Kiểm tra không có gì, Lâm Mộc dứt khoát ném máy ảnh xuống đất rồi giẫm nát.
Sau đó Lâm Mộc lại thu điện thoại trên người gã tài xế giẫm nốt.
“Tôi nhớ mặt anh rồi, nếu anh còn tiếp tục theo dõi thì chết chắc!” Lâm Mộc trừng anh ta bằng ánh mắt tràn ngập sát khí và sự đe dọa.
Advertisement
Nói xong, Lâm Mộc vứt anh ta xuống đất, sau đó dẫn Trần Uyển Nhi rời đi.
Hai người ngồi vào Palamella, xe gầm lên một tiếng rồi nhanh chóng phóng vụt đi.
“Tôn Trình khốn kiếp này, anh ta muốn hại tôi, tôi không thèm báo thù thì thôi, vậy mà còn dám phái người tới giám sát tôi!” Trần Uyển Nhi phát hờn nói.
Sau đó cô nàng nhìn Lâm Mộc: “Anh nói mình bị ám sát hai lần, xem ra cũng do Tôn Trình làm nhỉ?”
“Không! Thông qua chuyện hôm nay, tôi có thể khẳng định, người ra lệnh ám sát tôi hai lần trước không phải Tôn Trình, mà là một kẻ khác!” Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng.
“A, tại sao?” Trần Uyển Nhi không hiểu nổi.
“Kẻ ám sát tôi hai lần trước đều có chút bản lĩnh, dù cận kề cái chết cũng không hé răng nửa lời, còn người ban nãy thì khai báo tất cả mà chẳng đợi tôi dùng thủ đoạn đe dọa gì, anh ta cũng chẳng có bản lĩnh gì đặc biệt.” Lâm Mộc nói.
Trần Uyển Nhi nghe vậy cũng hiểu ra.
“Vậy...kẻ ra lệnh ám sát anh Cả lần trước, có thể là ai?” Trần Uyển Nhi hỏi
“Nếu đã loại trừ Tôn Trình, vậy thì chỉ còn một khả năng! Là kẻ đứng sau Chu Khôn!” Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng.
Trước mắt Lâm Mộc cũng chỉ biết người sau lưng Chu Khôn là người nhà họ Tôn, còn cụ thể là ai thì anh hoàn toàn không rõ.
Lâm Mộc quyết định, đợi đi thám hiểm núi tuyết về, anh phải tìm Chu Khôn một chuyến.
“Tôi phải gọi điện cho ông nội, chuyện hồi nãy phải nói cho ông biết một tiếng.” Trần Uyển Nhi nói rồi bấm số.
..
Kim Châu. Nhà họ Trần.
Lão Trần nghe xong cuộc gọi của Trần Uyển Nhi, người nom rất tùy ý như ông cụ như biến thành hổ dữ đang nổi giận.
Rầm!
“Cậu Tôn Trình này thật quá đáng, xém chút nữa hại chết cháu gái tôi, bây giờ còn dám dở trò theo dõi, có phải cậu ta muốn tiếp tục hại cháu gái tôi không?” Lão Trần nổi trận lôi đình, ném mạnh tách trà xuống đất.
“Lão gia bớt giận.” Quản gia cũng bị hù cho giật thót, mấy năm nay ông ta chưa từng thấy Lão Trần nổi đóa.
“Lập tức liên hệ với nhà họ Tôn!” Lão Trần cất giọng âm vang.
“Vâng vâng.” Quản gia mau mắn lấy điện thoại bấm số cho Lão Trần.
Cuộc gọi được kết nối: “Ông cụ Tôn à, nhà họ Tôn của ông tàn nhẫn như vậy sao? Cháu trai Tôn Trình của nhà ông hạ độc cháu gái tôi, thiếu chút nữa đã hại chết con bé, tôi không hỏi tội Tôn Trình nhà ông thì thôi, cậu ta còn tiếp tục theo dõi cháu gái tôi, cậu ta muốn làm gì nữa? Muốn hại Uyển Nhi của tôi nữa hả?” Lão Trần tức giận mắng trong điện thoại.
“Lão Trần, chắc trong chuyện này có hiểu nhầm gì nhỉ?” Điện thoại vọng ra giọng nói của người kia.
“Chuyện rõ mồn một rồi, tuyệt không có hiểu nhầm gì hết! Ông cụ Tôn, nhà họ Tôn lợi hại thật, giờ tôi về hưu rồi, quả thực đấu không lại nhà họ Tôn, nhưng lão già tôi sống đủ rồi, con trai tôi cũng hy sinh cho tổ quốc nhiều năm trước, giờ tôi chỉ còn đứa cháu gái này, lỡ như con bé gặp phải chuyện bất trắc gì, tôi liều cái mạng già này cũng khiến nhà họ Tôn sứt vài miếng thịt, nhà họ Tôn cũng chẳng được yên ổn đâu!” Hai mắt Lão Trần vụt qua tia giận dữ.
“Lão Trần, ông đừng có tức giận, như này nhé, tôi đảm bảo với ông, sau này nhà họ Tôn của tôi tuyệt không động tới cháu gái ông.” Ông cụ trong điện thoại nói.
..