Đồ Nam không hề phản biện, cô đã nói là muốn ở bên cạnh anh, vậy thì sẽ dành ra nhiều thời gian nhất có thể, trừ lúc ở bệnh viện, thì chỉ có thể bớt khoảng thời gian ở nhà, thế nên cô dứt khoát mang theo ít đồ để không phải về nữa.
Thạch Thanh Lâm để túi đồ của cô ở ghế sau, rồi kéo cửa ngồi vào xe, “Điện thoại của anh vẫn mở, anh đã dặn điều dưỡng bên kia rồi, có chuyện gì sẽ gọi ngay.”
Đồ Nam ngồi vào ghế phó lái, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, thì ra anh đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, còn sợ cô ở bên anh mà không yên tâm.
“Không sao, em cũng dặn dì Phương rồi.”
Phương Tuyết Mai ở nhà cũng chẳng có việc gì làm, lại thấp thỏm lo cho Đồ Canh Sơn, ngày nào cũng đến, chỉ hận không thể dọn hẳn tới phòng bệnh, thậm chí còn chê hai cô điều dưỡng làm vướng bận tay chân. Bà cũng bảo cô không phải thường xuyên đến bệnh viện, cứ làm việc của mình, dành nhiều thời gian ở cạnh Thạch Thanh Lâm. Hôm ấy, bà dùng giọng điệu của người từng trải mà bảo cô rằng, với một người đàn ông tốt thế này, phải dành ra ít tâm tư, người ta vì bố cô mà chi tiền bỏ sức không nói, còn thường xuyên chạy đến bệnh viện, không thể lạnh nhạt thờ ơ được.
“Em muốn đi đâu không?”, Thạch Thanh Lâm hỏi, anh liếc ra nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, “Vẫn còn sớm, không cần về vội, mình có thể đi đâu đấy một chuyến.”
Đột nhiên Đồ Nam nghĩ ra, từ khi bắt đầu yêu nhau đến giờ, họ chưa từng cùng nhau đi đâu cả, ngẫm nghĩ một lát, cô bảo: “Em muốn đến chỗ cao nhất thành phố.”
Cô cứ tưởng anh sẽ hỏi tại sao, nhưng anh không hề, chỉ đặt hai tay lên vô lăng, trầm ngâm giây lát, sau đó đánh xe ra đường, “Đi thôi, đưa em đến chỗ cao nhất thành phố.”
***
Vùng ngoại ô phía bắc của thành phố có địa thế cao, Thạch Thanh Lâm biết ở đó có một ngọn núi, trên đỉnh núi còn có đài ngắm cảnh. Hồi nhỏ, anh từng đến đó một lần, khi ấy tình cảm của bố mẹ vẫn khá tốt, đó cũng là một trong số những lần ít ỏi cả gia đình cùng nhau đi chơi, bao nhiêu năm trôi qua mà anh vẫn nhớ được.
Xe đi tới chân núi, họ tìm một nhà hàng ngay bên đường trước, ăn uống qua quýt, rồi mua chút đồ uống để mang theo. Anh hỏi Đồ Nam còn cần gì nữa không để mua một thể. Đồ Nam lắc đầu, nói không cần, mang cả đống đồ theo, làm như đi picnic không bằng.
Hôm nay trời đổ gió, hơi lạnh. Thạch Thanh Lâm không muốn để cô leo bộ, nên quay về xe, đi theo đường núi, lái xe lên trên.
Mấy tán lá xanh không hợp mùa chìa ra, lại nhanh chóng lùi về sau hai bên sườn xe.
Đồ Nam hạ cửa sổ xe xuống, tức khắc có gió lùa vào, cảm nhận về tốc độ trở nên rõ rệt, nhịp tim cũng dồn dập theo từng hồi gió rít. Cô đóng cửa lại, quay đầu sang bảo: “Anh đi chậm thôi.”
Thạch Thanh Lâm cười, “Đừng sợ.”
Hai chữ này kết hợp với tốc độ đang đi, trong nháy mắt khiến anh trông vô cùng phấn khích.
