Thạch Thanh Lâm nhìn chằm chằm vào ba chữ trên màn hình, rõ ràng là “Em ổn mà”, nhưng anh lại càng muốn gặp cô hơn, có điều, đưa mắt nhìn lên bàn làm việc trước mặt, cả sấp báo cáo, màn hình máy tính còn hiện cả đống email chưa xử lý…
An Bội thu mấy tập tài liệu anh vừa mới ký xong, để ý thấy anh đang nhìn điện thoại, do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi một câu: “Dạo này anh với Đồ Nam có chuyện gì à?”
Thạch Thanh Lâm hỏi ngược lại: “Bọn tôi thì có thể có chuyện gì được?”
“Lâu lắm rồi không thấy cô ấy đâu, tôi còn tưởng các anh cãi nhau.”, vào thời điểm then chốt chuẩn bị cho việc phát hành phiên bản mới, Đồ Nam lại lặn mất tăm rất lâu, khó trách cô nàng lại nghĩ như vậy.
“Không phải, trong nhà cô ấy có chút chuyện cần giải quyết.”, Thạch Thanh Lâm nói, rồi nhìn đồng hồ đeo tay theo thói quen.
“Chẳng trách.”, An Bội thầm nghĩ có lẽ là chuyện rất lớn, bằng không dựa vào trạng thái làm việc của Đồ Nam thì không thể như thế này được. Lại chợt nhớ về mấy ngày trước, nửa đêm Thạch Thanh Lâm còn gọi điện bảo cô nàng sắp xếp phòng bệnh viện, hình như còn tận dụng không ít mối quan hệ trên thương trường để liên lạc với những chuyên gia có tiếng trong ngành y, cũng không biết có liên quan gì đến chuyện này hay không.
Cô nàng làm việc với Thạch Thanh Lâm đến ngày hôm nay, trước giờ chưa từng thấy anh vì chuyện gì mà phải nhún nhường đi lôi kéo quan hệ, ngày hôm ấy quả thật là cô nàng rất bất ngờ.
“Có thể thu xếp cho tôi chút thời gian không?”, đột nhiên Thạch Thanh Lâm hỏi.
An Bội lắc đầu than thở, “Với cường độ làm việc như bây giờ, anh có thể ăn ngủ bình thường đã là tốt lắm rồi, tôi còn hận không thể kéo Đồ Nam quay về ấy, bên bộ phận tranh gốc đã vẽ được hòm hòm rồi, rất nhiều chuyện cần có người giải quyết.”
Nghe đến đây, Thạch Thanh Lâm chỉ đành quét sạch suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu, “Đừng làm phiền cô ấy, cô nói với trưởng bộ phận Cao, bảo anh ta có chuyện gì cứ đến tìm tôi.”
An Bội sửng sốt, anh là CEO, việc của anh đã đủ bận đến tối mày tối mặt rồi, còn muốn tiếp quản cả mấy chuyện vặt vãnh nữa, chẳng lẽ định không ăn không ngủ thật ư?
Vốn còn định khuyên anh đôi ba câu, nhưng anh vừa nói xong đã giơ tay lên, tỏ ý muốn dừng cuộc nói chuyện lại để làm việc, nên cô nàng chỉ đành lui ra.
Lúc đi ra, cô nàng không khỏi cảm thán: Trước đây cứ nghĩ cô gái kia theo một tên ác ma cuồng công việc như anh thì chắc chắn là phải chịu khổ rồi, giờ mới phát hiện ra mình sai, được nâng niu cưng chiều như thế, khổ thế nào được nữa.
Cô nàng đi khỏi, Thạch Thanh Lâm tập trung làm việc gần một tiếng đồng hồ nữa, rồi mới nghe thấy âm báo tin nhắn. Anh lập tức dứt khỏi công việc, cầm điện thoại lên.
Nam: Bố em đồng ý phẫu thuật rồi.
Lâu như thế mới nhắn lại, anh không biết trong khoảng thời gian này cô đã trải qua những gì.
