậy thẳng thắn làm cho nàng bất giác gục đầu xuống, không nói gì.
"Ngươi có nghe đến" Blue moon Island" sao?"
"Cái gì?"
"Ở nơi này, sẽ làmcho ngươi vui vẻ, quên đi hết mọi khổ sở ."
"Nào có nơi như vậy?"
Nàng kinh ngạc , bộ dáng chân thành của hắn làm cho nàng cảm thấy hắn thật đẹp, mặt đỏ hồng, không hiểu nên phản ứng thế nào.
Hắn mỉm cười."Mua một đôi giầy đi, một đôi giầy thật xinh đẹp, khi đó, ngươi mới có thể đi được xa hơn." Không tiếp tục dây dưa, hắnnói lời từ biệt với nàng, xoay người rời đi, trước khi đi còn vẫy vẫy tay với nàng, nhắc nhở nàng: "Nhất định phải đi nha."
Nàng nắm trong tay danh thiếp. Kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn, lại nhìn nhìndanh thiếp trên tay, đã lâu, đã lâu, muốn cười hắn ngốc, lại không thểcười. Khia nam nhân nói: "Không hề khổ sở... Blue moon Island sao... ?"