Có Đồ Nam ngồi trên xe, không đời nào Thạch Thanh Lâm dám mạo hiểm, xe lên đến điểm đỗ trên núi thì dừng, phanh lại vững vàng.
Đồ Nam xuống xe, nhịp tim vẫn còn dồn dập, nhưng lại có một cảm giác kích thích rất lạ. Cô nhìn sang bên kia, anh cũng xuống xe, đang mặc áo khoác, chiếc áo dáng dài đen vừa choàng lên người, thì sự sôi nổi ban nãy như bị che lấp, mà lại trở về với dáng vẻ trầm tĩnh đĩnh đạc hằng ngày.
Đài ngắm cảnh ở ngay phía trước, trước khi trời tối vẫn còn có thể kịp mua đợt vé cuối cùng. Họ mua đúng lượt vé cuối, cùng với một tốp khách du lịch từ nơi khác đến. Đại đa số khách du lịch là người già, có lẽ đang vội nên chen hết cả vào một chuyến thang.
Còn sót lại hai người đứng ở ngoài, đợi chuyến thang sau mà mãi không tới, nhưng thời gian thì cứ trôi qua từng giây từng phút.
Thạch Thanh Lâm nhìn đồng hồ, “Không biết có kịp xem mặt trời lặn không nữa.”
Đồ Nam không muốn lãng phí thời gian, bèn kéo anh rời khỏi khu thang máy, “Không sao, đứng ở dưới xem cũng thế mà.”
Cả đài ngắm cảnh được xây dựng theo kết cấu khung thép và bao bọc bằng cửa kính, tầm nhìn cực kỳ thoáng. Cô kéo anh đi đến sát cửa kính, đứng vững, hai tay làm thành khung hình, giơ ra xa rồi bảo: “Xem này, từ đây nhìn cũng là một bức phác thảo siêu đẹp.”
“Để anh xem nào.”, Thạch Thanh Lâm ghé lại gần, nhìn vào khoảng trống giữa tay cô.
Cây cối um tùm, thành phố nhỏ bé, ánh tà dương lãng đãng chao nghiêng, tất cả gói gọn trong khung hình giữa tay cô. Anh không chú tâm ngắm nghía, mà quay đầu sang nhìn cô. Cô xoay người lại, chuyển khung hình nhắm vào mặt anh một lát, rồi mới buông tay xuống.
Anh buồn cười, “Bức phác thảo anh thế nào?”
Đồ Nam im lặng không đáp.
Nên hình dung thế nào nhỉ? Lúc nhìn anh, chỉ muốn lưu giữ lại khoảnh khắc này mà thôi.
Cô đưa mắt nhìn sang mấy vị khách còn đang đứng ở đầu bên kia, là một cặp tình nhân, đang ôm hôn nhau như chốn không người.
Cô lại ngoảnh về.
“Đẹp không?”, Thạch Thanh Lâm duỗi tay ra, vòng qua eo cô rồi kéo cô ra đằng trước, “Bọn mình hôn còn đẹp hơn người ta.”
Anh cúi đầu, ghé sát vào cô, môi gần chạm môi, mà ở chút khoảng cách cuối cùng này, lại chậm chạp không động đậy nữa, chỉ có hơi thở cuốn lấy cô, cùng hít vào, rồi cùng thở ra.
Càng không chạm tới, lại càng có cảm giác kích thích muốn được chạm tới hơn.
Đây chính là lực hấp dẫn giữa đàn ông và phụ nữ.
Đồ Nam giơ tay siết lấy cổ áo anh, rõ rành rành, là lại bị anh trêu rồi.
Thạch Thanh Lâm thật sự rất thích dáng vẻ của cô vào những lúc thế này, hai mắt như sắp rỉ nước đến nơi, anh thấp giọng nói: “Em thành thật nói cho anh biết, trước anh, có phải chưa ai từng hôn em đúng không?”
Đồ Nam nhìn anh bằng ánh mắt thoáng bối rối, “Mất mặt lắm phải không?”
