Vốn dĩ hai người họ đang bế quan tu luyện, nhưng nghe tới chuyện của Lâm Mộc nên vội vàng tới Ninh Đô để trợ uy cho anh!
Lâm Mộc cảm động không thôi.
Advertisement
Chính anh cũng chẳng nghĩ đến việc tìm Sư huynh giúp đỡ, nào ngờ vừa hay tin Sư huynh và La huynh đã bỏ mọi việc dang dở trong tay tới giúp anh.
Có được Sư huynh và bạn bè như này, Lâm Mộc thực cảm thấy hạnh phúc.
Có người luôn bảo vệ và quan tâm tới anh, đây đâu phải chuyện dễ dàng gì.
“Tiểu sư đệ, trước khi lên đường trở về liên minh, anh có vài câu muốn nói riêng với cậu” Thẩm Trạch Thiên nói.
“Vậy chúng ta lên xe nói nhé.” Lâm Mộc dẫn Thẩm Trạch Thiên đến xe của Mai Tổng.
Trong buồng xe.
“Tiểu sư đệ, trước khi tới đây anh dò la được chút tin tức, Minh chủ và Phó Minh chủ đều biết chuyện cậu đập tan tành Thanh Thương võ quán.” Thẩm Trạch Thiên nói.
“A! ” Lâm Mộc quá đỗi kinh ngạc.
“Chuyện này kinh động tới Minh chủ và Phó Minh chủ rồi ư?”
“Đây chính ra lại là chuyện tốt, Minh chủ và Phó Minh chủ đã biết các học viên của Võ Quán tại Thành phố an toàn thường xuyên ức hiếp dân thường, liên minh chắc chắn sẽ bổ sung các quy định ràng buộc đám học viên này.” Thẩm Trạch Thiên đáp.
“Vậy thì tốt rồi, chính Minh chủ và Phó Minh chủ ra lệnh lập các quy định ràng buộc thì nhất định sẽ có hiệu quả không tồi!” Lâm Mộc nói.
Được vậy thì những gì anh làm đều đáng giá.
Thẩm Trạch Thiên nói tiếp: “Bản chất của những loại chuyện này vẫn do các Võ Quán lớn thiếu hụt tài nguyên!”
“Các Võ Quán mặc sức tuyển nhận số lượng lớn học viên nhưng không có quá nhiều tài nguyên, bọn họ gặp khó khăn trong việc cung cấp cơm ăn áo mặc và nơi sống cho đám học viên này, cho nên nhiều Võ Quán mới chọn cách làm như bảo vệ một số thương nhân để cướp chút tài nguyên lợi ích từ những người có tiền của.”
“Trên làm dưới theo, nhiều học viên của Võ Quán lợi dụng chút thực lực tự thân để ức hiếp dân lành. Đương nhiên mấy chuyện dơ bẩn mà cậu gặp phải cũng có một phần nguyên nhân do một bộ phận học viên bỗng nhiên được bồi dưỡng nên có thực lực hơn người, từ đó khát khao được bành trướng, tâm tính dần đổi thay. ”
Lâm Mộc nghe Sư huynh phân tích cũng hiểu ra nguyên nhân sâu sa.
“Võ Quán thiếu tài nguyên thì có thể tìm cách xoay sở mà, tỷ như bán Liên minh tệ từng kiếm được để đổi lấy tài nguyên.... Làm sao thì làm miễn là có giải pháp giải quyết nhưng không trái phép, tóm lại lấy lý do thiếu tài nguyên để cướp bóc của người dân vô tội thì không thể chấp nhận được!” Lâm Mộc nói.
Khi trước còn ở Đô Thị, Lâm Mộc cũng từng bắt chẹt tiền của người khác. Nhưng đó là vì hai bên có ân oán với nhau, đối phương chọc giận anh, hơn nữa chuyện không hề nhỏ, anh mới kêu đối phương bỏ tiền ra để giải trừ tai họa.
Anh không bao giờ dựa vào thực lực của mình để tùy tiện bắt chẹt tiền từ những người giàu có chẳng hề liên quan.