Anh gõ chữ, lúc gần gửi đi thì lại xóa bỏ, đổi thành tin nhắn thoại, ấn nút, rồi ghé vào điện thoại nói một câu: “Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”, vào lúc này mà vẫn còn muốn nói chuyện với cô.
Gửi đi xong, cách mấy giây, cô đã có hồi âm, cũng là một tin nhắn thoại. Anh mở ra, chỉ một câu “Ừm” mang theo giọng mũi, nghe nhẹ nhàng hơn mọi khi, nhưng lại khiến người ta rất yên lòng.
Thạch Thanh Lâm đặt điện thoại xuống, kéo lại cổ tay áo, đầu tiên là cổ tay áo sơ mi trắng, sau là cổ tay áo vest, che khuất chiếc đồng hồ.
Thời gian gấp rút, đời người vô thường, nhưng công việc thì mãi chẳng hết. Anh không thể lại xem giờ nữa, bằng không sẽ không kiềm chế được mà nghĩ đến cô.
***
Hôm ấy, bác sĩ báo với Đồ Nam rằng phải chuẩn bị tâm lý trước, khả năng thất bại khá cao, vả lại cứ cho là thành công đi chăng nữa, thì cũng không thể đảm bảo sau này không tái phát, tóm lại là chẳng có gì chắc chắn cả.
Đồ Nam hiểu, họ đang trộm lấy thời gian từ Thượng Đế, còn lấy được bao nhiêu, chẳng ai biết được cả.
Thời gian phẫu thuật đã được ấn định, vốn dĩ chọn vào Chủ nhật, cô cũng báo với Thạch Thanh Lâm, anh nói sẽ bớt thời gian để đến, nhưng không ngờ sau đó lại đột ngột thay đổi, bác sĩ đề nghị không nên chờ nữa, nên chuyển vào ngày làm việc trong tuần.
Đồ Nam không báo lại cho anh, cô biết trong giai đoạn này anh bận rộn thế nào, có lẽ tự cô có thể qua được ải này, huống hồ còn có Phương Tuyết Mai và Phương Nguyễn.
Ngày làm phẫu thuật, cô xuất hiện trong phòng bệnh từ sớm, thấy Đồ Canh Sơn đã thay quần áo xong, còn nằm trên giường, rồi được y tá đẩy vào phòng phẫu thuật.
Mấy hôm nay Phương Tuyết Mai khóc không biết bao nhiêu lượt, hai mắt sưng húp, nhưng đứng bên ngoài phòng phẫu thuật vẫn thều thào an ủi cô: “Tiểu Nam, cháu đừng lo…”
Trong vài ngày qua, Đồ Nam cũng từng nghĩ rất nhiều, cũng đã dự tính đến trường hợp xấu nhất, khi gần đến giờ này, cô không còn lo lắng nữa, mà ngược lại là cực kỳ bình tĩnh.
Chỉ có Phương Tuyết Mai là chốc chốc lại lau nước mắt, Phương Nguyễn đứng bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ bà, có lẽ cảm thấy không phải chuyện tốt lành gì, nên cuối cùng bà cũng nín.
Thời gian của cuộc phẫu thuật rất dài, mười mấy tiếng đồng hồ, từ khi trời sáng cho đến lúc tối mịt.
Đồ Nam chưa từng ngồi trên ghế lâu đến như vậy, giữa chừng được Phương Nguyễn gọi đi ăn, cô đồng ý, nhưng vừa quay đầu lại quên luôn. Sau cùng, anh chàng chỉ đành mua một phần hamburger về, nhét vào tay bắt cô phải ăn, “Cô mà không ăn là anh mách anh Thạch, để anh ấy đến đây canh cô ăn.”
Tên của Thạch Thanh Lâm rất có tác dụng, cô lập tức cầm lên ăn hết sạch.
Phương Nguyễn lại quay sang thúc giục Phương Tuyết Mai.
Lúc đèn trên cửa phòng phẫu thuật tắt, sắc trời đã đen kịt, Đồ Canh Sơn được đẩy ra ngoài, chuyển về phòng chăm sóc đặc biệt.
Vị bác sĩ đầu ướt đầm mồ hôi bước ra báo, phải theo dõi tiếp, có thể vượt qua được thì coi như thành công, còn không thì cũng không cần nói thêm nữa.
Thì ra thử thách thật sự giờ mới đến.
Đồ Nam lang thang ngoài phòng bệnh một lúc, ở đây không cần người nhà phải nán lại chăm sóc, chẳng làm được gì, cô chỉ có thể về đợi.
Phương Nguyễn bảo cô nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, lại đỡ Phương Tuyết Mai đi, nhưng Phương Tuyết Mai không chịu, một mực đòi chờ tin tức.
Đồ Nam nghe họ thấp giọng mẹ một câu con một câu, bèn xoay người, chầm chậm đi ra khỏi bệnh viện.
Trong thành phố hình như đã man mác cái cảm giác của thời tiết mùa đông, gió lùa xuống mạnh hơn, đèn đóm trên phố rực rỡ sáng trưng.
Đồ Nam vốn chỉ định ra ngoài cho đỡ ngột ngạt, nhưng chẳng hiểu sao lại bất giác đi mãi một lúc lâu, mà phần nhiều là đi trong vô thức. Dường như bước chân có ý thức của chúng, đợi tới khi cô dừng lại, thì đã tới trước tòa nhà công ty rồi.
Cô đứng trước tòa nhà, ngẩng đầu nhìn lên tầng cao nhất, tối om, không chút ánh đèn, chắc Thạch Thanh Lâm đang bận việc ở bên ngoài. Cô nghĩ, cũng may là không báo cho anh biết, bằng không anh lại phải trì hoãn bao nhiêu công việc, để đến chờ đợi suốt mười mấy tiếng giày vò dài đằng đẵng cùng cô.
Bảo vệ tòa nhà nhìn thấy cô, bèn lên tiếng chào, còn hỏi cô tại sao dạo này không đến công ty.
Đồ Nam mỉm cười, bảo rằng trong nhà có chút chuyện.
Cô lôi điện thoại ra, bật màn hình, định gửi tin nhắn, nhưng lại nhìn thấy tin nhắn được gửi đến từ một người cô không ngờ tới.
Lê Chân Chân: Tôi điều chỉnh khá ổn rồi, khi nào thì cô rảnh?
Đồ Nam ngẫm nghĩ giây lát, rồi gõ chữ: Ngay bây giờ.
Cô cất điện thoại, tiến vào tòa nhà, đi lên phòng múa.
Cảm giác như đã lâu lắm rồi không tới, Đồ Nam đẩy cửa vào rồi bật đèn, dọn dụng cụ vẽ ra, rồi ngồi xuống ghế.
Cầm bút lông, nhìn trang giấy vẽ, đầu óc cũng giống hệt trang giấy trắng, trống trơn chẳng có gì cả.
Lúc Chân Chân tới vừa hay bắt gặp cô ngồi im bất động trên ghế, cây bút vẫn còn nằm trong tay, không biết đã giữ tư thế này bao lâu rồi, gương mặt không chút biểu cảm, cả người trông có vẻ khá tiều tụy.
“Có thể bắt đầu chưa?”
Tầm mắt Đồ Nam chuyển về phía cô ấy, cuối cùng cũng tì đầu bút lên trang giấy, rồi bảo: “Bắt đầu thôi.”
Lê Chân Chân đã thay đồ xong, đứng vào giữa phòng, đưa cánh tay lên theo thói quen.
Điệu múa đã được sửa lại theo yêu cầu trước đó, cô ấy xoay một vòng, không nghe thấy lời đánh giá nào cả, tầm mắt thoáng liếc qua, cũng không thấy người kia động bút. Cô ấy khựng lại, cảm giác có gì đó không ổn, “Đồ Nam, cô sao đấy?”
Đồ Nam nhìn cô ấy, đột nhiên hỏi: “Cô biết múa kiếm không?”
Lê Chân Chân thoáng thả lòng, “Biết.”
Cô gật đầu, “Đoạn cuối cùng đổi thành múa kiếm đi.”
Lê Chân Chân nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, nhưng cuối cùng vẫn đi lấy kiếm theo như yêu cầu của cô.
Vào thời Đường, tướng quân Bùi Mân chịu tang mẹ, có mời vị họa sĩ tên Ngô Đạo Tử về vẽ bích họa làm lễ cầu siêu, trong lúc vẽ, Ngô Đạo Tử lại yêu cầu ông ấy múa kiếm trợ hứng cho mình. Khi ấy, tướng quân Bùi Mân đã trút bỏ đồ tang, vui vẻ cầm kiếm múa, để lại một kiệt tác thiên cổ.
Đồ Nam không biết tại sao mình lại nghĩ đến câu chuyện này, cô không phải Ngô Đạo Tử, Lê Chân Chân cũng không phải là Bùi Mân, có lẽ cô chỉ là đang thán phục sự phóng khoáng của người xưa khi phải đối mặt với sinh tử mà thôi.
Cảm thán xong, tự bản thân mình cũng thanh thản hơn.
Trong gia đình ấy, cô đã quen một mình từ lâu rồi, trường hợp xấu nhất cùng lắm là chỉ còn lại một mình cô, bởi thế, cho dù có kết quả như nào đi nữa thì vẫn có thể đón nhận được, có gì mà không thể phóng khoáng được chứ.
***
Đến đêm mới kết thúc đoạn múa này, Đồ Nam rời khỏi công ty, thậm chí còn chẳng chào tạm biệt Lê Chân Chân, cứ thế quay về thẳng bệnh viện.
Trên đường, đột nhiên điện thoại đổ chuông.
Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên Phương Nguyễn trên màn hình, lừng khừng một giây, rồi cũng bắt máy.
Đầu bên kia đầy những tiếng rè rè lẹt xẹt, Phương Nguyễn dỗ cho mẹ về trước, còn mình thì đến tận lúc này mới rời khỏi bệnh viện, nói chuyện với cô giữa một mớ tạp âm.
Cô nghe hết lời anh chàng nói, có phần không dám chắc, “Anh nói lại lần nữa.”
Phương Nguyễn lặp lại: “Bác sĩ bảo bố cô tạm thời đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi.”
Dừng một lát, lại nói tiếp: “Dù sao thì vẫn sống được tiếp.”
Cảm xúc trong Đồ Nam cuộn trào dữ dội, cô nói bằng giọng điệu vô cùng bình tĩnh, “Ừm.”
Phương Nguyễn hỏi từ đầu bên kia: “Cô không căng thẳng à?”, giọng điệu như thế này, thật sự khiến người ta nghi ngờ có phải cô quá máu lạnh vô tình hay không, nhưng rồi lại lo liệu có phải cô cố kìm nén. Dù sao thì đây cũng chưa hẳn đã là một tin tức tốt, mắc phải bệnh nặng như thế, chuyện sau này chẳng ai nói chắc được, chỉ có thể nói rằng đã tạm thời sống sót mà thôi.
“Yên tâm đi.”, cô nói: “Chỉ là em nghĩ thông suốt rồi thôi.”
Trên đời này, ai rồi cũng phải ra đi, hoặc sớm hoặc muộn mà thôi, nghĩ thông suốt rồi, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, ít ra trước khi phân ly, vẫn còn có chút thời gian.
Cô cúp điện thoại, nhìn đồng hồ trên màn hình, đã qua một giờ đêm rồi, quá muộn, nhưng đột nhiên cô rất muốn gặp Thạch Thanh Lâm, muốn đến mức không kiềm chế được.
Cất điện thoại vào túi áo, ngón tay chạm phải một chiếc chìa khóa, cô liền lấy ra, ngước mắt lên nhìn ngọn đèn đường hồi lâu, rồi thu hai tay vào lại trong túi, đi ra đường bắt xe.
***
Thạch Thanh Lâm trở về nhà, tới cửa, việc đầu tiên là lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Đồ Nam. Vừa bận rộn xong là muốn biết tình hình bên cô ngay.
Ấn nút gửi, mới phát hiện không còn sớm nữa, anh lôi chìa khóa ra mở cửa, đột nhiên bên tai lại nghe thấy một tiếng chuông báo tin nhắn Wechat, hình như vọng từ bên trong. Ngẩng đầu lên nhìn, tay vặn nắm cửa, đẩy vào, ánh sáng bên trong lập tức tràn ra.
Anh dùng một tay mở toang cánh cửa, Đồ Nam đang cầm điện thoại đứng trong nhà, quay ra nhìn anh chằm chằm.
Cô đã cởi bỏ áo khoác, trên người chỉ mặc một chiếc áo dệt kim rộng thùng thình, cổ áo dạng cao to đùng ôm quanh cổ, mái tóc được buộc lên, để lộ ra khuôn mặt có vẻ đã gầy đi trông thấy, cằm nhọn, hai mắt thâm quầng.
Nếu không phải dáng vẻ này quá đỗi chân thực, có lẽ Thạch Thanh Lâm còn tưởng mình đang nằm mơ.
Anh vào nhà, đưa tay đóng cửa lại, tiện tay để điện thoại sang một bên, ánh mắt không dời khỏi cô một phút nào, “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”, giờ này đột nhiên đến, anh ngỡ ngàng đến nỗi không biết nên nói gì, nhưng lại sợ có tin tức gì không tốt.
Đồ Nam lắc đầu, “Bố em tạm thời không sao rồi.”
Anh hỏi: “Phẫu thuật rồi à?”
“Ừm.”
“Sao không nói với anh?”
“Không muốn anh lo lắng.”
Thạch Thanh Lâm nhíu mày, câu này rõ ràng là rất gợi đòn, cái gì mà không muốn anh lo lắng, anh lo lắng là chuyện kinh thiên động địa gì à? Nhưng nhìn bộ dạng này của cô thì lại không nỡ, chẳng biết khoảng thời gian này cô vượt qua thế nào nữa.
“Thế sao giờ em lại đến đây?”
“Tại vì…”, Đồ Nam nhìn anh, “Hơi nhớ anh.”
Một câu nhẹ bẫng, lại xuyên thẳng vào tim anh. Thạch Thanh Lâm cắn răng, mỉm cười, cũng nhận thua rồi. Anh duỗi tay về phía cô, “Lại đây.”
Anh ngửa lòng bàn tay lên, đợi cô đi đến đặt bàn tay vào.
Đồ Nam nắm lấy bàn tay ấy, dựa vào gần anh, cả người được anh ôm trọn, cằm bị anh nâng lên, hai đôi môi dán vào nhau.
Hơi thở cô dần trở nên gấp gáp, là bởi nụ hôn của anh quá mãnh liệt. Đôi môi ghì chặt cô, anh xoay đầu, cướp đi hơi thở của cô.
Hai tay không biết để đâu, đành phải áp lên ngực anh, mà anh lại kéo hai tay cô xuống, vòng qua thắt lưng mình, rồi ôm chặt lấy cô, đầu lưỡi đá vào viền môi cô như muốn phá tan một vòng cửa ải. Tới khi cô thả lỏng, để anh có cơ hội tranh thủ, lưỡi chạm lưỡi, bị anh quyện xoắn lại.
Da đầu cô tê dại từng hồi, chẳng nghĩ ngợi được gì nữa, cả người mềm nhũn một cách kỳ cục.
Rốt cuộc cũng buông ra, anh ghì cô vào lồng ngực hẵng còn phập phồng của mình, “Lần sau còn giấu anh nữa không?”
Đầu lưỡi Đồ Nam ê ẩm, cô hổn hển đáp: “Không giấu nữa.”
Anh cười, coi như đã hài lòng, lại ghé vào tai cô thì thầm, “Chỉ hơi nhớ anh thôi à?”, anh cảm thấy hơi bất công.
Lồng ngực anh rắn rỏi ấm áp, bên trong áo vest, anh mặc thêm một chiếc vest gile, thắt cà vạt, kín đáo nghiêm chỉnh. Cô nhẹ nhàng lắc đầu, vùi mặt vào ngực anh, lắng nghe từng nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Sao lại chỉ hơi chứ, lần đầu tiên trong đời, cô có cảm giác nhớ một người đàn ông đến phát điên như vậy.