Anh cười, “Không hề mất mặt, cái này có gì mà mất mặt chứ.”, có điều, đêm hôm ấy cô chủ động bật đèn xanh cho anh, thật sự là một hành động không ngờ tới, trong lòng anh vô cùng sung sướng, “Anh chỉ có thể nói Tiêu Quân đúng là một tên ngốc.”
Cô vén tóc mái, bị lời nói của anh chọc cười, “Anh ta không có cơ hội, bọn em thường xuyên bị xếp đi chép tranh ở hai nơi khác nhau.”
“Thế là thầy em sáng suốt đấy.”, anh nửa đùa nửa thật, “Anh phải cảm ơn vì sự sắp xếp của thầy.”
Nghe anh nhắc đến Từ Hoài, Đồ Nam không nói gì nữa.
Thạch Thanh Lâm tưởng cô xấu hổ, bèn đưa tầm mắt nhìn ra bên ngoài, “Sắp hoàng hôn rồi.”
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa kính, nhuộm lên người họ một quầng sáng đỏ tươi. Đồ Nam không nhìn, tâm tư của cô đã không còn đặt ở đó nữa rồi.
“Thạch Thanh.”, cô gọi anh, lúc anh ngoảnh mặt sang, cô nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Ừm, nói đi.”, nghe giọng điệu nghiêm túc của cô, anh buông cô ra, đút hai tay vào túi áo, đứng đối diện cô, chờ cô mở lời.
Đồ Nam đưa tay cạo khẽ lên mặt kính, “Thầy của em, có ý muốn em về tổ.”
Thạch Thanh Lâm nhìn cô, ánh mắt không dời.
Anh loáng thoáng có cảm giác, suốt dọc đường đi, có thể cảm nhận được cô đang có tâm sự, nhưng mới đầu còn nghĩ do cô vẫn lăn tăn chuyện ở bệnh viện, nên mới đùa cho cô cười để giải tỏa tâm trạng, đến lúc nghe được tin này thì mới hiểu nguyên do.
Đồ Nam không nghe thấy anh đáp lời, liền ngoảnh đầu sang nhìn anh, lại chỉ nhìn thấy anh đang mím chặt môi.
Cô rất muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên trầm mặc.
Sau cùng, anh chỉ nói đúng một câu: “Chẳng trách lại muốn ở cạnh anh.”
Đồ Nam nghe ra ý vị ẩn sau câu nói của anh, cô cố quan sát sắc mặt anh, nhưng xem ra anh vẫn rất bình thường.
Anh đưa tay ra nhấc cao cổ áo cô lên, kéo hết khóa áo, khẽ xoay mặt cô nhìn ra bên ngoài cửa kính, “Không nói nữa, xem mặt trời lặn đã.”
Cô có xem, nhưng xem mà lòng chẳng yên.
Đôi tình nhân kia đã rời đi rồi, trước khi đi còn đưa mắt sang nhìn họ, bộ dạng như thể đang nghĩ họ vừa cãi nhau vậy. Cô lại càng bồn chồn không yên hơn.
Mặt trời lặn sâu, một ngày đã trôi qua, thời gian cũng thế, bạn càng mong nó trôi đi chậm thôi, nó lại càng không cho bạn được như ý.
***
Trời tối, họ cùng rời khỏi đài ngắm cảnh rồi xuống núi, sau đó vào nhà hàng ăn tối, cuối cùng là về nhà Thạch Thanh Lâm.
Đồ Nam thay sang đôi dép lê của riêng cô, cởi bỏ áo khoác, xách cái túi du lịch vào phòng.
Đứng trước tủ quần áo, cô mở túi ra, đặt từng món đồ của mình vào trong. Lúc làm chuyện này, cảm giác như đang tiến hành một nghi thức nào đó, tuyên bố cô đã chính thức bước vào nhà này rồi.
Cô dừng tay, bị chữ “nhà” này xoáy vào tận đáy tim, rõ ràng đã có nhà riêng rồi, nhưng lại hoàn toàn khác, không liên quan đến phòng ốc nhà cửa, mà là bởi ở đây có kỉ niệm chung của hai người họ.
