70.
Khi Đường Phiếm hôn ta, ý nghĩ đầu tiên của ta là:
Nếu Vu cô nương dưới núi chuyên viết thoại bản Mẫn Đường biết chuyện này thì có đánh chết ta không?
Đường Phiếm hôn xong lại nhìn ta chằm chằm bằng đôi mắt đen như mực kia, không nói tiếng nào.
Ta cũng im lặng nhìn hắn, ta có thể nhịn không chớp mắt lâu hơn bất kỳ ai khác.
Tuy cảm thấy bị hôn một cái chẳng gì phải thẹn thùng nhưng Đường đại hiệp thực sự rất đẹp trai, nhìn hắn từ khoảng cách gần như vậy rất khó để ta không đỏ mặt.
Hắn lại không nói lời nào khiến ta càng khẩn trương hơn.
Ta vừa căng thẳng thì trên mặt lập tức nóng ran.
"Vân Hòa," khoảng nửa khắc sau, Đường Phiếm mới bảo ta, "Món quà ta đem cho ngươi nằm trong chuông gió đấy."
Ta ngơ ngác gật đầu: "Đa tạ Đường đại hiệp!"
Đường Phiếm lại cười. Hắn đưa tay vuốt tóc mai của ta rồi nói: "Ngươi gọi ta Đường Phiếm là được rồi, đừng gọi đại hiệp nữa."
Tay hắn rắn chắc phủ kín một lớp chai vì tập võ lâu năm. Ta ngửi thấy mùi máu lạnh lẽo trên người Đường Phiếm, đang nghĩ xem có phải mùi này tỏa ra từ trong xương cốt hắn hay không thì chợt thấy trên tay áo hắn loang ra một mảng đen thẫm.
Ta kéo tay áo hắn thì thào: "Đường đại hiệp, có phải ngươi bị thương rồi không? Ta lấy thuốc cho ngươi nhé."
Đường Phiếm nói: "Vết thương nhỏ thôi, không cần đâu."
Hắn vừa cầm tay ta vừa sờ eo ta.
Lưng ta dán sát vào màn giường, trong đầu toàn là "không được không được"......Nhưng Đường Phiếm chỉ tựa đầu lên vai ta rồi nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.
Ta nuốt nước miếng một cái, chỉ dám khoác hờ lên tấm lưng rắn chắc của hắn.
"Đại hiệp, sao ngươi lại bị thương......" Ta không dám giãy giụa vì sợ đụng phải vết thương sẽ làm hắn đau.
Đường Phiếm nói hắn tình cờ thấy một đám người đang đánh nhau nên tới xem, vô ý bị người ta ngộ thương.
Ta không ngờ đại hiệp như Đường Phiếm cũng có sở thích ăn dưa xem náo nhiệt, tự hỏi tin tức độc nhất vô nhị này có thể bán lại cho người kể chuyện trong quán trà dưới núi hay không......
Không đúng, Đường đại hiệp đang bị thương mà sao ta có thể nghĩ đến chuyện này chứ! Vân Hòa, làm người đi!
Ta cứ tưởng hắn ôm một lát sẽ đi nhưng không phải.
Đường Phiếm cứ thế ôm ta cả đêm.
Ta sợ hắn ngủ trên gối ta sẽ phát hiện ra thoại bản ta giấu nên nhắm mắt lại mà vẫn không sao ngủ được. Mơ hồ cảm thấy trên môi có xúc cảm mềm mại, chỗ trên lưng bị Đường Phiếm đặt tay lên hình như cũng đang nóng dần.
Nghĩ đi nghĩ lại ta liền ngủ mất.
Trong mơ có một miếng bánh quế rơi vào miệng ta.
Không ngọt mà lại nóng.
Bỗng dưng rất muốn xuống núi mua bánh ngọt...... Ngày mai ngủ dậy nói với tiên sinh rồi mua.
71.
Hôm sau tỉnh lại trên giường chỉ còn mình ta, không biết Đường đại hiệp đã đi lúc nào.
Đến tìm tiên sinh mới phát hiện y đang nói chuyện phiếm với người khác.
Ta đi đốt thuốc.
Chờ người kia đi xong, tiên sinh mới cầm tẩu thuốc nói với ta trong giang hồ có lão tiền bối trước khi chết để lại một viên Minh Tâm Đan chứa nội lực trăm năm, nghe đồn viên thuốc này rất thần kỳ nên các đại môn phái đều cử không ít người đi cướp nó.
Ta thầm nghĩ may mà mình không phải người giang hồ, không cần tranh giành mẻ đầu sứt trán vì thứ này.
Hehe, dù sao ta cũng không biết võ công, có viên đan dược kia cũng vô ích thôi.
72.
Khi về phòng nhớ đến lời Đường đại hiệp nói tối qua, ta lấy chuông gió xuống lắc nhẹ bên tai.
Trong đó có một cái chuông nghe tiếng hơi lạ.
Ta tìm cách mở nó ra.
Bên trong có một hạt tròn vo đen sì.
73.
Nhìn kỹ mới phát hiện phía trên có ba chữ nhỏ:
Minh Tâm Đan.