"Ông chủ, cậu còn có gì dặn dò sao?" Giám đốc quay người lai hỏi.
"Ông điều tra cho tôi xem nguồn gốc của tập đoàn Thiên Mộc và người đứng đầu tập đoàn này là ai!" Chu Khôn dặn dò.
"Tôi hiểu rồi." Giám đốc trả lời, sau đó cũng vội vàng rời đi.
. . .
Hôm sau, nhà họ Trần.
Trần Uyển Nhi cũng đã mơ màng tỉnh lại.
"Đau đầu quá." Trần Uyển Nhi xoa xoa huyệt thái dương, chắc là do tối hôm qua uống quá nhiều rượu nên dẫn đến đau đầu.
"Mà hình như tối hôm qua Lâm Mộc cũng tới đó, bây giờ mình đang ở giường của ai vậy?" Trần Uyển Nhi lập tức ngồi bật dậy.
Sau đó cô mới nhận ra, đây chính là phòng của cô, lúc này cô mới yên tâm hơn.
"Ôi, sao mình lại ngốc thế cơ chứ, sao lại để cho Lâm Mộc uống rượu cùng mình cơ chứ, lại còn nói hết những lời trong lòng cho anh ta nghe nữa chứ, chẳng phải sẽ lại để cho tên ngốc ấy cười nhạo mình sao!" Trần Uyển Nhi điên cuồng vò tóc mình.
Lúc ấy cô cũng đã uống không ít, muốn tìm người uống rượu cùng, không biết mơ mơ hồ hồ thế nào lại gọi cho Lâm Mộc. Nói thật là cô cũng vẫn nhớ được một chút, lúc đó cô còn nói với Lâm Mộc rất nhiều lời trong lòng cô nữa.
Còn sau đó, hình như cô nhớ có người đến gây chuyện, nhưng đều bị Lâm Mộc giải quyết nhanh gọn, sau đó nàng bị Lâm Mộc đưa lên xe, trong xe cô mơ màng ngủ thiếp đi, còn những chuyện về sau, cô cũng không nhớ rõ gì nữa.
"Trong lúc mình ngủ trên xe, tên ngốc đó...không chiếm tiện nghi của mình đó chứ?" Trần Uyển Nhi cúi đầu nhìn cả người mình, trong lòng không khỏi lo lắng.
Nếu Lâm Mộc thật sự có chiếm tiện nghi của cô, thì chắc cô cũng không nhớ rõ đâu! Nghĩ đến đây, cô vội vàng mò tìm điện thoại để gọi cho Lâm Mộc.
"Trần đại tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?" Trong điện thoại truyền đến tiếng của Lâm Mộc.
"Lâm Mộc, anh. . . tối hôm qua anh không làm chuyện gì quá phận với tôi đó chứ?" giọng điệu Trần Uyển Nhi có chút dữ dằn dò hỏi anh.
"Chưa làm được chuyện gì quá phận cả, chỉ giúp cô kiểm tra thân thể một chút thôi." Lâm Mộc nói.
"Anh nói cái gì!" Trần Uyển Nhi ngạc nhiên đứng phắt dậy, giọng cô cũng trở nên sắc bén.
"Anh cái tên khốn nạn này, sao anh có thể vô liêm sỉ như vậy chứ, dám thừa dịp tôi không có phòng bị! Anh...anh...." Trần Uyển Nhi vừa sốt ruột vừa tức, nước mắt cũng đã đảo quanh hốc mắt rồi.
"Cô kích động như thế làm gì, tôi chỉ đùa với cô thôi, tôi cũng không phải chưa từng thấy phụ nữ, yên tâm, hôm qua tôi không có làm gì cô cả, hơn nữa tôi cũng không có hứng thú với cô lắm." Lâm Mộc nói.
"Tôi...sao tôi có thể tin lời anh được chứ!" Trần Uyển Nhi vẫn còn hơi sốt ruột.
Dù sao tối hôm qua cô cũng không nhớ rõ chuyện gì cả, nếu như Lâm Mộc làm chuyện bậy bạ với cô xong lại nói không làm thì cô cũng làm sao biết được.
"Trần Uyển Nhi, cô không tin tôi sao? Nếu cô không tin, có thể đi tìm tên nhóc Phong Tử ở quán bar Kim Điển hôm qua đó, tối qua cậu ta lái xe đưa chúng ta về, trên xe cậu ta còn có cả camera hành trình, cô cũng có thể kiểm tra xác minh thử xem." Lâm Mộc nói.
"Coi như anh thức thời đó, nếu không tôi không tha cho anh vì dám lợi dụng lúc tôi say đâu." Trần Uyển Nhi nghe vậy mới yên tâm hơn.
"Tôi không phải loại người giống như Tôn Trình bạn trai cô đâu, tôi làm việc đều có lý do cả." Lâm Mộc nói.
"Đừng có nhắc đến anh ta với tôi!" Trần Uyển Nhi nghe được cái tên này, trong lòng cô liền nổi giận.
"Được, tôi không nhắc tới nữa, chỉ là sau này cô đừng có say xỉn như vậy là được, tối hôm qua may là có tôi ở đó, nếu không một mình cô uống say khướt tám phần sẽ bị để ý tới."
Lâm Mộc tiếp tục nói: "Cho dù cô có là tiểu thư nhà họ Trần, nhưng lúc đó cô đã say mèm, người khác cũng không biết thân phận của cô, một khi người đó dám chiếm tiện nghi của cô, rồi sau này cô có báo thù, nhưng những thứ đã mất đi sẽ không thể lấy lại được đâu, cô hiểu không?"