Dọn quần áo xong, cô lôi tập bản vẽ từ đáy túi ra, rồi đóng cửa tủ lại.
Vừa quay đầu lại, liền phát hiện ra Thạch Thanh Lâm đang đứng ở cửa. Anh đã cởi bỏ áo khoác, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, cả người dựa vào khung cửa, chăm chú nhìn cô làm hết một loạt hành động.
Vốn dĩ chẳng có gì, nhưng nghĩ đến việc anh nhìn mình chằm chằm nãy giờ, Đồ Nam bỗng cảm thấy, việc vừa rồi cô xếp quần áo của mình vào chung với anh, tự nhiên lại mang theo chút ý vị gì đó khác lạ.
Anh không nói gì, chỉ mỉm cười, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Đồ Nam thấy anh cười mà thoáng yên tâm, nhưng lại hơi mông lung, nói ra tin tức kia rồi mà trông anh vẫn rất bình tĩnh, không hỏi sâu, cũng chẳng bày tỏ bất cứ ý kiến gì, cô mong là anh đang cười một cách thật lòng.
Ra khỏi phòng, Thạch Thanh Lâm không có ở phòng khách. Cô tìm thấy anh trong phòng làm việc, máy tính trên bàn đang mở, anh xắn ống tay áo lên tận khuỷu tay, bàn tay đang gõ bàn phím.
Trên màn hình là giao diện của Kiếm Phi Thiên.
Lâu lắm rồi không thấy anh chơi game, cô kéo ghế lại, ngồi xuống cạnh anh.
Thạch Thanh Lâm đang xử lý mấy bug trong game, không biết tại sao phải làm vậy, có lẽ lúc này cần làm gì đó để điều chỉnh lại mạch suy nghĩ.
Đợi xong hết việc, anh mở game ra, lập hai nhân vật mới, một là Kiếm Khách, một là Mị Ảnh.
Kiếm Khách là anh, ID là Thạch Thanh, còn ID của Mị Ảnh là Nam, không cần đoán cũng biết là ai.
Anh đặt hai tài khoản ở cạnh nhau, nhìn một lúc, lại không nhịn được phải quay sang nhìn bên cạnh.
Từ lúc ngồi xuống cạnh anh, là chốc chốc cô lại nhìn anh, anh biết.
Đồ Nam không làm phiền anh, trong lúc anh làm việc, cô cũng làm việc của mình. Cô đặt tập bản vẽ lên đùi, trong tay cầm cây bút ký tên, đang mải miết vẽ phác họa.
“Đang vẽ gì đấy?”, anh hỏi.
Cô ngẩng đầu lên, đưa tập vẽ cho anh xem, “Tả lại cảnh tượng nhìn thấy ngày hôm nay.”
Anh liếc nhìn, có thể nhận ra được, trên giấy là cảnh tượng mà khi ấy cô dùng tay để đóng khung lại, “Vẽ cái này làm gì?”
Cô nhìn anh, rồi lại cúi đầu tiếp tục, “Muốn tặng anh.”
Thạch Thanh Lâm tận dụng sự suy luận nhanh nhạy, trong nháy mắt đã có thể xâu chuỗi được mọi việc trước sau. Cô muốn đến nơi cao nhất thành phố, đây chẳng phải ý định nhất thời, đến cả bản vẽ cũng chuẩn bị sẵn rồi, rõ ràng là định lưu lại cảnh tượng nơi ấy, tự tay vẽ lại, rồi tặng cho anh.
Anh rất muốn cười, nhưng lại muốn thở dài một hơi. Chẳng cần nghĩ gì nữa, anh đứng dậy, khom lưng, duỗi tay về phía cô.
Cánh tay luồn qua khuỷu chân và nách cô, tập tranh trên đùi rơi bộp xuống đất, cô không kịp đề phòng, vừa ngẩng phắt đầu lên đã nghe thấy anh nói: “Ôm anh.”
