Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng

Chương 39



121.

Tiếng khóc của Mẫn thiếu hiệp dần nhỏ lại, sau khi khóc mệt thì quay mặt vào tường lau nước mũi, không còn lên tiếng nữa.

Ta dè dặt kéo áo trong của y.

Mẫn Chậm tức giận hỏi ta bằng giọng mũi: "Sao ngươi còn chưa ngủ?"

Ta rón rén nhích tới ôm eo y.

Toàn thân Mẫn Chậm cứng đờ, có lẽ muốn ném ta ra ngoài cửa sổ ngay tức khắc.

"Làm, làm gì đấy?" Mẫn Chậm ngập ngừng, dường như y muốn gạt tay ta ra nhưng nửa chừng lại do dự, tay y phủ lên mu bàn tay ta.

Y nắm ngón tay ta.

Hình như không có ý đuổi ta cút sang một bên.

Ta áp sát vào lưng y, trong bóng tối cảm thấy lòng bàn tay y thô ráp hệt như Đường đại hiệp. Mẫn Chậm nói không sai, y không phải mỹ nhân mảnh mai có thể bị gió thổi bay trong thoại bản, y là người dù khổ sở cách mấy cũng cắn răng vượt qua.

Y bị cha mẹ bỏ rơi, không ai dạy y đúng sai, y đành dựa vào trộm vặt móc túi để sống sót.

Ta bảo y: "Mẫn thiếu hiệp, ngươi không thích xăm "Trời ban lương duyên" thì ta cho ngươi xăm "Vạn sự như ý" còn lại nhé."

Y nói: "Ông không tin thứ đồ chơi này."

Ta nói: "Vậy sao ngươi còn nói chuyện với Bồ Tát?"

Mẫn Chậm bị ta hỏi thì nín thinh.

Y trầm mặc giây lát mới thản nhiên nói: "Có nói Bồ Tát cũng đâu nghe được. Nhưng dù sao ta nói cho Bồ Tát nghe vẫn thoải mái hơn lẩm bẩm một mình."

Ta nghĩ cũng có lý.

Thật ra mọi người quỳ gối trước Phật Tổ nói những lời kia đều muốn xoa dịu nỗi đau khổ trong lòng mình, Phật Tổ có nghe được hay không lại là chuyện khác.

"Ta rảnh lắm, còn kín miệng nữa." Ta buông tay y ra rồi nằm ngửa nhìn vách tường tối tăm mờ mịt trên đầu, "Nếu ngươi muốn tìm người nói chuyện thì có thể tới tìm ta. Suốt ngày Bồ Tát phải nghe rất nhiều người nói nên đôi khi không chú ý đến ngươi, nhưng ta sẽ nghiêm túc nghe ngươi nói, nói tới khi nào cũng được."

Mẫn Chậm cũng trở mình nằm quay mặt về phía ta, lộ ra ý cười hiếm thấy: "Vậy ngươi đúng là rảnh thật đấy."

Ta nói: "Ta còn biết làm bánh gạo ngọt nữa, lần sau ngươi đến núi Thanh Lộc có thể thử tài nghệ của ta."

Nói đến đây ta ngáp một cái, Mẫn Chậm bỗng nhiên đưa tay sang đụng nhẹ vào mặt ta. Y nhanh chóng rút tay về, chẳng biết đang nghĩ gì.

Ta dụi mắt nói với y: "Mẫn thiếu hiệp, ban đêm ngươi đắp chăn nhiều một chút, đừng để ta giật chăn mà cảm lạnh đấy."

Mẫn Chậm nói: "Ngươi xích lại đây."

Ta "ừ" một tiếng rồi kéo chăn nhích sang chỗ y.

Mẫn Chậm quàng tay ôm ta vào lòng.

Y bảo ta ngậm miệng đừng nói gì cả, sau đó vò tóc ta rối bù, còn không nhẹ không nặng bóp mặt ta mấy cái.

Ta không rõ y có ý gì, nhưng thấy Mẫn thiếu hiệp vui vẻ thì cũng chiều theo y.

Y tì cằm lên đỉnh đầu ta, hừ một tiếng rồi nói: "Thôi, tối nay ngươi muốn chiếm tiện nghi của ông thì chiếm đi, không so đo với ngươi nữa."

Mũi ta kề sát vạt áo y, ngửi được mùi máu và cỏ vụn trên người y, hàm hồ nói: "Vậy thì đa tạ thiếu hiệp......"

Khoan đã, ta làm vậy xem như đang chiếm tiện nghi của y sao?

Ôm một hồi, Mẫn Chậm đột nhiên hỏi ta: "Có phải đồ ngốc mạng cứng hơn người thường không?"

Ta suy nghĩ rồi nghiêm túc trả lời y: "Chắc vậy, dù sao ngốc cũng có phúc của ngốc."

Mẫn Chậm nói: "Ta cũng thấy thế."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv