Lâm Mộc di chuyển nhanh như một con thỏ, lập tức lao tới trước mặt người đàn ông trung niên, vung nắm đấm, hung hăng đánh thẳng vào người ông ta.
Bụp bụp bụp!
Liên tiếp ba cú đấm, cho dù cú đấm đầu tiên đã bị người đàn ông trung niên đỡ được, nhưng chính vì ông ta liên tục phải lùi lại nên hai cú đấm còn lại đều rơi thẳng vào người ông ta.
Advertisement
“Phốc!”
Khi cú đấm thứ ba đáp xuống người đàn ông trung niên, ông ta lập tức phun ra máu tươi, cả người trực tiếp ngã vào bồn hoa ở phía sau.
Tình hình như vậy có thể nói là hoàn toàn nghiêng hẳn về một bên!
“Sư thúc!”
Dương Kiện vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy tình hình hiện tại.
Sư thúc ở Tiên Hạc võ quán chính là một trong ba người người có thực lực mạnh nhất võ quán, uy lực của ông ta mạnh đến mức bắt đạn bằng tay không cũng không thành vấn đề!
Sau đó anh ta mới chợt nhận ra mình đã đánh giá thấp thực lực của Lâm Mộc rồi!
Ngay cả Trần Uyển Nhi cũng sợ đến mức che miệng lại, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh bộc phát sức mạnh đáng sợ như vậy.
Lâm Mộc trực tiếp bước vào trong bồn hoa, anh xách người đàn ông trung niên đang bị thương nặng ra khỏi bồn hoa và ném xuống mặt đất.
Người đàn ông trung niên lúc này đã không còn sức chống cự vì đã bị nội thương quá nặng.
"Chỉ bằng chút sức lực của ông mà cũng dám tới cửa ra vẻ sao? Còn muốn cướp lấy đồ vật của tôi nữa?" Lâm Mộc chế nhạo.
“Cậu… Tại sao cậu lại đạt đến Linh Ý Cảnh trung kỳ được.” Người đàn ông trung niên sắc mặt tái nhợt nhìn Lâm Mộc, vô cùng kinh hãi.
Ông ta thấy Lâm Mộc còn trẻ như vậy, ông ta chưa từng nghĩ tới anh sẽ ở cảnh giới Linh Ý Cảnh, muốn đạt được cảnh giới này cần phải có thời gian tu luyện rất lâu mới có thể đạt được kết quả như vậy.
“Nói đi, ông hiện tại giải thích như thế nào với tôi đây!” Lâm Mộc giẫm lên người ông ta.
Người đàn ông trung niên có răng nghiến lợi nói: "Mặc dù tôi không đánh lại cậu, nhưng chủ nhân của võ quán chúng tôi chính là đỉnh phong của Linh Ý Cảnh! Cảnh giới của ông ấy cao hơn của cậu, nếu như cậu dám làm gì tôi thì chủ nhân của võ quán sẽ phải ra tay, lúc đấy cậu chắc chắn sẽ phải chết!”
"Đã bại trận dưới tay tôi mà còn dám kiêu ngạo, xem ra là ông vẫn còn chưa chịu đủ!"
Lâm Mộc trầm giọng nói, sau đó trực tiếp đặt chân đá lên mặt ông ta, mặt ông ta lập tức chảy máu.
“Đồ khốn!” Người đàn ông trung niên hét lên vì đau đớn và tức giận.
"Còn dám mắng người sao? Hôm nay tôi phải đánh cho ông phục mới được!"
Lâm Mộc trực tiếp ngồi ở trên người ông ta, liên tục hướng nắm đấm về phía người ông.
“Phốc! Phốc!”
Người đàn ông trung niên lại nôn ra máu sau khi bị đánh.
"Đừng đánh nữa! Tôi ... Tôi phục! Tôi phục!" Người đàn ông trung niên chịu không nổi, cuối cùng chịu thua.
Nếu để cho Lâm Mộc đánh thêm nữa, tính mạng của ông ta sẽ chấm hết mất!
Lâm Mộc nghe xong liền dừng lại, nhưng người đàn ông trung niên vẫn ho ra máu.