Đám người này, Lâm Mộc chỉ quen Vu Thụy Giang và một người nữa, còn lại đều xa lạ, có lẽ đây là đám thiếu gia tiểu thư nhà giàu trẻ tuổi thích lăn lộn cùng Vu Thụy Giang, bọn họ ít tuổi hơn Lâm Mộc khá nhiều, chỉ chừng 17-18, Lâm Mộc không quen họ cũng là bình thường, bởi khi Lâm Mộc chơi bời trong giới thượng lưu Kim Châu ngày ấy, Vu Thụy Giang còn là đứa nhóc.
“Cô gái này xinh đẹp quá!”
“Lâm Mộc, anh có phúc thật đấy, gặp nạn thành thiếu gia bỏ đi rồi còn hẹn được cô em đẹp như này!”
Advertisement
Vu Thụy Giang vốn tới chỗ này vì nhắm vào Lâm Mộc.
Nhưng vừa bước tới, cậu ta đã bị thu hút bởi sắc đẹp của Trần Uyển Nhi.
Nhất là, dáng vẻ say khướt của Trần Uyển Nhi lúc này mang một vẻ quyến rũ vô cùng đặc biệt, đàn ông trông thấy đều sẽ suy nghĩ vẩn vơ.
Ngay cả đám thiếu gia nhỏ tuổi đi theo Vu Thụy Giang cũng sáng rực hai mắt khi liếc thấy Trần Uyển Nhi.
Vu Thụy Giang dứt khoát bước tới trước mặt Trần Uyển Nhi: “Em gái, em uống rượu cùng tên thiếu gia sa sút này thì có gì thú vị, anh ta cũng đâu có tiền, em theo các anh trai đi uống rượu nhé, thế nào? Các anh đây đảm bảo khiến em chơi vui vẻ.”
Vu Thụy Giang nói xong thì duỗi tay về phía Trần Uyển Nhi.
Trần Uyển Nhi nức tiếng ở Kim Châu, nhưng không nhiều người được gặp mặt cô nàng.
Đương nhiên tên Vu Thụy Giang này cũng không đủ tư cách gặp Trần Uyển Nhi, cho nên không hay biết cô nàng trước mặt là ai.
Trong mắt cậu ta, đây là một mỹ nhân tuyệt sắc, tất cả những cô gái cậu ta từng gặp trước đó đều không thể nào sánh được!
Bộp!
Khi tay Vu Thụy Giang gần chạm tới Trần Uyển Nhi, Lâm Mộc tóm chặt lấy tay cậu ta.
“Vu Thụy Giang, nể mặt cậu từng lăn lộn cùng tôi, cho cậu một cơ hội, cút!” Lâm Mộc thờ ơ nói.
“Mẹ kiếp, Lâm Mộc, nhà họ Lâm của anh còn cái gì mà anh dám mắng ông đây cút! Ông đây thấy anh muốn bị đánh đây mà!” Vu Thụy Giang thấy Lâm Mộc còn thích lo chuyện bao đồng, lập tức nổi đóa.
Ngày trước Lâm Mộc dám mắng cậu ta, cậu ta tuyệt đối chịu thiệt.
Nhưng bây giờ, cậu ta tự cho là, Lâm Mộc không có chỗ dựa, bản thân anh cũng vô tích sự chẳng chút bản lĩnh, trong mắt Vu Thụy Giang, bây giờ cậu ta có thể tùy ý bắt chẹt Lâm Mộc.
“Cho cậu cơ hội, cậu lại không biết trân trọng!”
Lâm Mộc khẽ lắc đầu, sau đó nhấc chân lên, đạp một cước lên bụng Vu Thụy Giang.
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm, Vu Thụy Giang đập vào ghế sofa đối diện khiến sofa bị lật ngược.
“Vu Thiếu.”
Đám người đi theo Vu Thụy Giang vội chạy tới đỡ cậu ta dậy.
Vu Thụy Giang đau tới mức mặt trắng bệch.
“Đừng...đừng có đỡ ông đây, tất cả xông lên đánh anh ta!” Vu Thụy Giang thở dốc, tức giận gầm lên điên cuồng.
“Còn dám gào?” Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng, tiện tay vớ chai rượu rỗng trên bàn, dứt khoát nện vào người Vu Thụy Giang.
Choang!
Chai rượu nhanh chóng đập vào đầu Vu Thụy Giang, đầu cậu ta lập tức chảy máu.
“Lâm Mộc, anh... anh muốn tự đâm đầu vào chỗ chết hả?” Vu Thụy Giang bưng đầu, mặt mày dữ tợn, hai mắt cũng đỏ ngầu.