“Lâm Mộc còn có thể ngăn cản được chiêu thức này sao?” Tống Cát và Lương Tiểu Binh ở cách đó không xa lại một lần nữa kinh ngạc.
Chiêu thức mà người đàn ông mặc đồ trắng vừa rồi đối với hai người bọn họ giống như một vị thần vậy, vậy mà Lâm Mộc lại có thể chống lại một đòn tấn công như vậy, có nghĩa là Lâm Mộc cũng mạnh như một vị thần sao?
Sau khi kinh ngạc, trong lòng bọn họ đều mừng như điên, nếu là như vậy, không phải Lâm Mộc có thể đối phó với người kia sao?
Advertisement
"Chà? Người tu luyện sao?"
Người đàn ông mặc áo trắng cũng kinh ngạc khi Lâm Mộc ra tay.
Lâm Mộc mặc dù chỉ là vung tay lên, cũng không biểu hiện gì nhiều, nhưng người kia có thể kết luận Lâm Mộc nhất định phải là một người tu luyện vì anh có thể đỡ đòn mà không bị tổn thương một chút nào!
Sau khi Lâm Mộc ra tay, anh nhanh chóng quay lại hỏi Trần Uyển Nhi: “Cô không sao chứ?”
“Tôi... Tôi không sao.”
Trần Uyển Nhi vốn dĩ vô cùng hoảng sợ, lại phát hiện khi Lâm Mộc đứng ở phía trước cô, cô bỗng có một cảm giác an toàn không thể giải thích được.
“Đừng lo lắng, cứ giao cho tôi.”
Lâm Mộc an ủi, sau đó lại quay đầu nhìn người đàn ông mặc áo trắng.
Người đàn ông mặc áo trắng nheo mắt nhìn Lâm Mộc: "Anh là ai?Anh đến từ môn phái nào? Nói cho tôi biết đi, anh là người tu luyện, anh cũng nên biết nơi này là nơi nào, anh lại còn dám dẫn người xâm phạm, tội càng thêm tội!"
"Tôi không thuộc môn phái nào cả, tôi chỉ biết đây là núi tuyết Tịch Lĩnh, tôi chỉ đến đây leo núi, tại sao lại không được vào? Còn anh, thật quá đáng, vừa ra tay là đã làm người khác bị thương người thế này?” Lâm Mộc giọng điệu lạnh lùng, trong lời nói có chút tức giận.
Sư phụ của Lâm Mộc chưa từng nhắc đến bất kỳ môn phái nào, cho nên Lâm Mộc đương nhiên không biết, hơn nữa, chở chỗ của sư phụ, ngoài một người đệ tử làm việc tay chân ra thì cũng chỉ có Lâm Mộc và sư phụ, đừng nói là bất kỳ môn phái nào.
"Tôi quá đáng sao, đó là sử dụng sức mạnh để trị tư bản! Là một người tu luyện mà anh lại dám xâm phạm vào núi tuyết Tịch Lĩnh, để xem tôi đưa anh đi gặp Diêm Vương!"
Ngay khi người mặc áo trắng dứt lời, anh ta di chuyển nhanh như một con thỏ, lòng bàn tay tràn đầy nội lực, đánh mạnh vào Lâm Mộc.
Vào lúc người mặc áo trắng ra tay, Lâm Mộc đã có thể chắc chắn rằng anh ta cũng giống như anh, đang ở cảnh giới Khai Linh Cảnh.
Dù sao thì việc giải phóng khí từ bên trong ra bên ngoài chính là dấu hiệu của Khai Linh Cảnh.
Ở cảnh giới tu vi cao hơn, nội lực được giải phóng sẽ có sự thay đổi về bản chất, người mặc áo trắng này còn lâu mới đạt đến trình độ đó.
Về phần anh ở Khai Linh Cảnh đạt đến trình độ nào, Lâm Mộc cũng không xác định được chính xác.
Nhưng dù sao thì Lâm Mộc cũng đã ở trên đỉnh của Khai Linh Cảnh, anh cũng đã bước được nửa bước vào Linh Ý Cảnh rồi.
Đối mặt với người đàn ông áo trắng đang tấn công, tất nhiên Lâm Mộc không hề sợ hãi.
“Đúng là thô bạo, nếu như anh muốn đánh, thì tôi sẽ cho anh được như ý nguyện”
Lâm Mộc nhanh chóng vận chuyển nội lực, tung ra một nắm đấm.
Đây là lần đầu tiên Lâm Mộc được đối mặt với kẻ địch có cảnh giới bằng anh, Lâm Mộc cũng không dám coi thường đối thủ, vì vậy ngay từ khi ra tay, anh cũng đã phát huy toàn bộ sức mạnh của mình mà không hề giấu giếm.
Nắm đấm của Lâm Mộc như mang theo ngàn vạn sức mạnh, lập tức đập vào lòng bàn tay của người áo trắng.
Khuôn mặt của người đàn ông mặc đồ trắng thay đổi, toàn bộ cánh tay của anh ta bị tê liệt!
Trong lòng anh ta thầm nghĩ không ổn, lần đầu tiên đối đầu trực diện, anh ta đã có thể chắc chắn rằng thực lực của Lâm Mộc hoàn toàn vượt qua anh ta.
Trong lòng Lâm Mộc biết anh ta cũng đang vừa mới bước vào Linh Ý Cảnh không lâu , thuộc loại Linh Ý Cảnh ban đầu.
"Anh còn muốn giết tôi? Để xem ai sẽ giết được ai!"
Nắm đấm của Lâm Mộc giống như một cái búa khổng lồ, công kích liên tục về phía người áo trắng, bóng người nhanh như chớp!
Đối mặt với những nắm đấm đến dồn dập như vũ bão, người áo trắng chỉ có thể chống cự hết lần này đến lần khác.