“Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi, có thể nhận được hai trăm nghìn Liên mih tệ, xem ra thằng nhóc nhà cậu đã lập được công lao vô cùng lớn đấy nhỉ? Cậu đúng là biết giấu nghề, trong khoảng thời gian này chúng ta ở cùng nhau suốt, thế mà anh đây cũng không biết gì cả.” Thẩm Trạch Thiên đầu bên kia điện thoại đang vô cùng vui vẻ.
“Hì hì, sự việc này quả thực vô cùng quan trọng, đối với Liên minh mà nói chuyện này có ý nghĩa phi phàm, về sau em sẽ kể rõ với sư huynh.” Lâm Mộc cười nói.
“Được, cậu đã lấy được Bồi Nguyên Đan rồi thì sư huynh đây sẽ chờ cậu bước vào Kết Đan Cảnh.” Thẩm Trạch Thiên nói.
“Được, sư huynh, nếu em đã đổi được Bồi Nguyên Đan rồi thì về sau Liên minh tệ mà anh kiếm được cũng không cần phải đưa cho em đâu, anh giữ lại mà dùng.” Trên mặt Lâm Mộc mang theo vẻ tươi cười.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Mộc cất Bồi Nguyên Đan đi.
Lúc này sắc trời đã tối, Lâm Mộc định ngày mai sẽ lên đường tới Ninh Đô.
Về phần hiện tại, Lâm Mộc dự định sẽ tham ngộ cảnh giới trước rồi dùng Bồi Nguyên Đan để làm bước đệm chuẩn bị tiến vào Kết Đan Cảnh.
Bồi nguyên đan có thể trợ giúp kết đan, từ đó bước vào Kết Đan Cảnh.
Nhưng trước đó Lâm Mộc nhất định phải đặt được nền móng vững chắc.