“Khâu Anh?” Phàm Thiệu nhìn thấy Khâu Anh thì không khỏi giật mình.
Ông ta không ngờ Khâu Anh thế mà lại lên xe.
“Thanh tra Lâm, chuyện…chuyện này là sao?” Phàm Thiệu nhìn Lâm Mộc, kinh ngạc hỏi.
Khâu Anh nghe vậy thì nhất thời lâm vào trầm mặc.
Advertisement
“Khâu Anh, liệt kê cho tôi một danh sách, kể ra tất cả những thành viên thuộc Quang Minh Hội trong thành phố Bình Phụng mà bà biết! Thậm chí những thành viên Quang Minh Hội trong nước mà bà biết cũng phải liệt kê ra!”
Lâm Mộc vừa nói vừa lấy ra giấy bút đưa cho Khâu Anh.
Khâu Anh cầm bút, tay lại run rẩy.
“Lâm Mộc, tôi thừa nhận tôi là thành viên của Quang Minh Hội, Liên minh Tu Hành Giả muốn giết tôi thì cứ việc ra tay, thế nhưng tôi không thể khai ra những người khác.” Khâu Anh nói xong liền đặt bút xuống.
“Khâu Anh, đến hiện giờ rồi mà bà còn không chịu tỉnh ngộ? Nếu bà có thể thay Liên minh Tu Hành Giả bắt được những kẻ khác, dẹp được sóng dư luận lần này, tôi có thể đảm bảo bà có thể tiếp tục sống!” Lâm Mộc trịnh trọng khẳng định.
Trong lòng anh vô cùng rõ ràng, nếu chỉ bắt được mỗi Khâu Anh thì tác dụng không lớn lắm, Lâm Mộc tin chắc rằng phía sau bà ta còn có kẻ sai khiến.
Bão dư luận lần này cũng không thể do một mình bà ta gây ra, phía sau nhất định còn có cá lớn.
Nếu như có thể lần theo con đường này bắt được những thành viên cấp cao đang núp trong bóng tối, như vậy mới phát huy được tác dụng.
Nếu chỉ quật ngã được một mình bà ta, những thành viên khác của Quang Minh Hội đang ở trong nước sau này vẫn sẽ tiếp tục gây sóng gió.
Khâu Anh không nói lời nào.
Đây là một cuộc đọ sức không khói súng.
Lâm Mộc một lần nữa áp sát bà ta, nghiêm túc khuyên lơn: “Khâu Anh, hiện giờ con gái bà cũng là một thành viên của Liên minh, nếu cô ấy biết bà biết đường hối cải, quay lại trợ giúp Liên minh, tôi nghĩ cô ấy sễ tha thứ cho bà, về sau hai người có thể tiếp tục làm mẹ con.”
“Vừa nãy tôi nhắc chuyện du thuyền bà đã để lộ sơ hở, điều này chứng minh đây chính là tâm ma trong lòng bà, là nút thắt khó có thể gỡ bỏ, nếu bây giờ bà giúp đỡ Liên minh, cũng nhận được sự tha thứ của Trần Uyển Nhi, thì bà có thể tự cứu rỗi tâm linh của mình.”
“Lẽ nào bà không muốn tâm hồn được thanh thản, lẽ nào bà cứ định hổ thẹn cả đời sao?”
“Huống chi bà làm như vậy còn có thể giữ được mạng sống của mình.”
Khâu Anh vẫn im lặng như cũ.
Lâm Mộc cũng chỉ có thể ngồi trên ghế, lẳng lặng chờ đợi quyết định của bà ta.
Những điều có thể nói anh đều nói hết rồi, nếu bà ta vẫn tiếp tục từ chối, vậy thì Lâm Mộc cũng không còn cách nào khác.