Trên kệ, mùi cà phê tỏa ra thơm lừng.
Thạch Thanh Lâm tắt máy, quay đầu nhìn Đồ Nam rửa sạch bát và thìa vừa bỏ vào bồn.
Cô vắt cái giẻ ẩm, rải sang một bên, còn bát thì cất lên trên, xong xuôi thì rửa tay, đóng vòi nước lại.
Một loạt động tác này như muốn thông báo, ở đây không còn việc gì nữa.
Cô xoay người lại nhìn anh, môi mím chặt.
“Muốn uống không?”, Thạch Thanh Lâm hỏi, tay chỉ vào bình cà phê.
Lúc hỏi ra miệng, anh đã biết đáp án rồi, Đồ Nam không thích uống thứ này, chỉ vì quan sát thấy cô có điều muốn nói, anh mới hỏi trước một câu.
Quả nhiên Đồ Nam lắc đầu, “Không cần đâu.”
Hai người đứng đối diện nhau, nhưng chẳng có gì để nói cả.
Nên quay về rồi. Cô chỉ đang nghĩ xem nên nói thế nào, ngủ trên giường của anh, ăn cháo của anh, có lẽ nên nói một câu cảm ơn nhỉ? Vừa rồi cô để ý thấy anh xách túi cháo về, nhìn thì chỉ là một phần cháo bình thường, nhưng cô biết cửa hàng đó, giá cả vô cùng đắt đỏ.
Trong tình huống này, hình như đến cả một câu giao tiếp thông thường cũng trở nên khó khăn. Nhưng cô lại nghĩ, là ai gây ra tình huống này, chẳng phải chính là Thạch Thanh Lâm hay sao? Thế nên vẫn là đáng đời anh.
Đồ Nam nghĩ kĩ rồi, bèn nói: “Tôi…”
Đột nhiên có người gõ cửa, ba chữ “phải về đây” bị cắt ngang.
Cô nhìn ra cửa, lại nhìn Thạch Thanh Lâm.
Thạch Thanh Lâm cũng không ngờ, anh đã chuẩn bị tinh thần nghe Đồ Nam nói rồi, vậy mà lại có người gõ cửa vào đúng lúc này.
Người bên ngoài lại gõ cửa thêm hai lần nữa, sau đổi thành đập cửa, rồi gào lên: “Thanh Lâm, là tôi đây, vẫn chưa dậy à?”
Là Tiết Thành.
Đồ Nam vội vàng bước nhanh ra khỏi bếp, chui tọt vào nhà vệ sinh ở gần nhất, rồi đóng sập cửa lại.
Cô phản ứng quá nhanh, Thạch Thanh Lâm còn phải bất ngờ, thậm chí là buồn cười, anh đút bàn tay được cô quấn thành cái bánh ú vào túi áo, rồi đi ra mở cửa.
Cửa mở ra, quả nhiên là Tiết Thành.
“Mới sáng sớm đã đến gõ cửa nhà tôi làm gì?”, Thạch Thanh Lâm dựa người vào cạnh cửa, một tay chống lên khung cửa, gần như chỉ mở một nửa mà thôi.
“Đi qua nên lên đây thôi.”, Tiết Thành nói: “Hôm nay là cuối tuần mà, cậu làm xong hết việc rồi, ra ngoài high tí đi?”
“High cái gì, không có hứng.”, Thạch Thanh Lâm làm bộ như muốn đóng cửa.
Tiết Thành thò chân vào chặn cửa, “Cậu trọng sắc khinh bạn đấy nhé, không thể chia một ít thời gian cá nhân cho tôi à? Khó lắm mới đợi được lúc dự án phiên bản mới triển khai thuận lợi, bớt chút thời gian ra bồi dưỡng tình cảm anh em được không?”
Lúc nghe đến câu “trọng sắc khinh bạn”, Thạch Thanh Lâm khẽ quay đầu, liếc vào nhà vệ sinh một cái, khoảng cách xa, chắc là Đồ Nam không nghe thấy. Anh thử phân tích lời Tiết Thành nói một lượt, cảm thấy cũng có lý, không phải có lý ở chuyện phân chia thời gian cá nhân, mà chỉ là anh cảm thấy cũng có thể dẫn Đồ Nam đi cùng, biết đâu lại là một ý kiến không tồi, “Hôm nay thì không được, để lần sau.”
“Thế còn giống tiếng người.”, Tiết Thành xoa xoa tay, anh ta ra ngoài sớm, chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, hơi lạnh, liếc vào trong nhà, lại ngửi thấy mùi thơm, “Pha cà phê à? Sao không mời tôi vào uống một cốc?”
“Muốn uống thì tự đi mà mua.”, Thạch Thanh Lâm đẩy cửa, cười bảo: “Tôi có việc thật, hẹn lần sau nhé.”, nói xong anh đóng cửa vào luôn.
Tiết Thành không dùng dằng lâu, chỉ đấm một cái lên cánh cửa nhà anh, như để lên án sự vô tình của anh mà thôi.
Biết chắc tên kia đã đi rồi, Thạch Thanh Lâm mới quay đầu đi vào nhà vệ sinh.
***
Đồ Nam chống hai tay lên mép bồn rửa mặt, nhìn vào gương mà khẽ nhíu mày.
Hành động này thật ra có chút không ổn, nếu người đến là một người xa lạ thì còn được, có điều lại là Tiết Thành, bị anh ta chứng kiến cô ở đây thì khó mà giải thích rõ ràng được.
Có tiếng gõ cửa, Thạch Thanh Lâm đẩy cửa vào.
Anh không tiến vào trong, mà chỉ đứng ở cửa nhìn cô.
Nhà vệ sinh không hề nhỏ, thậm chí là khá rộng, nhưng anh đứng ở cửa khiến Đồ Nam bỗng cảm thấy rất chật chội, dường như còn chẳng có lối ra, chỉ chừa lại đúng một chút không gian giữa hai người họ.
“Đi rồi à?”, cô chỉ hỏi mỗi vậy.
“Ừm.”, Thạch Thanh Lâm nói: “Cậu ta chỉ lên nói mấy câu vớ vẩn thôi, không phát hiện ra gì cả.”
Không nói câu này còn đỡ, nói ra rồi mới lại xấu hổ. Đồ Nam im lặng, cụp mắt xuống, đột nhiên lại chú ý đến một chi tiết, cô vẫn đi giày của mình, còn Thạch Thanh Lâm thì đã thay dép lê. Dù anh sống một mình nhưng trong nhà vẫn rất sạch sẽ ngăn nắp, vậy mà anh lại không yêu cầu cô thay giày.
Cô ngước mắt, chỉ nhìn thấy cằm của anh, lại lướt qua người anh, định đi ra ngoài.
Đúng lúc cô nghiêng người để đi qua, anh đột ngột duỗi tay ra.
Đồ Nam đứng lại, Thạch Thanh Lâm chống tay lên cửa, chặn đường của cô.
Cô liếc sang nhìn anh.
Thạch Thanh Lâm nghiêng người, nhìn cô chăm chú.
Dạo gần đây anh rất hay nhìn cô, Đồ Nam gần như đã quen rồi, nhưng lúc này lại cảm thấy rất mất tự nhiên, những khi anh nhìn cô chằm chằm luôn khiến cô có cảm giác như cả thế giới chỉ còn lại một mình cô vậy.
“Đồ Nam.”, anh thấp giọng nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ cuối tuần rồi.”
“Cho nên?”, cô hỏi, giọng nói thoáng run rẩy.
“Cái hẹn xem phim của chúng ta, vẫn chưa đi được.”, Thạch Thanh Lâm nói xong liền chờ phản ứng của cô, không phải nhất thời kích động, mà bởi vừa rồi Tiết Thành đến nên cắt ngang lời Đồ Nam, anh phải cố đè nén những điều muốn nói đến tận bây giờ mới dám lôi ra lại.
Anh có một trực giác, rằng nếu bỏ lỡ lần này thì khả năng cao là sẽ không còn cơ hội nữa.
