Nhưng Lâm Mộc vẫn vững như bàn thạch, đám bảo vệ dùng sức chín trâu hai hổ mà cả người lẫn ghế vẫn không hề phản ứng.
“Đáng chết, khách quý của tôi sắp tới rồi đấy!” Lương Tổng nhìn đồng hồ, mặt lộ vẻ lo lắng.
“Các anh ăn cái gì để kiếm cơm thế hả? Nhấc một người cũng không xong? Dùng lực đi chứ!” Tên giám đốc cuống cả lên, chỉ sợ Lương Tổng trách tội thì cái ghế giám đốc của ông ta bị đe dọa rồi.
Advertisement
“Giám đốc, chúng tôi nhấc không nổi....”Bốn tên bảo vệ kêu khổ.
Lúc này, bên ngoài hành lang chợt truyền tới tiếng bước chân.
Lương Tổng nóng ruột chỉ tay vào người Lâm Mộc quát: “Thằng nhóc, cậu mà làm lỡ chuyện của tôi thì đừng mong yên ổn rời khỏi đây! Cho cậu một cơ hội cuối cùng, lập tức cút đi, tôi sẽ không so đo với cậu! Bằng không tự gánh chịu hậu quả đi!”
Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng: “Không cho tôi yên ổn rời đi ư? Chỉ e ông không có bản lĩnh này đâu!”
Hành động của đối phương đã khiến Lâm Mộc không vui.
Anh nheo mắt nói tiếp: “Đúng rồi, ông nói khách quý của ông là người của Chi nhánh Liên Minh thành phố Bình Phụng, tôi đang muốn nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào đây!”
Lâm Mộc vừa dứt lời, cửa phòng bao đã bị mở ra.
Một người đàn ông mặc áo choàng bước vào.
“Anh Phàm, anh tới rồi!” Lương Tổng thấy khách quý tới, chỉ đành quay người nghênh đón trước.
“Chuyện gì thế? Tôi đứng bên ngoài đã nghe thấy tiếng tranh cãi trong phòng bao rồi.” Người đàn ông hỏi.
“Anh Phàm, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, anh không cần lo lắng, tôi giải quyết ngay đây.” Lương Tổng cười phụ họa.
“Phàm Thiệu!” Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn.
Khi nhìn thấy rõ mặt người mới tới, anh bỗng sửng sốt.
Đây chẳng phải Phàm minh chủ của Chi nhánh Liên Minh ở Thành phố Thân Giang ngày ấy sao?
Không ngờ lại là ông ta.
“Thanh.. Thanh tra Lâm!” Nhìn thấy Lâm Mộc, Phàm Thiệu cũng ngẩn người.
“Thanh tra Lâm, sao anh lại tới đây!” Phàm Thiệu kích động hỏi.
“Tham kiến Thanh tra Lâm!” Phàm Thiệu hành lễ.
Phàm Thiệu cũng là thành viên của liên minh, chuyện Lâm Mộc đánh bại Liễu Vô Song lan truyền ồn ào xôn xao, đương nhiên ông ta cũng biết! Dĩ nhiên, Phàm Thiệu cũng nắm được thông tin Lâm Mộc lên chức Thanh tra viên.
“Phàm minh chủ, chúng ta là bạn cũ, không cần phải khách sáo như vậy!” Lâm Mộc ngồi trên ghế mỉm cười.
Nghe vậy, Phàm Thiệu càng thêm kích động, mau mắn nói: “Thanh tra Lâm, anh vẫn xem tôi là bạn thì đúng là phước ba đời của tôi!”
Nghe rõ đoạn hội thoại của Lâm Mộc và Phàm Thiệu, đầu Lương Tổng ầm một tiếng như nổ tung.
Ba chữ ‘Thanh tra viên’giống như ba viên đạn găm vào người ông ta.
Lương Tổng từng nghe đến phân chia cấp bậc trong liên minh, đương nhiên biết ‘Thanh tra viên’ xếp ngay sau Nghị Trưởng ở Tổng bộ của Liên minh!
Hỏng rồi! Đắc tội với nhân vật tầm cỡ rồi!