Tống Cát và Lương Tiểu Binh đều đỏ mặt xấu hổ, cả hai đều ước có thể tìm được một kẽ hở để chui vào.
"Tuyết Đình, tôi biết những con thú hoang đó không dám đến gần lửa, phía trước của cô có ánh lửa nhưng phía sau thì không có, vì vậy tôi... Tôi đứng phía sau để bảo vệ cho cô." Tống Cát mỉm cười, cố gắng giải thích.
“Đúng, đúng.” Lương Tiểu Bĩnh liên tục nói theo.
Cho dù nghe có vẻ vô lý, nhưng ít nhất bọn họ có thể tìm ra lý do khiến bọn họ cảm thấy không còn quá xấu hổ.
Advertisement
“Anh thật biết cách nói dối.” Lâm Mộc cười nhạo.
Nghe được lý do bọn họ bịa ra, Lâm Mộc rất muốn cười, làm gì có ai trốn sau lưng để bảo vệ người khác cơ chứ?
“Này anh, anh có tin tôi sẽ đánh chết anh nếu như anh nói thêm một câu nữa hay không!” Tống Cát hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Mộc.
Hiện tại anh ta muốn dỗ dành bạn gái, nhưng Lâm Mộc cứ đổ thêm dầu vào lửa, làm sao anh ta có thể không tức giận cho được?
"Đánh tôi? Anh chắc chắn anh có thể đánh chết tôi sao? Còn nữa, tôi vừa mới cứu các anh, các anh không định ơn tôi sao?" Lâm Mộc nói.
Tống Cát sững sờ.
Trong lòng anh ta thầm nghĩ, người này đúng là có chút kỹ năng, đến ba con báo tuyết cũng bị đánh cho chạy mất, nếu anh ta thật sự ra tay, sợ rằng anh ta và Lương Tiểu Bình hợp lại cũng không đánh được Lâm Mộc.
Lâm Mộc lại ngồi xuống bên cạnh Trần Uyển Nhi.
Có lẽ bởi vì sợ hãi, cơ thể Trần Uyển Nhi vẫn còn hơi run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
“Đã không sao rồi, đừng lo lắng.” Lâm Mộc an ủi.
“Lâm Mộc, thật may là có anh ở đây.” Trần Uyển Nhi vẫn còn sợ hãi.
Tống Cát và Lương Tiểu Binh nhìn thấy Lâm Mộc thì đang nhận được lời khen, còn bản thân thì lại xấu hổ, trong lòng lại càng khó chịu hơn.
Đáng lẽ bọn họ mới là anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng kết quả mọi công lao lại chỉ mình Lâm Mộc được nhận.
Sau sự việc vừa rồi, tất cả mọi người đều không còn muốn tiếp tục nướng thịt nữa, mọi người đều quay về lều nghỉ ngơi.
Tổng cộng chỉ có ba căn lều, Tống Cát và Thôi Tuyết Đình ở một cái, Lương Tiểu Băng và Khương Nghi Nghi ở một, cái cuối cùng đương nhiên là Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi.
“Uyển Nhi, chúng tớ đi ngủ trước đây.”
Thôi Tuyết Đình và Khương Nghi Nghi vẫy tay chào, sau đó cùng bạn trai vào trong lều.
Chỉ còn lại Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi vẫn ngồi trước đống lửa.
“Họ không chuẩn bị thêm lều, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Trần Uyển Nhi nói.
“Cô đi ngủ đi, tôi ở ngoài này.” Lâm Mộc nhìn đống lửa.
"Buổi tối không ngủ, làm sao ngày mai có thể tiếp tục leo núi? Hơn nữa ban đêm bên ngoài rất lạnh." Trần Uyển Nhi nghiêm túc nói.
"Chuyện này cô không cần lo lắng, tôi ở bên ngoài, nếu lại có thú hoang tấn công, tôi có thể bảo vệ côi." Lâm Mộc bình tĩnh nói.
"Ừm, nếu buổi tối buồn ngủ thì cứ... vào trong lều mà nghỉ ngơi một lát đi, dù sao, căn lều cũng có thể chứa được hai người." Trần Uyển Nhi cắn môi nói.
Lâm Mộc cười nói: "Cô không sợ tôi buổi tối lợi dụng cô sao? Hơn nữa chúng ta cũng không phải là người yêu, nếu ngủ chung một lều, cô không sợ thanh danh bị hủy hoại nếu bị truyền ra ngoài sao?"
“Hừ, nếu như anh không cần, vậy tôi cũng không nhiều lời với anh nữa.”
Trần Uyển Nhi giận dỗi, liền đứng dậy đi vào trong lều.
Sau khi cô rời đi, Lâm Mộc trực tiếp nằm trên phiến đá bên cạnh đống lửa, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Bên trong lều của Trần Uyển Nhi.
"Tôi đã cho phép anh vào trong nghỉ ngơi, vậy mà anh lại không muốn, sự quyến rũ của tôi không làm anh rung động một chút nào sao?" Trần Uyển Nhi lẩm bẩm.
Nếu là bạn trai cũ Tôn Trình của cô, cô vừa mở lời cho anh vào trong ngủ, e rằng Tôn Trình sẽ vào ngay lập tức?
Vừa rồi cô cũng đã tỏ rõ thái độ, nếu là đàn ông bình thường thì chắc chắn sẽ không thể nào từ chối?