Đồ Nam không ngờ anh lại nhắc đến chuyện cũ, trầm mặc hai giây, cô bảo: “Tôi không muốn đến rạp chiếu phim.”
Bận rộn đến giờ, mặt mày xám xịt, lại ngủ ở đây nguyên một đêm, cô muốn về nhà tắm rửa thay quần áo, rất hợp tình hợp lý. Nhân thể, cũng từ chối lời đề nghị này luôn.
“Không cần đến rạp chiếu phim.”, ai ngờ Thạch Thanh Lâm lại nói: “Xem luôn ở đây cũng thế thôi.”
“…”, Đồ Nam nhìn anh.
Thạch Thanh Lâm chặn cửa bằng cánh tay trái, anh khẽ dịch chuyển, bàn tay chống lên khung cửa lật lại, để lộ ra những ngón tay còn đang quấn cao dán.
Cô nhìn thấy rõ ràng, thấy cả đôi mắt đen láy của anh đang quan sát mình, cô khẽ cắn môi, trong lòng thầm nói nhất định là anh cố ý.
Cố ý để cô mềm lòng, đến cả câu từ chối cũng không đành nói ra.
“Xem xong tôi đưa cô về.”, anh cúi đầu, hỏi dò: “Nhé?”
Đồ Nam lại nhìn mấy ngón tay anh, đúng là có chút mềm lòng, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi, “Trong nhà anh làm sao có phim được?”
Nhìn anh có vẻ không giống kiểu người thích tiêu khiển ở nhà.
“Cô đồng ý thì sẽ có.”, anh đáp một cách ngắn gọn.
Giờ thì chẳng còn lý do gì nữa rồi.
Thạch Thanh Lâm quan sát vẻ mặt của cô, biết đã đạt được mục đích, anh liền đứng thẳng dậy, thu cánh tay lại, nghiêng người cho cô đi ra.
Căn hộ này được anh mua từ trước khi về nước, lúc trang hoàng từng được hỏi xem có muốn thiết kế một rạp chiếu phim gia đình không, anh bận rộn không dùng đến nên đương nhiên đã từ chối, giờ đột nhiên lại thấy hơi hối hận vì không đồng ý với lời đề nghị hồi ấy.
Đồ Nam ngồi xuống sofa.
“Đợi tôi chút.”, anh nói xong liền đi thẳng vào phòng làm việc.
Đêm qua vẫn chưa tắt máy tính, anh ra khỏi phòng liền hì hục tìm quán cháo, mệt rồi ngủ luôn trên sofa, hoàn toàn quên luôn việc trước đó đã đăng nhập vào game.
Tài khoản của GM vẫn online đến tận bây giờ.
Thạch Thanh Lâm ngồi xuống, bắt đầu gõ chữ.
Rất nhanh chóng, trên kênh Thế Giới trong game lại xuất hiện dòng thông báo hệ thống…
[Thế Giới] GM: Mọi người có đề cử phim nào thích hợp xem hai người không?
[Thế Giới] Người chơi 1: Vãi đạn, GM tối qua lại xuất hiện rồi ư?
[Thế Giới] Người chơi 2: Hôm qua ăn cơm, hôm nay xem phim?
[Thế Giới] Người chơi 3: GM đại nhân, anh đang tán gái à?
Lại lệch chủ đề rồi, cả kênh Thế Giới nháo nhào cả lên.
Thạch Thanh Lâm còn đang nghĩ là không có ai trả lời câu hỏi, cũng may vẫn có mấy câu trả lời vụn vặt, có người còn khuyên nên xem phim kinh dị, lý do là tranh thủ lúc bạn nữ sợ là có thể sơ múi được chút ít.
Anh phì cười, nếu chỉ để sơ múi được chút ít mà phải xem phim, vậy thì quá phiền phức rồi. Hơn nữa anh cũng không nghĩ Đồ Nam là kiểu sẽ nép vào lòng người khác lúc sợ hãi.
