102.
Khi chúng ta xuống núi thì đã khuya, thôn làng trên đường đều tắt đèn, bốn phía tối đen như mực. Lúc đầu ta chỉ nắm tay Đường đại hiệp, sau đó thấy hơi lạnh nên ôm cánh tay hắn, muốn mượn chút hơi ấm trên người hắn.
Có lẽ ta run quá lợi hại nên Đường Phiếm dừng chân lại cởi áo ngoài khoác cho ta rồi thấp giọng hỏi: "Là do Minh Tâm Đan kia à?"
Ta sụt sịt một cái rồi khó nhọc gật đầu, sương đêm đông thành băng vụn trên mặt ta, lạnh đến nỗi mặt ta tê cứng.
Đường Phiếm nói: "Đi thêm lát nữa sẽ có khách điếm, chúng ta vào đó nghỉ chân."
Tiên sinh không ở cạnh nên ta rất bối rối, nhưng giờ chưa thể quay về ngay được.
Chắc Đường đại hiệp sẽ giúp được ta, hắn đã đem ta đi thì có lẽ cũng đã lường trước sẽ xảy ra chuyện này. Ta lo lắng bất an nghĩ thầm, khi Đường Phiếm trả tiền thuê phòng ta đứng sát sau lưng hắn, dè dặt nhìn tiểu nhị tính sổ sách.
May mà ở đây người lui tới không nhiều nên vẫn đặt được phòng trống.
Tiểu nhị trên giang hồ xưa nay rất có đạo đức nghề nghiệp, dù bọn họ có nhận ra Đường đại hiệp cũng không hỏi lung tung này nọ.
Đường Phiếm bảo tiểu nhị đi nấu nước nóng rồi bảo ta: "Võ công có cao mấy...... thật ra cũng không nhiều hơn người thường một đôi mắt hay một đôi tay, chẳng có gì đáng để ý cả."
Hắn ngồi xổm trước mặt ta rồi xòe tay đặt lên đầu gối ta nói: "Chỉ có lòng bàn tay chai sần hơn người khác chút thôi."
Ta bóp tay hắn.
Cứng như đá vậy.
Vân tay của hắn đều bị mài mòn.
Ta cúi đầu hỏi hắn: "Vất vả lắm sao?"
Đường Phiếm lắc đầu, hắn nhếch môi cười rồi vén tóc mai lòa xòa của ta ra sau tai.
Ta cầm tay hắn, suy nghĩ một lát lại nói tiếp: "Đường đại hiệp, tay ngươi thật ấm."
Khi nói câu này dù người ta rất lạnh nhưng trên mặt lại như bị hơi nước hun nóng, Đường đại hiệp đưa tay vuốt eo ta, hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh như đao kiếm lại ôn nhu như nước.
Đường Phiếm nói: "Vân Hòa, ngươi muốn nắm tay ta thì cứ nắm đi."
103.
Ban đêm đi ngủ, Đường Phiếm ngủ phía ngoài còn ta ôm chăn nằm phía trong. Nhưng vì lạnh nên nhất thời ngủ không được, ta trở mình ngắm trộm hắn.
Đường đại hiệp nhắm mắt lại, lông mi dài phủ bóng mờ trên mí mắt.
Ta cẩn thận đưa tay sờ soạng tóc trên tai hắn.
Nghe nói người có võ công cao cường như bọn họ nghe gió thổi cỏ lay sẽ tỉnh ngay, nhưng ta đã sờ đến mũi hắn mà hắn vẫn chưa tỉnh.
Ta không biết có phải hắn đang giả bộ ngủ hay không nên gọi khẽ tên hắn: "Đường đại hiệp, có thể ôm ta ngủ không...... Ta lạnh quá......"
Nói xong cảm thấy yêu cầu này thật kỳ quái.
Có vẻ như Đường đại hiệp không tỉnh giấc, ta đành ngậm miệng xoay người nằm lại chỗ cũ.
Ta vừa nằm xong thì chợt cảm giác có bàn tay ấm áp mạnh mẽ ôm ta vào ngực.
Gió đêm kẽo kẹt thổi qua cửa gỗ khách điếm.
Trong bóng tối lờ mờ ta nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Đường đại hiệp sau lưng.
Hắn ôm ta một hồi rồi trầm thấp hỏi ta: "Vậy chuyện cân bằng âm dương kia...... Ta có thể làm gì để giúp ngươi?"