Liệu khi về Lâm Mộc có nói chuyện bị ức hiếp cho Thẩm Trạch Thiên không?
“Được, vậy Sư huynh chờ cậu ở Tổng bộ của Liên minh!” Thẩm Trạch Thiên đáp.
Advertisement
Nói chuyện với Sư huynh xong, Lâm Mộc bỗng náo nức muốn về tới liên minh.
Sư huynh thành công đột phá lên Kết Đan Cảnh, đương nhiên Lâm Mộc vô cùng vui mừng, trái tim luôn treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể bình yên hạ cánh.
Cao Thạch chợt sáp tới gần Lâm Mộc: “Người anh em Lâm Mộc, chúng ta qua bên kia nói đôi câu được không?” Cao Thạch nặn ra một nụ cười.
Lâm Mộc không từ chối mà đi cùng anh ta.
“Muốn nói gì thì nói đi.” Lâm Mộc hờ hững nói.
“Người anh em Lâm Mộc, khi trước cậu đánh tôi và Thanh tra Lỗ thương tích đầy mình trong Lạc Thần Cốc, chúng tôi sẽ không báo cáo chuyện này với liên minh nữa, cậu cũng đừng nói lại chuyện này với Sư huynh cậu, thế nào?” Cao Thạch cười khan.
Nghe tới đây, Lâm Mộc đã hoàn toàn vỡ lẽ ý đồ của Cao Thạch.
Bọn họ kiêng dè cảnh giới Kết Đan Cảnh của Sư huynh anh đây mà.
Lâm Mộc lập tức nói: “Thứ nhất, tôi không phải anh em gì của anh, đừng có gọi bừa. Thứ hai, anh có báo cáo liên minh hay không chẳng liên quan đến tôi, chính các anh ra tay đánh tôi trước, tôi hoàn toàn chẳng e sợ chuyện đó. Thứ ba, tôi có kể lại với Sư huynh tôi hay không, càng không có nửa xu quan hệ với anh!”
Quăng lại mấy lời này xong, Lâm Mộc nhanh chóng đuổi theo Đoàn thám hiểm.
“Đáng chết!” Thấy Lâm Mộc không thèm nể mặt mình, Cao Thạch vô cùng tức giận.
Kết thúc quãng đường đi bộ, các thành viên liên minh lại đi ô tô về Thành phố Lăng Dương, sau đó bay về liên minh.
Có điều, sau khi tới Thành phố Lăng Dương, Lâm Mộc chưa vội về liên minh mà tách khỏi đoàn người.
Nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Mộc định bụng về Đạo quán Ngọa Long trước.
Anh muốn sửa chữa bảo đao, biến nó thành trợ thủ đắc lực của mình.
Nhưng anh không biết cách sửa chữa nó. Cho nên anh quyết định về Đạo quán Ngọa Long nhờ Sư phụ xem có thể sửa giúp anh không.
Dù sao kiến thức của Sư phụ anh cũng vô cùng uyên bác, thấy nhiều hiểu rộng.
Tuy Lâm Mộc đã xuất sư, nhưng ngoài tìm Sư phụ giúp đỡ, anh thực không nghĩ ra cách nào hết.
Lâm Mộc ngồi máy bay từ Thành phố Lăng Dương đến Ninh Đô.