[Thế Giới] Người chơi X: Hai người thì nhất định là phải xem phim tình cảm rồi…
Chính là người chơi hôm qua khuyên anh mua cháo, vì tiếp thu ý kiến của đối phương, nên Thạch Thanh Lâm có một chút ấn tượng về ID đó. Anh đọc hết mấy cái tên đối phương liệt kê ra, sau đó gửi tặng một món quà đáp lễ.
[Thế Giới] Người chơi X: Ôi vãi, tôi nhận được Tuyệt Thế Thần Binh!
Kênh Thế Giới lại xôn xao cả lên.
Hàng loạt người chơi cùng nhắn: GM đại nhân, sau này thường xuyên hỏi nhé, nhất định chúng tôi sẽ biết gì nói nấy!!!
Những lời này được gửi lặp đi lặp lại liên tục cho đến khi Thạch Thanh Lâm thoát khỏi game và tắt máy.
Anh cầm điện thoại, liếc thoáng ra bên ngoài, Đồ Nam vẫn ngồi trên sofa, trông có vẻ không quá nhàm chán, bởi trước giờ cô luôn là người có tính nhẫn nại cực cao.
***
Thạch Thanh Lâm lại đi ra ngoài một chuyến, lần này là để lấy đĩa phim.
Dù là xem phim ở nhà, nhưng cũng phải thật chỉn chu, anh tìm một tiệm bán đĩa phim gốc, gọi điện nhờ người mang đến.
Có lẽ người chơi kia là người trong ngành, mấy bộ phim được giới thiệu đều là những bộ tình cảm nổi tiếng, anh chọn một bộ có vẻ là kinh điển nhất.
Đi nhanh, lúc về hơi nóng. Anh cởi bỏ áo khoác gió rồi để ở chỗ ngay cửa vào, sau đó đi vào bếp lấy nước cho Đồ Nam. Lúc mở tủ lạnh, nhìn thấy mấy lon bia, thật ra cũng định trêu cô một chút, nhưng xét ra cô vẫn chưa hoàn toàn bỏ qua nên lại thôi.
Đồ Nam vẫn ngồi chờ anh ở phòng khách.
Sau khi cởi bỏ áo khoác, Thạch Thanh Lâm chỉ còn mặc một chiếc sơmi trắng cộc tay ở trong, dù không ôm sát, nhưng lúc anh đi lại, vẫn có thể nhìn ra các đường nét cơ thể. Cô nhìn anh cầm cốc nước đặt lên bàn trà, rồi xé túi bọc đĩa phim, còn tò mò không biết anh lấy đâu ra cái đĩa chỉ trong một thời gian ngắn như thế, trước đó cô còn tưởng anh sẽ thôi vì quá phiền phức.
Anh đặt đĩa vào đầu phát, cầm điều khiển theo rồi ngồi xuống sofa, một tay ấn nút, vắt chéo chân, rồi quay sang liếc cô một cái.
Lúc này Đồ Nam mới nhìn lên tivi, màn hình cực lớn, nhưng cô đoán trước giờ chắc chắn chỉ để đó cho có mà thôi, nói không chừng đây còn là lần đầu tiên anh sử dụng.
Tiêu đề phim hiện ra, “Titanic”.
Thạch Thanh Lâm nhìn sang, “Cô xem chưa?”
“Chưa.”, chỉ từng nghe tên, rất kinh điển, nhưng Đồ Nam chưa từng xem.
“Vừa khéo, tôi cũng chưa xem bao giờ.”, Thạch Thanh Lâm cũng chỉ nghe cái tên quen tai, lúc chọn phim, anh mất một phút để xem qua giới thiệu vắn tắt về các phim trong danh sách, chỉ vì nam chính phim này là họa sĩ nên anh mới chọn.
Đồ Nam ngồi ở mép ngoài, ngay bên phải là tay vịn sofa, Thạch Thanh Lâm ngồi bên trái cô, khoảng cách rất gần, cô vừa đưa mắt sang là đã thấy đôi chân đang vắt chéo và cánh tay để trần của anh.
Mới sáng sớm, còn chưa hẳn đã đến giờ ăn sáng, vậy mà hai người họ lại ở nhà xem phim.
