“Chuyện này đôi câu không thể nói rõ được, vị ân nhân này, anh có thể cho tôi đi nhờ xe anh không, tôi bị thương khá nghiêm trọng đấy.” Người đàn ông trẻ nói.
Advertisement
“Bây giờ tôi còn vội đến tham gia buổi đấu thầu đấy, thôi bỏ đi, ai kêu tôi xui xẻo gặp phải chuyện rắc rối của anh chứ, để tôi đưa anh tới viện trước vậy.”
Lâm Mộc liếc nhìn đồng hồ, đưa người đàn ông này tới viện trước rồi đến buổi đấu thầu chắc vẫn đủ thời gian, dù sao anh cũng xuất phát sớm.
“Có điều tôi phải xử lý hiện trường chút đã.” Lâm Mộc nhìn về phía đám người Khô Lâu Hội đã bỏ mạng.
Đây là một con đường khá hẻo lánh, lúc này không có xe qua lại, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có xe đi qua, nếu không xử lý hiện trường giết chóc này thì kiểu gì cũng dây phải rắc rối không đáng có.
“Chuyện này thì anh cứ yên tâm, chốc nữa tôi gọi điện nhờ ba tôi thu dọn tàn cuộc giúp.” Người đàn ông trẻ nói.
“Được, vậy giao cho anh chuyện này.” Nói xong, Lâm Mộc đỡ anh ta đi về phía xe thương vụ của anh.
“Lâm Mộc... đây ...đây..” Mặt Trần Uyển Nhi trắng bệch, rõ ràng đã bị hù dọa vì chứng kiến màn chém giết hồi nãy.
Lâm Mộc dìu Người đàn ông trẻ vào hàng ghế sau rồi ngồi về ghế lái.
“Uyển Nhi, đừng nhìn phía đó nữa.” Lâm Mộc bưng mặt cô nàng quay về phía anh.
“Để cô phải nhìn thấy cảnh tượng hồi nãy rồi, thật xin lỗi, tôi chỉ định đi cứu người thôi, chẳng ngờ lại chạm trán với bọn sát thủ.”
“Mọi chuyện diễn tiến thành ra như vậy, tôi hoàn toàn không dự liệu trước được.”
Thân thủ của bốn người ban nãy chắc chắn là sát thủ chuyên nghiệp. Lâm Mộc nào ngờ sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy.
“Lâm Mộc, tôi không phải kiểu phụ nữ ngọt ngào ngây thơ, cũng không phải kẻ vô dụng, tôi... tôi có thể chấp nhận được những cảnh tượng như vậy.” Trần Uyển Nhi hít sâu một hơi ổn định tâm tình.
“Vậy thì tốt!” Dứt lời, Lâm Mộc khởi động xe chạy thẳng về hướng bệnh viện gần nhất.
“Đừng đến bệnh viện gần đây, không an toàn, phiền anh đưa tôi tới bệnh viện tư ở Quận An Đông.” Người đàn ông trẻ nói.
“Này, tôi cứu mạng anh còn đưa anh tới bệnh viện đều là ra tay trượng nghĩa không thu phí đấy!” Lâm Mộc nghẹn họng.
“Giờ anh còn kêu tôi đưa tới Quận An Đông, chạy xe tới đó mất một giờ đồng hồ, cả đi cả về hết hai giờ, anh cảm thấy như vậy có hợp lý không? Tôi đã nói mình phải tham gia buổi đấu thầu mà!”
“ n nhân, phiền anh giúp cho, tôi có thể trả thù lao mà.” Người đàn ông trẻ nói.
“Thôi bỏ đi, ai kêu tôi dây vào chuyện này chứ, còn tiền thù lao thì khỏi cần, tôi cũng không thiếu chút phí chạy xe.” Lâm Mộc quay xe chạy về phía Quận An Đông.
Bây giờ là 10h40, buổi đấu thầu bắt đầu lúc 2h chiều, Lâm Mộc tính thử thời gian thì vẫn kịp giờ.
Người đàn ông trẻ lập tức lấy di động gọi cho ba anh ta.
Trên đường đi, Lâm Mộc hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành.