“Lần sau trở về, chờ tôi nói chuyện với sư phụ xem sao đã.” Lâm Mộc cười khổ nói.
Lần trước Trần Uyển Nhi hỏi về chuyện này, anh còn cho rằng cô chỉ là một ý thích bất chợt thôi, nhưng không nghĩ tới bây giờ cô vẫn đang nghĩ về nó.
“Vậy thì anh đừng có quên đấy!” Trần Uyển Nhi dặn dò.
Advertisement
...
Thành phố Thân Giang, trong một biệt thự hẻo lánh ở ngoại ô.
Một người đàn ông với chiếc mặt nạ vàng đang ngồi trong biệt thự.
Trên trán của mặt nạ, có một hình tam giác, bên trong là một hình con mắt.
Lúc này, có một người đàn ông trung niên bước vào.
Người đàn ông trung niên này là người đã gặp Khâu Anh nhiều lần, là đạo sư của Quang Minh Hội.
“Trưởng lão.” Sau khi đạo sư bước vào, ông ta lập tức hành lễ với người đàn ông đeo mặt nạ vàng.
“Tình hình thế nào?” Người đàn ông đeo mặt nạ vàng đang cầm một ly rượu vang đỏ.
"Quán chủ của Tiên Hạc võ quán đã thua Lâm Mộc." Đạo sư nói.
"Thất bại sao? Quán chủ cũng là đỉnh phong Linh Ý Cảnh, đúng không? Quán chủ thực sự thua tên Lâm Mộc đó sao?" Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt người đàn ông mang mặt nạ vàng.
“Trưởng lão, đúng là như vậy.” Đạo sư nói.
"Xem ra Lâm Mộc này không dễ giết như vậy, liên tiếp ba lần đối phó với cậu ta đều không thành công, còn điều tra đến tận Khô Lâu Hội." Người đàn ông đeo mặt nạ vàng lắc ly rượu trong tay.
"Quả thực, cậu ta đúng là quá khó đối phó, dù là hạ độc hay cho nổ tung du thuyền, kế hoạch của chúng ta không hề có sai sót nào nhưng cậu ta vẫn không chết." Đạo sư giận dữ nói.
Theo kế hoạch của họ, Lâm Mộc đáng lẽ ra đã chết từ lâu.
"Dù gì thì Quang Minh Hội của chúng ta đang rất yếu ở Trung Quốc, chúng ta cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng được, cho nên cũng không thể làm ra chuyện gì lớn hơn nữa, hãy chờ đợi cơ hội đi, chúng ta không thể vì cậu ta mà phá hỏng việc lớn được." Người đàn ông đeo mặt nạ vàng nói.
Sau khi thất bại nhiều lần liên tiếp, bọn họ cũng không còn cách nào tốt hơn trong khoảng thời gian tiếp theo.
Dù sao thì thực lực của bọn họ đang không bằng Lâm Mộc, đây cũng không phải là lãnh địa châu u, bọn họ cũng không dám quá công khai.
“Phải giết chết Lâm Mộc, dù sao đây cũng là lệnh của tổng bộ ở Châu u, nếu không thì chúng ta sẽ sử dụng vũ khí cấp A?” Đạo sư nói.
"Vũ khí cấp A không thể dễ dàng sử dụng ở Trung Quốc! Ít nhất Lâm Mộc còn chưa đến mức khiến chúng ta phải sử dụng vũ khí cấp A!" Người đàn ông đeo mặt nạ vàng lắc đầu.
Người đàn ông đeo mặt nạ vàng tiếp tục: "Tôi sẽ liên lạc với bên Châu u, Lâm Mộc kia giải quyết Khô Lâu Hội của chúng ta ở Thân Giang thì cũng giống như việc chặt mất nanh vuốt của chúng ta ở Thân Giang vậy, thì thù này nhất định phải trả!”
" Nhưng phải tìm được đúng cơ hội, chắc chắn mọi thứ rồi hãy ra tay lần nữa! Quay về đi và nghĩ xem có kế hoạch nào khác không, nếu có thì hãy đến gặp tôi!"
Nếu như ở Châu u, bọn họ có thể giết được Lâm Mộc một cách dễ dàng.
Nhưng ở trong nước, thế lực vẫn còn quá yếu, cũng không dám công khai hành động, mọi việc chỉ có thể làm trong bí mật.
Đạo sư gật đầu: "Vâng."
...
Hai ngày sau, Tiên Hạc võ quán phái Dương Kiện đến biệt thự nơi mà Lâm Mộc ở.