"Lâm Mộc, anh quan tâm tôi như thế làm gì? Nếu như tôi có tổn thương gì cũng không liên quan tới anh, anh còn quan tâm đến tôi sao?" Trần Uyển Nhi nói.
"Tôi lười nói nhảm với cô, cúp máy đây."
Tút tút tút. . .
Trong điện thoại truyền ra những âm thanh tút tút. Bây giờ cô cũng đã quen với việc bị Lâm Mộc cúp máy trước rồi.
Trần Uyển Nhi cầm điện thoại, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ sức hấp dẫn của mình kém vậy sao? Tối hôm qua dưới tình huống như vậy mà anh ta không có một chút ý đồ nào với mình sao? Anh ta không nhìn trúng mình sao? "
....
Thời gian trôi đi, mấy ngày nữa cũng đã trôi qua.
Lâm Mộc vốn tưởng rằng anh sẽ bị ám sát, nên bình thường Lâm Mộc rất đề cao cảnh giác.
Nhưng mấy ngày sau đó, Lâm Mộc đều không gặp chuyện ám sát gì đó cả, điều này cũng làm cho Lâm Mộc có hơi bất ngờ.
Trong mấy ngày nay, Lâm Mộc căn bản cũng không luyện tập nhiều, chỉ mua một chiếc xe hơi nhỏ, rảnh rỗi lái xe chở Lâm Đại Sơn đi đạo xung quanh một chút, xem xem có thêm chút ý tưởng gì không.
Lúc đầu Lâm Mộc chỉ đi những nơi gần Kim Châu, nhưng sau đó Lâm Mộc cũng mở rộng phạm vi, lái xe chở Lâm Đại Sơn đến mấy thành phố gần đó.
Đối với những người tu hành bình thường trên trần gian này, chỉ có những nơi như núi rừng mới thích hợp để tu luyện, bởi vì không khí trong hội tụ khá nhiều Linh khí, hơn nữa trong núi cũng vô cùng yên tĩnh.
Còn đối với Lâm Mộc thì phải ở chỗ tốt hơn một chút, bởi vì Lâm Mộc đã đạt đến Chí Tôn Tích rồi, nên năng lực hấp thụ linh khí cũng vô cùng mãnh liệt!
Còn như bên chị họ anh, bình thường cô ấy không cần ra khỏi nhà, cũng không cần tài xế riêng, dù sao cô cũng làm trực tiếp ngay tại nhà, nhà của cô ấy cũng chỉ cách công ty có vài trăm mét thôi.
Trong thời gian mấy ngày Lâm Mộc đi dạo khắp nơi, ở Kim Châu không hề yên bình.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của A Bính và Bằng Gia, tập đoàn Thiên Mộc từ không có chút tiếng tăm gì, đến bây giờ đã nổi tiếng trong giới kinh doanh Kim Châu.
Nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, chưa hình thành được sự ảnh hưởng cho mọi người ở Kim Châu, nên những người bình thường ở Kim Châu cũng vẫn chưa biết đến cái tên này.
Hôm nay lại đến hẹn giúp Trần Uyển Nhi kìm chế độc tố.
Bên trong phòng, Lâm Mộc đang giúp cô kìm hãm độc tố.
"Lâm Mộc, hai ngày nữa anh có thời gian không?" Trần Uyển Nhi hỏi.
"Cô sẽ không mời tôi uống rượu với cô nữa đó chứ?" Lâm Mộc nói.
"Không phải, tôi có hẹn với mấy người bạn, hai ngày sau sẽ đi leo lên núi tuyết Tịch Linh, ra ngoài thám hiểm giải sầu, tôi thấy anh cũng có chút bản lĩnh, hay là anh đi cùng tôi đi." Trần Uyển Nhi nói.
Trần Uyển Nhi tiếp tục nói: "Mà lần này tôi đi cũng không biết phải đi bao lâu nữa, nhỡ đâu nửa đường độc tố trong người tôi lại tái phát thì anh còn có thể kịp thời giúp tôi kìm hãm."
"Đây mới là nguyên nhân thực sự cô mời tôi đi sao?" Lâm Mộc nói.
"Anh cứ cho là như thế đi." Trần Uyển Nhi nhẹ nhàng nói.
Lâm Mộc nói: "Cô vừa mới nói là núi tuyết Tịch Linh sao, trước kia tôi cũng có nghe qua rồi, đây là một ngọn núi tuyết hiếm có ở tỉnh Giang Nam, nhưng đây cũng không phải là một danh lam thắng cảnh, mà chỉ là một ngọn núi tuyết chưa được khai thác, ít ai lui tới, cô muốn đi giải sầu cũng rất tốt, nhưng cô thật sự muốn đến đó sao? Như vậy không ổn lắm đâu!"
Thật sự thì ngọn núi tuyết Tịch Linh này đúng là một nơi rất kỳ lạ. Bởi vì vị trí địa lý nên tỉnh Giang Nam một năm bốn mùa đều bị tuyết bao phủ.
Mà ngọn núi tuyết Tịch Linh này chính là ngọn núi tuyết cao nhất ở Giang Nam, theo lý thuyết sẽ được khai phá thành một danh lam thắng cảnh có giá trị cực cao, nhưng từ lâu nó vẫn chưa được phát triển.
Cũng có người đã chết ở đó, nhưng cũng không phải đã chết hoàn toàn...