Nghĩ vậy thôi, cô lại bất giác muốn phì cười.
“Vẻ mặt của cô là sao thế?”, Thạch Thanh Lâm hỏi.
Đồ Nam nhìn anh, rõ ràng là còn đang chăm chú theo dõi màn hình, sao lại nhìn ra biểu cảm của cô chứ. Cô thu biểu cảm đó lại, rồi hỏi: “Bình thường vào giờ này chúng ta đang làm gì?”
“Làm việc.”, Thạch Thanh Lâm đáp.
“Thế nên không cảm thấy buồn cười lắm ư?”
“Ngày nào cũng làm việc đúng là buồn cười.”
“…”, Đồ Nam lại liếc sang anh.
Thạch Thanh Lâm không giống cô, nụ cười hiện ra rõ ràng, có thể thấy câu này là đang cố tình bẻ cong ý của cô, lúc cô ngoảnh sang, anh còn chỉ lên màn hình, “Xem phim đi.”
Đồ Nam chỉ đành quay đầu lại tiếp tục xem.
Đĩa phim âm thanh gốc, toàn bộ là thoại tiếng Anh, phải xem phụ đề. Có điều cô nghĩ chắc chắn Thạch Thanh Lâm không cần, cô nhớ đã từng nghe anh nói tiếng Anh, chính là cảm giác như thoại trong phim.
Liên tưởng đến chuyện này, lúc xem phim cứ tập trung nghe nam chính thoại, nói gì không quan trọng, chỉ biết là rất hay.
Mặc dù giọng nói chẳng giống chút nào.
…
Đều chưa từng xem bộ phim này, chỉ biết là có liên quan đến một vụ đắm tàu, thế nên khi trong phim xuất hiện cảnh khỏa thân, cả hai đều ngỡ ngàng.
Nam chính vẽ tranh khỏa thân cho nữ chính.
Rõ ràng đang là ban ngày, nhưng dường như đột nhiên xung quanh trở nên tối sầm lại.
Người khỏa thân là nữ chính, thật ra Đồ Nam có thể nhìn một cách thoải mái, nhưng bên cạnh lại có một người đàn ông, cảm giác ấy hoàn toàn khác biệt.
Cô trộm liếc sang Thạch Thanh Lâm, vẻ mặt anh trông vẫn khá điềm tĩnh, nói không chừng là kinh nghiệm đầy mình rồi cũng nên, cô nghĩ vậy.
Gương mặt ấy bất thình lình ngoảnh sang, suýt chút nữa cô tưởng rằng lời oán thầm của mình bị anh phát hiện rồi, bèn nhìn lảng đi chỗ khác.
Vốn dĩ đã ngồi rất gần rồi, vậy mà anh còn nghiêng đầu, nói khẽ bên tai cô, giọng nói loáng thoáng mang ý cười, “Họa sĩ các cô đều lãng mạn thế à?”
“…”, Đồ Nam nhìn lên màn hình, nam chính vẽ tranh khỏa thân cho nữ chính, đúng là rất lãng mạn, nhưng nếu kéo cô vào thì lại khác, nói như thể cô cũng vẽ tranh khỏa thân cho người khác vậy.
Cô hạ tầm mắt nhìn xuống cánh tay anh, phim ảnh không cho cô sự kích thích giác quan là bao, nhưng lúc này lại đột ngột cảm nhận được. Câu nói của anh bỗng như có thêm một tầng ý vị khác, khiến trong đầu cô tự dưng xuất hiện một vài hình ảnh không thích hợp, nhất thời lại chẳng biết phải đặt tầm mắt vào đâu nữa.
“Tôi cũng có phải họa sĩ đâu.”, cô miễn cưỡng tìm lại được giọng nói của mình, “Chép tranh thôi mà, cùng lắm thì được tính là thợ thủ công.”
Vốn dĩ Thạch Thanh Lâm sợ cô ngại nên trêu chọc một chút, kết quả là cô lại hiểu sai, bói đâu ra lãng mạn nữa. Anh khẽ sờ lên miếng cao dán trên tay, đột nhiên lại rất muốn cười, xem ra hai từ lãng mạn chẳng dính dáng gì đến cô rồi.
