"Tiểu sư đệ, anh đưa cậu ra ngoài!"
Thẩm Trạch Thiên xông tới, đỡ lấy Lâm Mộc chuẩn bị đi ra ngoài.
Advertisement
"Sư huynh, đừng!"
“Em… em còn chưa qua bài kiểm tra!” sắc mặt Lâm Mộc tái nhợt, giọng nói run run.
Thẩm Trạch Thiên nghe Lâm Mộc nói lời này, trong lòng anh dâng lên cảm xúc lẫn lộn, trong lòng bất an.
"Sao cậu lại ngốc như vậy, cậu không thể vượt qua bài kiểm tra này đâu! Cố chấp cũng chỉ vô nghĩa thôi!" Thẩm Trạch Thiên thở dài.
Ngay từ đầu Thẩm Trạch Thiên đã biết Lâm Mộc sẽ không thể làm được.
Nhưng từ trước tới giờ hắn vẫn luôn tôn trọng sự lựa chọn của Lâm Mộc, hiện tại Lâm Mộc đã thất bại rồi, hắn không thể để cho Lâm Mộc làm những điều vô ích nữa.
"Em...em không thể từ bỏ, trừ khi em bất tỉnh."
Lâm Mộc run giọng nói: "Sư huynh, anh cho em lựa chọn đi, nếu... nếu em thật sự ngất đi, thì anh hãy vào đưa em ra ngoài."
"Cậu..."
“Haizzz..cậu đúng là?” Thẩm Trạch Thiên do dự một lúc, sau đó chỉ có thể thở dài.
“Em không muốn bị coi thường, em không muốn trở thành rác rưởi.” Lâm Mộc cười nhạt.
"Bỏ đi, sư huynh tôn trọng sự lựa chọn của cậu."
Thẩm Trạch Thiên không còn cách nào khác, đành phải ra khỏi Nhãn Trấn.
"Tên này kiên trì thật đấy!"
Mọi người đều sửng sốt khi nghe Lâm Mộc nói như vậy.
Nếu là bọn họ, dù sao kết quả cũng đều đã thất bại rồi, cũng đã nỗ lực đến tấn lúc ngã xuống, vậy tại sao lại phải tiếp tục hành hạ chính mình nữa chứ!
Nhưng đột nhiên bọn họ cũng khâm phục sự kiên trì này.
Bởi vì có rất nhiều người không có sự kiên trì như này!
Trong Nhãn Trấn.
Lâm Mộc đau đớn tột cùng, anh cảm giác dường như cơ thể anh sắp nổ tung.
Lâm Mộc đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để tồn tại lâu hơn.
Đột nhiên anh nhận ra một điều.