Còn chẳng kịp bỏ bút xuống, hai tay cô quàng cả lên cổ anh.
Anh bế thốc cô dậy, vừa ra khỏi cửa đã hôn tới tấp.
Đồ Nam ôm chặt cổ anh, nhịp tim không ngừng tăng vọt. Hôn đến quên trời đất, chẳng ai để ý đến mặt sàn dưới chân. Cẳng chân anh va vào cạnh sofa, anh đè cả người cô xuống mặt ghế, một tiếng rên khẽ lọt ra giữa lúc môi lưỡi triền miên, ngược lại càng khiến cho ngọn lửa bùng cháy dữ dội.
Anh lướt xuống dưới, hôn lên cổ cô.
Đồ Nam cũng muốn di chuyển theo động tác của anh nhưng không được, cô khẽ nhíu mày.
Anh nhìn thấy, lại bế cô lên rồi bảo: “Vào phòng đi, ở đây không triển khai được.”
Cả khuôn mặt cô vùi sâu trong lồng ngực anh.
Cửa phòng bị anh dùng lưng đẩy ra, rồi dùng chân đóng vào, “rầm” một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại, như một loại tín hiệu nào đó. Anh rời khỏi đôi môi cô, cơ thể cô, ấn ghì cô xuống giường.
Đồ Nam thở hổn hển, đầu óc ù ù hỗn loạn, giữa lúc mơ hồ, đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện: Lần này anh có chuẩn bị đồ không?
Nhưng ngay khi nhìn thấy anh mở ngăn kéo tủ đầu giường, thò tay vào trong, là cô đã biết mình nghĩ nhiều rồi.
Chắc chắn anh có chuẩn bị rồi.
Tiếng cởi đồ khe khẽ, dường như còn chẳng rõ bằng những tiếng hít thở gấp gáp.
Bóng đèn trắng dịu ở đầu giường đang bật, ngoài chút ánh sáng đó ra thì chẳng còn nguồn sáng nào khác, nhưng Đồ Nam vẫn muốn giơ tay tắt bỏ.
Một cánh tay duỗi ra, trắng mịn nõn nà, lại bị tóm chặt lấy.
“Đừng tắt.”, giọng anh đã dần khàn đi, “Anh muốn nhìn.”
Khuôn mặt như bị thiêu nóng, cô khẽ đẩy anh ra, nhưng cơ thể đàn ông rắn chắc làm sao mà bị đẩy đi nổi, những đường cong trên cơ thể ấy là những nét chưa từng thấy được dưới ngòi bút của cô.
Anh thấp giọng cười, hôn lên tai cô rồi bảo: “Để dành sức, lát nữa em thử lại xem.”
Đồ Nam cắn môi, trong lòng hoang mang một cách khó hiểu.
Nhưng hoang mang chẳng được lâu, cơ thể đã bị đánh chiếm đến tan tác, ý thức cũng rụng rời tả tơi.
Ánh sáng trước mắt không ngừng lay động, cô nắm lấy tấm ga giường dưới thân, siết một hồi cô mới nhận ra trong tay vẫn đang cầm bút, ngón tay khẽ buông lỏng rồi mới thả ra.
Mọi giác quan bị tập kích khiến người ta như rơi vào mộng cảnh mơ hồ.
Trên phương diện này, đàn ông luôn rất có ưu thế, cô không ngờ, bản thân mình lại có lúc bị kích thích đến nỗi này.
Có một khoảnh khắc nào đó, thậm chí còn rất muốn khóc.
Nhưng kìm nén được rồi, chỉ còn lại những nhịp thở lạc tiết tấu của cả hai.
Trước kia cô từng nghĩ, anh ngủ một mình trên chiếc giường lớn thế này đúng thật chẳng có ý nghĩa gì, giờ mới biết, có lẽ ý nghĩa đó đến rồi đây.
Để người ta có thể nằm liệt trên đó.
Cô tìm lại cây bút kia, cầm trong tay, nằm trên lưng anh mà vẽ.
Làn da màu lúa mạch của người đàn ông nằm dưới ngòi bút, ăn đứt mọi loại giấy hảo hạng nhất trên đời này. Vẽ xong, cô áp cả cơ thể lên người anh, thắt lưng kề thắt lưng, sau lưng cô có hình xăm một đóa hoa sen, mà cô cũng vẽ lên lưng anh một đóa, nhìn như nối liền một thể với nhau.
Cô ngước mắt nhìn anh, như đang hỏi: Thích không?
Hai mắt anh đã chăm chú nhìn cô từ lâu rồi, anh lật người lại, đè lên cô, áp vào lưng cô rồi thấp giọng cười bên tai cô và nói một câu…
Vẫn còn sức, xem ra là chưa đủ.
Cô cúi đầu oán thán: Nhòe hết tranh bây giờ.
Ai thèm quan tâm. Anh lẳng lặng thốc eo cô lên…
***
Đến nửa đêm, đột nhiên Đồ Nam tỉnh dậy.
Thật ra cô không nhớ mình ngủ từ khi nào, cơ thể quả thật như bị rút cạn sức, đến giờ vẫn còn bủn rủn, phải mất một lúc mới ngồi dậy được.
Trên giường chỉ còn một mình cô, đèn đầu giường vẫn sáng, giống như nhân chứng duy nhất.
Cô thò tay vớ lấy cái áo rồi mặc tạm vào, sờ thử lên mặt, lại kéo chăn phủ lên người rồi để chân trần xuống giường, đi ra khỏi phòng.
Mặt sàn rất lạnh, nhưng cô chẳng cảm thấy gì, tới khi một làn gió lướt qua, mới không nhịn được phải kéo chặt tấm chăn lại.
Cửa ban công mở, Thạch Thanh Lâm đứng ở đó, giữa một khoảng tối âm u, lẳng lặng hút thuốc.
Đốm lửa sáng lên giữa những ngón tay, gương mặt anh cũng sáng lên theo.
Đồ Nam đi tới, anh phát hiện ra, bèn duỗi tay ôm cô vào lòng.
“Mặc nhiều vào chứ, lạnh đấy.”, anh cũng để chân trần, bên dưới mặc quần dài thể thao, chiếc áo sơ mi trên người để mở, lồng ngực chẳng có gì che đậy, vậy mà vẫn lo cô lạnh hay không.
“Không lạnh.”, cô nhấc một góc chăn, muốn phủ cả lên người anh.
Thạch Thanh Lâm không chịu, duỗi tay bọc kín cô lại, ôm trọn vào lòng, rồi khẽ cọ cằm vào thái dương của cô, “Nhìn đi, trên trời có sao kìa.”
Đồ Nam ngước lên nhìn khoảng không đen kịt, một bầu trời đầy sao, sống giữa thành phố thật sự khó mà thấy được.
“Nhưng anh đoán chắc em từng nhìn thấy cảnh còn đẹp hơn thế này.”, anh để một tay lên lan can, chầm chậm dụi bỏ điếu thuốc.
Đồ Nam hiểu ý anh, “Ừm, trời sao ở biên thùy đẹp lắm, nhưng em vẫn thấy không đẹp bằng đêm nay.”
Thạch Thanh Lâm trầm mặc một lát, cánh tay ôm cô vẫn không chút nơi lỏng, “Đồ Nam, em có thật lòng thích công việc sao chép không?”
Cô lặng thinh, một lát sau mới khẽ gật đầu, “Thích.”
Anh nhìn cô, rồi mỉm cười, “Vậy thì đi đi.”
Nếu đã là sự lựa chọn của cô, vậy thì anh tôn trọng.
Đồ Nam nhìn vào mắt anh, không nói nổi thành lời, chỉ biết vùi mặt vào lòng anh.
“Đừng buồn, có phải không gặp được nữa đâu, chút khoảng cách đấy không thành vấn đề.”, anh an ủi ngược lại cô.
Không sao, cứ đi đi. Dùng ngòi bút em từng dùng để chinh phục anh, đi chinh phục mọi người.