“Uống...uống...” Trần Uyển Nhi nhả ra được 2 chữ.
“Thôi vậy, cô say lắm rồi, tôi không thể để cô uống tiếp, đi thôi.” Lâm Mộc dứt khoát kéo Trần Uyển Nhi dậy, toan đưa cô nàng rời đi.
“Tôi...tôi không đi đâu! Anh buông tay ra!” Trần Uyển Nhi vùng vằng muốn thoát khỏi tay Lâm Mộc.
Advertisement
“Chuyện này không do cô quyết định.” Lâm Mộc không nói hai lời, dứt khoát ẵm cô nàng lên rồi đi ra ngoài.
Trần Uyển Nhi say bí tỉ nào vùng vẫy thoát ra được?
“Anh...anh buông tôi ra! Tôi muốn uống nữa!” Trần Uyển Nhi nện nắm đấm nhỏ vào người Lâm Mộc.
Lâm Mộc nào nghe lời Trần Uyển Nhi, cô nàng giãy giụa cũng vô ích.
Anh Phong trông thấy Lâm Mộc muốn rời đi, lập tức nghênh đón trước mặt.
“Mộc Gia, có cần tôi giúp gì không? Cần tôi thuê phòng giúp không? Đối diện có khách sạn.” Anh Phong nở nụ cười cung kính.
“Anh có xe không?” Lâm Mộc nhìn anh ta.
Anh Phong mau mắn đáp: “Có có có, Mộc Gia muốn làm trên xe?”
Lâm Mộc câm nín: “Đầu óc anh nghĩ cái gì vậy, tôi muốn anh chạy xe đưa người về, có được không?”
“Được được được, tôi lập tức lái xe, Mộc Gia chờ tôi ở cổng nhé.”
Anh Phong nói xong vội vàng chạy đi.
Không trách anh ta nghĩ bậy bạ, ở quán bar này, chuốc say con gái nhà người ta xong đi thuê phòng là chuyện anh ta nhìn quen rồi.
Lúc Lâm Mộc ẵm Trần Uyển Nhi ra đến cổng, Anh Phong đã điều khiển chiếc Accord đứng chờ.
“Mộc Gia, anh lên xe đi!” Anh Phong cuống quýt nhảy từ xe xuống, chủ động mở cửa ghế sau cho Lâm Mộc.
Lâm Mộc ẵm Trần Uyển Nhi vào xe, ra lệnh cho Anh Phong chạy xe đến biệt thự nơi lưng chừng núi.
Anh Phong dĩ nhiên vui vẻ làm theo, dù sao Bằng Gia còn gọi Lâm Mộc là đại ca, anh ta được lái xe chở người này thì quả là vinh hạnh lớn.
Trong buồng xe.
“Tôi...tôi không đi, tôi muốn uống nữa.” Trần Uyển Nhi mơ mơ màng màng đánh vào người Lâm Mộc.
Trần Uyển Nhi mơ màng ngủ trên chiếc xe khẽ lắc lư.
“Mộc Gia, đừng trách tôi lắm lời, tôi quản lý quán bar Kim Điển mấy năm, nhìn quen đủ kiểu phụ nữ xinh đẹp rồi, nhưng xinh đẹp nhường này thì vẫn là lần đầu tiên thấy, anh không động lòng chút nào thật sao? Cô ấy say khướt thế này, còn không phải mặc cho anh giày vò ư?” Anh Phong nói.
“Dùng bạo lực chiếm đoạt cô gái không còn chút khả năng phản kháng nào, có khác gì hành động của đám người Vu Thụy Giang ban nãy không? Con người có dục vọng chẳng có gì là lạ, nhưng muốn thành sự thì phải học cách không để dục vọng chi phối đầu óc. ”
“Mộc Gia, anh nói có lý lắm.”Anh Phong kính phục nói.
Nhà họ Trần.
Lâm Mộc ẵm Trần Uyển Nhi tới phòng ngủ của cô nàng, nhẹ nhàng đặt lên giường.