Không ngờ, rất nhanh sau đó lại là một cảnh tình cảm mãnh liệt.
Bản thân Thạch Thanh Lâm thật ra chẳng cảm thấy gì, nhưng xem cùng người mình thích thì lại khác, dù không lộ ra, nhưng chỉ tưởng tượng thôi đã khiến người ta phải suy nghĩ vẩn vơ rồi. Chợt nhớ đến lúc mặt đối mặt với Đồ Nam, lúc nhìn đôi môi ướt át của cô, anh vội cúi đầu, lẳng lặng tháo đồng hồ ra.
Đồ Nam không xem nữa, đảo mắt trong vô định, thoáng nhìn sang bên cạnh, phát hiện Thạch Thanh Lâm cúi đầu cởi đồng hồ, cô bỗng chú ý đến cái dây đeo.
“Cái gì kia?”, cô nhìn ra một nét màu thạch thanh trên dây đồng hồ.
Thạch Thanh Lâm ngoảnh mặt sang, lại nhìn xuống theo ánh mắt cô, vẻ mặt thoáng thả lỏng, anh đưa chiếc đồng hồ cho cô, “Kiệt tác của cô đấy, quên rồi à?”
Đồ Nam nhận lấy, khẽ miết qua, dây đồng hồ da, màu trắng, một nét màu này quá bắt mắt, “Tôi làm à?”
“Ừm.”, anh nhắc, “Cô tự nghĩ lại xem.”
Đồ Nam lục lại toàn bộ kí ức, liên quan đến màu thạch thanh thì rất dễ tìm, chẳng mấy chốc đã nhớ ra, “Chẳng lẽ là hôm tôi uống say?”
Anh gật đầu, “Trả lời đúng rồi đấy.”
“…”, đúng, ngày hôm ấy cô vẽ một nét trên tay anh, còn nói màu thạch thanh này là anh nữa.
Đột nhiên Thạch Thanh Lâm nói: “Tặng cô đấy.”
Đồ Nam nhìn anh, “Tôi lấy một cái đồng hồ nam làm gì?”
“Tùy cô xử lý.”, anh cười đáp. Vốn dĩ là chọn nhầm, lúc về cũng quên tháo xuống, sau này chắc cũng không đeo nữa.
Anh nói xong thì đứng dậy, đi vào phòng.
Thật sự Đồ Nam không sao hiểu nổi ý anh, cô cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ, rất nặng, vừa nhìn đã biết là đồng hồ đắt tiền, vậy mà lại tùy cô xử lý.
Cô lại nhìn lên màn hình, cảnh phim mãnh liệt kia vẫn chưa hết, cũng may là anh đi rồi.
***
Thạch Thanh Lâm vào phòng, định bụng chờ cho cảnh phim kia hết rồi mới lại đi ra.
Việc này cũng là vì quan tâm đến Đồ Nam, nếu cô xấu hổ, mà anh không ở đó nữa, ít nhiều cô cũng sẽ thoải mái hơn một chút.
Nhưng khi anh quay đầu ngó ra ngoài, thì phát hiện Đồ Nam không ở đó nữa, một giây sau lại trông thấy cô đi từ phòng làm việc của anh ra, trong tay cầm một cây bút, cô nói với về phía anh: “Mượn dùng một lúc nhé.”
“Dùng đi.”, anh thấy cô ngồi xuống ghế, bèn đi đến tủ cạnh giường, khom lưng, lôi ngăn kéo ra.
Bên trong có hộp đựng đồng hồ, để mười chiếc anh thường xuyên đeo. Anh chọn một chiếc, vừa đặt lên cổ tay, nghĩ ngợi một lúc lại đặt vào, đưa chân đóng ngăn kéo.
Bình thường bận bịu công việc, làm gì cũng phải tranh thủ thời gian. Vậy mà hôm nay lại không cần nữa, đã tiếc thời gian ngắn rồi, còn đeo đồng hồ để nhắc nhở mình làm gì.
Anh để tay không đi ra ngoài, lơ đễnh liếc thấy chiếc vali để ở góc tường, lúc quay lại, anh nói với Đồ Nam: “Đồ của cô vẫn ở đây này.”, anh ngồi xuống, “Cái vali ấy.”
Đương nhiên Đồ Nam biết, cô ngồi nghiêng, nửa người tựa vào tay vịn sofa, nắm chặt cái bút, chiếc đồng hồ bị đè dưới tay, “Ừm.”
Thạch Thanh Lâm vốn muốn hỏi cô có muốn mang về không, nhưng lại lập tức gạt bỏ suy nghĩ này, anh bảo: “Hôm nào cần thì lại đến lấy, cứ để tạm ở đây đã.”
Đồ Nam không đáp lời, vậy thì lại phải đến lần nữa rồi.
Không nói nữa, tiếp tục xem nốt bộ phim.
***
Bộ phim rất dài, thế nên lần này Đồ Nam nán lại tận mấy tiếng.
Xem xong, gần như chẳng nhớ gì nữa, Đồ Nam chỉ có chút cảm nhận, có lẽ là xúc động.
Thạch Thanh Lâm bấm nút tắt đầu phát, đứng dậy khỏi sofa, cầm áo khoác lên. Cô nhìn ra rồi, biết anh định tiễn mình về, cô bèn nói trước một bước, “Không cần tiễn tôi đâu, tự tôi về được.”
Anh đi cùng cô ra tận cửa, không nói gì hết.
Lần mò đến tận bây giờ, anh đã biết trong con người Đồ Nam tồn tại một cái tật, ấy là thỉnh thoảng ngang ngược một chút có thể khiến cô nghe theo ý mình, nhưng cũng thỉnh thoảng phải thuận theo ý cô, nếu cố chấp thì sẽ giống như trước kia, cuối cùng người chịu thiệt chẳng có ai khác ngoài anh cả.
Thế nên anh không cương quyết nữa, “Được, đi đường cẩn thận.”
Đồ Nam kéo cửa, bước ra ngoài, như vừa từ nơi bị niêm phong được trở về với trần gian, chính cô còn cảm thấy không thể tin nổi, vậy mà mình lại ở nhà người đàn ông này lâu đến thế.
Ngoảnh đầu lại xem, Thạch Thanh Lâm vẫn đứng ở cửa nhìn cô.
Cô kéo vạt áo khoác, rồi thò tay vào túi áo, lại rút ra, đưa chiếc đồng hồ cho anh, “Cho anh này, tôi không nhận được món đồ đắt giá thế này đâu.”
Thạch Thanh Lâm cầm lấy, ánh mắt bỗng biến đổi hoàn toàn.
Đồ Nam để ý thấy, “Anh nói đấy, tùy tôi xử lý.”
Anh ngước mắt lên, nhìn cô chằm chằm.
“Tôi đi đây.”, Đồ Nam như muốn né tránh khỏi tầm mắt anh, cô duỗi tay, tự đẩy cửa vào.
Cô nhìn cánh cửa đóng kín mấy giây, lại cho tay vào túi áo rồi quay đầu đi xuống lầu.
Bên trong, Thạch Thanh Lâm lại cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ.
Chẳng trách trước đó cô lại mượn bút của anh, dây đồng hồ đã được cô dùng bút vẽ lên, chỉ bằng một cây bút dầu đơn giản lại có thể vẽ ra hiệu quả tốt đến vậy, từ nét màu thạch thanh kéo dài ra bên ngoài, trông như mây, lại giống hoa cỏ, rất trừu tượng, nhưng không hề dị hợm, mà lại trở thành món đồ trang sức tốt nhất.
Anh sợ làm nhòe màu nên cầm vào mặt đồng hồ, xoay người dựa lưng vào cửa. Ai nói hai chữ lãng mạn không dính dáng đến cô chứ? Anh giơ chiếc đồng hồ lên trước mặt, híp hai mắt lại, nhoẻn miệng cười, “Phiên bản toàn cầu chỉ có một.”
Sau này lại càng không đeo nữa.