Một mình Trần Uyển Nhi ở chỗ này chắc chắn sẽ có chút sợ hãi nhưng mà cũng may, dù sao bây giờ cũng là ban ngày.
Hơn nữa, cô không muốn Lâm Mộc cảm thấy cô quá vô dụng cho nên Trần Uyển Nhi không dám nói những lời kiểu như anh đừng đi hay anh đừng để tôi một mình…
“Có lẽ sẽ không mất nhiều thời gian lắm đâu, hôm qua trời mới mưa, nước ngọt chắc chắn sẽ không quá khó tìm.”
Advertisement
Sau khi Lâm Mộc nói xong thì liền đi thẳng vào sâu bên trong hòn đảo nhỏ này.
Đây là một hòn đảo nhỏ không có người ở, bên trong đảo là một rừng rậm nguyên thủy cho nên không có đường đi, các loại thực vật ở đây phát triển rất tươi tốt, loài nào cũng cực kỳ to khỏe.
Lâm Mộc đi được một đoạn thì phát hiện có một đàn kiến độc đang bò qua lại.
Anh vui mừng, may mà không dắt Trần Uyển Nhi theo nếu không thì phiền toái to rồi. Mấy con kiến độc này, anh không hề sợ chút nào.
Lâm Mộc phát hiện không khí ở đây thật sự rất trong lành, ẩn chứa nguồn linh khí đất trời vô cùng dồi dào.
Mới đi có một chút, anh đã phát hiện một hố nước ngọt vừa hay kế bên có một cây trúc, anh dứt khoát bẻ gãy thân trúc, lấy một vài khúc trúc làm đồ đựng rồi đổ đầy nước ngọt vào bình đựng nước tự chế này.
Hòn đảo nhỏ này bốn mặt đều giáp biển cho nên nước ngọt là nguồn tài nguyên cực kì quý giá.
Hôm nay đã tìm được nước ngọt, phiền toái lớn nhất đã được xử lý xong. Tuy nhiên, Lâm Mộc không quay về liền mà quyết định đi vào sâu hơn nữa để thăm dò.
Dù sao Lâm Mộc cũng không biết bọn họ phải ở lại chỗ này đến bao giờ, cho nên anh muốn hiểu rõ hơn về hòn đảo này như vậy anh mới có thể yên tâm hơn một chút.
Lâm Mộc cũng muốn tìm xem có món gì có thể ăn được thì mang về cho Trần Uyển Nhi bỏ bụng.
Đi khoảng mười phút, Lâm Mộc thấy có điểm gì đó sai sai.
Anh phát hiện càng đi về phía trước thì thực vật lại càng yếu ớt, trơ trọi tựa như bị thiếu dinh dưỡng, càng đi vào sâu hơn tình trạng cây cối càng tệ hơn.
Theo lý thuyết, càng gần trung tâm hòn đảo thì thực vật phải sinh trưởng tươi tốt hơn mới đúng chứ.
Đối với tình huống bất thường này, Lâm Mộc liền nâng cao cảnh giác, cẩn thận tiến về phía trước.
Sau khi đi thêm một đoạn nữa, cảnh tượng trước mắt khiến Lâm Mộc giật mình!
Anh định thần nhìn lại, phía trước thậm chí đến một ngọn cỏ cũng không có, hoàn toàn là một bãi đất trống.
“Cái quái gì vậy!”
Vì điều kỳ lạ này, trong lòng Lâm Mộc nhất thời căng thẳng.
Chuyện này thật sự rất bất thường.
Anh nhanh chóng quét mắt, quan sát một vòng thì lập tức phát hiện điểm đặc biệt.
Giữa bãi đất trống có một cây nhỏ chỉ cao hơn một mét.
Trên cái cây nhỏ này còn có hai quả hơi vàng, mỗi quả chỉ to bằng nắm tay, tỏa ra hương thơm trái cây thoang thoảng.
“Cái này…đây chẳng phải là Thiên Tài Địa Bảo sao!” – Lâm Mộc nhìn hai quả trên cây thì sáng mắt.